Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ

Chương 54



Lâm chiến



Người đã chết. Mặc kệ thế nào, lúc xử lý hậu quả cũng phải thông tri Mộ Dung gia.

Bởi vì đã xác định đối tượng hoài nghi, vậy nên lúc Triệu Du Vân thấy dáng vẻ nghiêm trang của Mộ Dung Phi, không khỏi cảm thấy mất tự nhiên.

Tên của Trì Thiên Bằng ở Mộ Dung gia gọi là Mộ Dung Vô Danh… Vô Danh, thực sự là châm chọc, lúc trốn chết không thể dùng tên thật, đến lúc chết cũng không thể.

Mộ Dung Phi đau thương cảm khái một phen, biểu thị nhất định sau khi quyết chiến phải tổ chức tang lễ long trọng tế điện vị họ hàng xa này, đồng thời dốc toàn lực truy ra hung thủ.

Mộ Dung Phi nếu làm bộ không chút hiểu biết thân phận và nguyên nhân chết của Trì Thiên Băng, thì Triệu Du Vân tự nhiên cũng không cần phải hướng đối phương mảy may thổ lộ gì. Hai nhà đã từng có quan hệ thân mật khăng khít bao lâu, hiện tại biến thành một loại giả tạo, trong lòng suy nghĩ cái gì, biểu hiện ra đều là bất động thanh sắc.

Mộ Dung Thanh Vũ phải theo phụ thân trở về xử lý hậu sự. Triệu Du Vân bảo chứng đi đi lại lại với hắn sẽ hảo hảo chăm sóc Lâm Giác xong, hắn mới lưu luyến rời đi.

Đêm đó, Triệu Du Vân và Long Việt Băng đi tới phòng Lâm Giác.

“Tiểu Giác… chúng ta có một chuyện muốn hỏi muội.”

“Chuyện gì?” Lâm Giác ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Triệu Du Vân.

“Lệnh đường… sinh ra trong gia đình thế nào?”

“Mẹ của muội… hỏi cái này để làm gì?” Lâm Giác tỉ mỉ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên như nhận ra điều gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thất thanh kêu lên “Có phải các huynh… hoài nghi mẹ muội?”

“Tiểu Giác… ta chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi.” Triệu Du Vân không biết nên giải thích thế nào.

“Không có khả năng!” Lâm Giác hàm chứa nước mắt, liều mạng lắc đầu “Dù là cha mẹ muội cảm tình không hợp, mẹ cũng sẽ không thể nào hại cha đâu… càng không thể nào lại hại muội… Bà vẫn ăn chay niệm phật… sao có thể đi giết người!”

“Lâm tiểu thư… đó chỉ là suy đoán mà thôi, ngươi đừng kích động.” Long Việt Băng mở miệng khuyên nhủ “Hiện tại loại tình huống này, chúng ta cũng không dám tự đoán bừa.”

“Nhà của chúng ta có nhiều người như vậy… sao hết lần này tới lần khác lại hoài nghi mẹ ta là gian tế?” Lâm Giác kích động cắn môi dưới “Hơn nữa… nếu như là tìm người có quan hệ thân mật với cha ta, vậy nhị nương chẳng phải là rất đáng nghi sao?”

“Tư Cúc phu nhân?” Triệu Du Vân hơi sửng sốt “Bà vào Lâm gia từ lúc nào?”

“Hai năm trước…”

“Bà cùng cha muội làm thế nào mà quen biết?”

“Bà là một trong những tùy thị lúc Mộ Dung thế bá tới nhà muội làm khách thì mang đến, cha muội vừa nhìn đã thích, vậy nên Mộ Dung thế bá mới để bà lưu lại…”

“Mộ Dung…”

Triệu Du Vân nhất thời nghẹn lời. Hắn không nghĩ tới, Mộ Dung Phi lại sắp đặt chu đáo như vậy, an bài nhiều quân cờ như thế ẩn núp bên người bọn họ, có thể nói là chỗ nào cũng nhúng tay vào, khó lòng phòng bị.

