Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ

Chương 47



Lúc này xuất hiện chính là…



Hoa Liên Sinh đang ở trong phòng cùng Hà Lan Đào thảo luận tình huống bên ngoài, thì bỗng trù nương tông cửa xông vào, lớn tiếng kêu lên:

“Vượng Tài! Mau đi theo ta!”

“A…?” Hoa Liên Sinh có chút kinh ngạc trước sự xuất hiện của bà, nhất thời không biết phản ứng ra sao.

“Không có thời gian đâu! Đi mau!” Trù nương vội vội vàng vàng kéo Hoa Liên Sinh “Không muốn chết thì đi theo ta!”

“Chờ, chờ một chút! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hoa Liên Sinh hoàn toàn không hiểu.

“Trù nương…” Hà Lan Đào ở một bên rụt rè hỏi “Vượng Tài ca dính phải phiền phức gì ư?”

“Ngươi biết cái đám hung thần ác sát trong đại sảnh không?” Trù nương muốn cho Hoa Liên Sinh nhận thấy được mức độ nghiêm trọng của sự tình, vì vậy đe dọa “Bọn họ đều là tới tìm ngươi tính sổ đấy!”

“Cái… cái gì…?” Mặt Hoa Liên Sinh nhất thời trắng nhách, lắp bắp nói “Ta… Ta phạm phải lỗi gì? Chẳng lẽ trước đây bán lạc lấy nhiều tiền của họ…?”

“Không rảnh để giải thích với ngươi! Nói chung, mau theo ta đi!” Trù nương vội vàng túm áo Hoa Liên Sinh, xách hắn đi ra ngoài cửa.

“Vượng Tài…” Trong phòng nháy mắt chỉ còn mỗi Hà Lan Đào vẻ mặt vẫn còn mờ mịt.

“Trù… trù nương… bà chậm một… một chút… A a a…” Hoa Liên Sinh dọc theo đường đi đụng phải vô sốt cột, đau tới kêu oai oái.

“Chậm một chút? Chậm thì ngươi sẽ chết lúc nào không biết đâu đấy!”

Trù nương hấp tấp kéo Hoa Liên Sinh vào một tiểu lâu hẻo lánh, ném lên lầu các cao nhất, lúc đó mới ngừng lại, thở phào một cái.

“Ở đây tương đối bí mật, tạm thời hẳn là an toàn.”

“Trù nương…” Hoa Liên Sinh ngồi vô lực dưới đất, vẻ mặt cầu xin hỏi “Không thể nói cho ta biết là rốt cuộc xảy ra chuyện gì sao? Ta thực sự bán đắt đậu phộng cho họ à?”

“Vượng Tài…” Trù nương nhẹ nhàng sờ sờ đầu hắn “Có một số việc hiện tại tốt nhất là ngươi không nên biết.”

“Vì sao…?”

“Biết rồi đối với ngươi chẳng có chỗ nào tốt cả.”

“Ta đã hiểu…” Hoa Liên Sinh bất đắc dĩ gật đầu, lại hỏi “Thế nhưng những người bên ngoài nếu không tìm ra ta… thì sẽ thế nào?”

“Không biết. Bên kia có Du Vân và Tiểu Nhạc chống đỡ, ngươi không cần phải xen vào.” Trù nương nói hời hợt “Cùng lắm thì bọn họ lật tung Triệu gia lên một lần, tới lúc thực sự bất đắc dĩ chúng ta sẽ nghĩ biện pháp đem ngươi ra ngoài, nói chung không để bọn họ tìm được ngươi.”

“Như vậy sao được…?” Hoa Liên Sinh tưởng tượng đến những chuyện có thể xảy ra, thoáng cái kích động lên: “Mục tiêu của bọn họ là ta! Ta sao có thể liên lụy tới cả nhà?”

“Bởi vì ngươi là một phần tử của cái nhà này a… Vượng Tài.” Trù nương ôn hòa trấn an hắn “Vậy nên chúng ta có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của ngươi.”

Hoa Liên Sinh lặng đi nửa buổi, chậm rãi mở miệng nói “Ta cũng rất thích ở đây… Bất luận là bà, hay chủ nhà, Nhạc quản gia, Vương đại phu, Tiểu Đào… tất cả mọi người đều thật tâm đối tốt với ta. Ta mất trí nhớ, thậm chí đến mình là ai cũng không biết, nhưng mọi người vẫn nguyện ý thu lưu ta. Rất cảm tạ mọi người đã chiếu cố ta mấy ngày nay, thật sự.”

“Vượng Tài…” Trù nương nhất thời cũng không biết nên nói gì mới tốt. Tuy rằng lúc đầu thu lưu Hoa Liên Sinh cũng là vì bảo hộ sự an toàn của hắn, nhưng họ vẫn len lén gạt hắn về tình huống thật sự… Cảm giác chua chát trong lòng lúc này, là hổ thẹn sao?

“Mặc dù ta không nhớ gì cả, nhưng nếu sự tình là bởi vì ta, ta có trách nhiệm phải gánh chịu tất cả.” Hoa Liên Sinh đứng dậy, vỗ vỗ y phục “Ta không muốn lại khiến chủ nhà và Nhạc quản gia lo lắng, những người bên ngoài đó là muốn tìm ta.”

“Vượng Tài! Ngươi muốn làm gì?”

“Ta phải đi ra ngoài.”

“Không được!” Trù nương lập tức chặn cửa, nhíu mày “Ngươi sẽ bị những kẻ đó hại chết mất!”

“Kỳ thực ta đã sớm có dự cảm, cuộc sống yên bình này sẽ không duy trì lâu…” Hoa Liên Sinh mỉm cười đau thương “Ta là loại người thế nào, trước đây ta làm chuyện gì, trong lòng ta cũng đã mơ hồ nhận ra… Ta phải thản nhiên đối mặt với tất cả những chuyện sắp xảy ra.”

“Vượng Tài…”

“Vậy nên, xin hãy chuyển lời tới Tiểu Đào, ta sau này không thể có cơ hội cùng nàng nói chuyện nữa… bảo nàng tự bảo trọng.”

“Vượng…!”

Hoa Liên Sinh bỗng nhiên cố sức đẩy trù nương ra, chạy khỏi lầu các.

Trong đại sảnh, bầu không khí càng lúc càng khẩn trương.

“Triệu minh chủ còn định động thủ với cả chúng ta sao?” Mắt thấy Triệu Du Vân khí thế bức người, Chu Thanh Văn ở một bên đổ thêm dầu vào lửa.

Triệu Du Vân nhẹ nhàng chuyển mắt về phía Chu Thanh Văn, nói không nhanh không chậm:

“Tại hạ đã ra quyết định, không có bất cứ kẻ nào có thể thay đổi, các vị hãy từ bỏ đi.”

“Triệu minh chủ không ngại phải đối địch với bạch đạo?”

“Tại hạ không cho rằng mình bảo hộ Hoa Liên Sinh là sai lầm.” Triệu Du Vân lạnh lùng nói “Cho dù vì thế lưng đeo một tội danh bịa đặt, tại hạ cũng sẽ không hối hận chút nào.”

Hiếm khi thấy Triệu Du Vân cố chấp và quyết đoán như vậy khiến mọi người kinh ngạc không ngớt. Bây giờ họ mới rõ, minh chủ này hóa ra cũng không phải luôn ôn hòa yên phận lại khô khan.

Triệu gia không hổ là Triệu gia a… Triệu Minh Tuyền từng ở trên võ lâm tạo ra uy tín chí cao tồn tại tới hôm nay, Triệu Du Vân hiện tại lại bắt đầu hiển lộ phong mang (tài năng, sự sắc sảo)… Hơn nữa dung mạo tuấn tú cùng với khí chất phiêu dật linh động của hắn kết hợp lại, trong đại sảnh đã có không ít người bắt đầu sinh ra hoài nghi với lời nói của Chu Thanh Văn.

“Nếu Triệu minh chủ kiên trì như vậy, chúng ta cũng không còn cách nào nữa.” Chu Thanh Văn vẫy tay, rất nhiều đệ tử hai bên trái phải lập tức tiến lên “Triệu minh chủ, Chu mỗ không thể làm gì khác hơn là đắc tội!”

“Chờ chút ──!” Nhưng ngay vào lúc đó, một thanh âm chính khí nghiêm nghị đột nhiên truyền ra “Người các ngươi muốn tìm là ta! Đừng động thủ với chủ nhà!”

Long Việt Băng quay đầu lại nhìn, thiếu chút thì ngất xỉu luôn. Hoa Liên Sinh a Hoa Liên Sinh… Lúc này ngươi chạy tới làm chi? Muốn làm anh hùng cũng không cần đến mức mạng cũng không thiết chứ?