“Tên Mộ Dung Phi kia điên rồi…” Long Việt Băng lẩm bẩm nói “Đích xác, nếu như là Tư Cúc hạ ‘Băng phệ’ thì Lâm Hoàn căn bản sẽ không sinh ra bất cứ hoài nghi gì với bà ta… Đương nhiên, những người khác trong Lâm gia cũng sẽ không…”

Long Việt Băng nhớ tới tình cảnh ngày đó tại linh đường, Tư Cúc khóc tới tê tâm liệt phế, chết đi sống lại, tất cả rốt cuộc chỉ là diễn kịch, hay là hai năm sớm chiều ở chung bà đã sinh ra cảm tình với Lâm Hoàn?

“Hai người… rốt cuộc đang nói gì vậy…” Lâm Giác kinh khủng mở lớn hai mắt “Lẽ nào thực sự là nhị nương giết cha? Cái đó có liên quan gì tới Mộ Dung thế bá???”

“Tiểu Giác…” Triệu Du Vân thở dài một hơn, sờ sờ mái tóc nhu thuận của nàng “Nhị nương của muội hẳn là gian tế kia… Còn Mộ Dung Phi, mới là độc thủ đứng sau màn âm thầm bày trò.”

“Không… không… sẽ không…” Giọng Lâm Giác không ngừng run “Mộ Dung thế bá hiền lành như vậy… sao có thể là hung thủ…”

“Đây là sự thực… hãy chấp nhận đi.” Long Việt Băng nói bình tĩnh “Để phá hư kế hoạch của Mộ Dung Phi, chuyện này tạm thời không thể tiết lộ ra ngoài. Trước khi quyết chiến, ngươi tốt nhất không nên ra ngoài.”

“Tiểu Giác… muội hảo hảo lãnh tĩnh lại một chút.”

Nói xong câu đó, Triệu Du Vân cùng Long Việt Băng đi ra khỏi phòng nàng.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại. Lâm Giác nắm chặt chăn, vững vàng bọc lấy bản thân.

Nàng toàn thân băng lãnh, bi thương tới độ hầu như vô pháp hô hấp.

“Thanh Vũ…”

“Nếu như Thanh Vũ biết tất cả… nên làm thế nào cho phải…”

Ngày hôm nay là hai mươi tháng ba. Bạch đạo nhân sĩ lần thứ hai tụ tập, chuẩn bị xuất phát hướng cứ điểm Phượng Hoàng sơn của Nguyệt Linh giáo.

“Ngươi…”

Triệu Du Vân nhìn sang người bình tĩnh tự nhiên bên cạnh, muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy, Du Vân?”

“Ngươi… không căng thẳng?”

“Vì sao phải căng thẳng nhỉ?” Long Việt Băng lộ ra một nụ cười khiến người ta an tâm không gì sánh được “Chỉ cần là cùng một chỗ với ngươi, cho dù phải xuống địa ngục cũng không có gì đáng kể.”

Triệu Du Vân ngượng ngùng cười cười, lại hỏi “Ngươi có nắm chắc…?”

“Không dám nói… Nói chung là xem vận khí thôi, vận khí của ta luôn không tệ lắm.” Long Việt Băng thoải mái nói, đưa tay ra bắt lấy ngón tay Triệu Du Vân.

“Tay ngươi lạnh quá…”

“Chích tiện uyên ương bất tiện tiên…”

Triệu Minh Tuyền từ xa xa nhìn thân ảnh hai người dựa sát vào nhau, dí dỏm mà cảm khái một câu.

“Lão nhân…” Biểu tình của Lâm Tương lại không hề bình tĩnh “Rốt cuộc tới ngày này rồi… Ta thật lo lắng cho bọn họ…”

“Người ra chiến trường còn không có khẩn trương, bà khẩn trương cái gì?” Triệu Minh Tuyền ôn hòa an ủi “Chúng ta phải tự tin về họ mới đúng.”

“Ân…”

Lâm Tương lo lắng gật đầu, dưới đáy lòng yên lặng khẩn cầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.