“Người đã ở đây! Muốn chém muốn giết xin cứ tự nhiên!” Hoa Liên Sinh tùy tiện lao tới, có chút sợ hại bởi trận thế trước mắt, nhưng vẫn quyết tâm, kéo mặt nạ ra hét lớn “Ta hiện tại mới hiểu vì sao ra khỏi cửa liên tục bị sét đánh, hóa ra là bán lạc cho các ngươi lấy nhiều tiền tới vậy! Tuy rằng thiếu đạo đức là việc ta làm trước khi mất trí nhớ, nhưng vẫn không thể tha thứ. Ta không có bạc có thể trả lại cho các ngươi, chỉ có cái mạng nhỏ này, vậy nên các ngươi liền xông tới đây đi, đừng làm khó người của Triệu gia nữa!”

Hắn nói năng lập cập lại cả một đống, mọi người nghe được đều thấy choáng váng đầu óc.

“Hoa Liên Sinh quả nhiên được giấu trong Triệu gia… Nhưng đây có thực sự là bản thân Hoa Liên Sinh không vậy?”

“Hắn rốt cuộc ăn nói linh tinh cái gì đó… cái gì mà tiền đậu phộng… có phải là thực sự mất trí rồi không?”

Nếu như không phải bởi vì tình cảnh không thích hợp, Long Việt Băng hiện tại thực sự muốn nện bàn lăn ra cười một hồi. Hoa Sinh huynh a Hoa Sinh huynh… Ngươi làm chuyện ngu xuẩn cũng hơi bị quá đáng yêu đó…

Bầu không khí khẩn trương trong phòng bởi vì sự xuất hiện của Hoa Liên Sinh mà thoáng cái hòa hoãn đi không ít, mọi người đều buông binh khí, bắt đầu bàn tán ngờ vực. Hoa Liên Sinh thấy mãi họ không động thủ, phi thường nghi hoặc mà xoay đầu sang hỏi Long Việt Băng:

“Lẽ nào ta nói sai cái gì hay sao?”

“Không… Không có…” Long Việt Băng cố sức nín cười, kéo Hoa Liên Sinh tới bên cạnh Triệu Du Vân.

“Ngươi đúng là…” Triệu Du Vân nhíu nhíu mày “Vì sao không trốn đi? Lúc như thế này ơicòn chạy tới làm phiền…”

“Thế nhưng ta…”

“Hung phạm đã xuất hiện, mọi người còn chờ gì nữa?” Chu Thanh Hà gắng hết mức kích động mọi người xung quanh “Còn không mau bắt hắn lại!”

Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, do dự không quyết. Dù sao đối nghịch với Triệu minh chủ cũng không phải là chuyện bọn họ dễ dàng đồng ý thử.

“Hừ…” Chu Thanh Hà cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói “Lẽ nào các ngươi đã quên Lâm huynh chết như thế nào rồi hay sao?”

Những lời này tựa như sấm sét giáng xuống đầu chúng môn đồ của Lâm gia, bọn họ như từ trong mộng tỉnh lại, cắn răng oán hận nói:

“Chúng ta phải giết Hoa Liên Sinh…”

“Hoa Liên Sinh giết sư phụ trộm bí kíp, là kẻ thù không đội trời chung của Lâm gia chúng ta!”

“Các ngươi…” Lâm Giác rất muốn mở miệng ngăn đám người kích động này lại, nhưng thực sự không tìm ra được lí do nào.

Trong khoảnh khắc, tiếng hô rung trời. Quan hệ vốn hữu hảo giữa Lâm gia và Triệu gia cũng bởi vì Hoa Liên Sinh mà sụp đổ.

Thấy tình hình đó, đệ tử Triệu gia, những người không hề biết chút gì về chuyện giấu kín Hoa Liên Sinh và đang trong tình trạng do dự, cũng đều dứt khoát đứng lên bảo hộ phía trước sư phụ mình.

Ngay khi song phương đang giằng co qua lại, sắp tới lúc động võ, thì chợt nghe một nam âm trầm thấp ưu nhã vang lên:

“Yêu, hóa ra Triệu gia mời nhiều người như vậy tới uống trà sao? Thật sự là vô cùng vinh hạnh a…”

Thấy người kia thản nhiên thỏng thả đi vào phòng khách, Triệu Du Vân nhất thời ngây cả người, võ lâm quần hùng cũng đồng dạng ngớ ra.

Tới thật đúng lúc…

Chỉ có Long Việt Băng, khoái trá mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.