Người khiến Mộ Dung Phi cảm thấy cực độ ngoài ý muốn đã xuất hiện. Hắn ngơ ngác nhìn biểu tình bi thương của nhi tử mình, trong nháy mắt trở nên thất thần.
“Vì sao cha lại làm chuyện này… tuy nói là báo thù vì gia gia… nhưng phương thức con tuyệt đối không ủng hộ!” Mộ Dung Thanh Vũ đẩy tay Lâm Giác ra, loạng choạng chạy đến bên người Mộ Dung Phi, ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất.
“…Làm như vậy đã không phải là báo thù nữa rồi! Làm như vậy… cha so với yêu ma mất đi nhân tính có gì khác nhau!” Mộ Dung Thanh Vũ thấp giọng nức nở “Cái gì Mộ Dung gia nhất thống giang hồ, hiệu lệnh thiên hạ… Điều đó quan trọng sao? Còn hơn cả dưới một người, trên vạn người… hài nhi càng mong muốn mình có một gia đình bình thường… có hạnh phúc bình thường… chứ không phải là cả đời lưng mang nợ máu mà sống.”
Mộ Dung Thanh vũ khóc lóc, hết quyền này tới quyền khác, hung hăng đấm vào đất, tới độ trên tay huyết nhục đã lẫn lộn.
“Thanh Vũ!” Lâm Giác vội vàng bước lên phía trước kéo hắn “Cầu huynh đừng như vậy…”
“Con không cam lòng! Con không cam lòng!” Mộ Dung Thanh Vũ thống khổ kêu khóc “Con không cam lòng nhất chính là… vì sao các ca ca đều biết chuyện quá khứ, toàn gia đều biết chuyện quá khứ… mà cha nhưng hết lần này tới lần khác gạt con! Vì sao phải đem con bài trừ ra ngoài Mộ Dung gia! Vì sao…”
“Thanh Vũ…” Mộ Dung Thanh Thì ưu thương nói với hắn “Đó là bởi vì trong mấy huynh đệ chúng ta, phụ thân thích nhất chính là đệ… Ông tình nguyện để tất cả chúng ta bị tâm báo thù xấu xí ô nhiễm, ông tình nguyện tất cả chúng ta đều biến thành ác quỷ, sau này cùng rơi vào địa ngục… Ông không muốn thấy đệ biến thành dạng người đó… đệ có hiểu hay không?”
“Cha ──! Cha…”
Mộ Dung Thanh Vũ la lên tê tâm liệt phế, kinh thiên động địa, khiến tâm của tất cả mọi người ở đây đều hơi run lên. Lâm Giác liều mạng ức chế nước mắt sắp cuộn trào mãnh liệt đi ra, Bạch Diêu nhẹ nhàng quay đầu, nói một câu ‘Chúng ta đi’, sau đó mang theo những đệ tử còn lại quay trở về Nguyệt Linh cung.
“A di đà phật…” Minh Kính thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nhắm mắt lại “Nghiệp chướng, nghiệp chướng…”
Ân Lục Phong và Chu Mặc Nham nhìn nhau một chút, đồng thời đi tới trước mặt Mộ Dung Phi, khổ sở nói:
“Năm xưa… lệnh tôn chết là trách nhiệm của chúng ta… vì lấy đại cục làm trọng, chúng ta nhu nhược vô dụng chỉ đành hy sinh tính mệnh lệnh tôn… Ngươi muốn báo thù thì trực tiếp hướng về phía chúng ta là được rồi, rất nhiều người ở đây, vốn là vô tội…”
“Trang chủ…”
“Chưởng môn…”
“Hắc hắc… Hắc hắc hắc hắc…”
Lúc này Mộ Dung Phi rốt cuộc không còn vẻ dại ra nữa. Đầu tiên hắn bắt đầu cười khẽ, sau đó dần dần biến thành cuồng tiếu khiến kẻ khác kinh hãi.
“Phụ thân mẫu thân… Tổ phụ tổ mẫu… Hài nhi phải báo thù cho các người… báo thù…!”
“Cha…”
“Hài nhi phải triệt để tiêu diệt ma giáo và đám danh môn chính phái kia… dùng máu của chúng để an ủi mọi người trên trời có linh thiêng… Hài nhi phải để Mộ Dung gia nhất thống giang hồ… Ha ha ha ha… Ngày đó không còn xa nữa! Kế hoạch vạn vô nhất thất (không sơ hở) của hài nhi sẽ được thực hiện… ha ha ha ha… Bọn chúng toàn bộ đều phải chết… Ha ha… Ha ha…”
Mộ Dung Phi nằm trên mặt đất dương nanh múa vuốt. Nhãn thần của hắn điên cuồng, biểu tình đáng sợ.
“Cha”
Mộ Dung Thanh Vũ cuống quít bò qua muốn đỡ Mộ Dung Phi đứng dậy, nhưng thoáng cái bị đối phương đẩy ngã trên mặt đất.
“Ta giết ngươi… Ta giết ngươi… Ha ha ha…”
Mộ Dung Phi bổ nhào tới, cố sức bóp cổ Mộ Dung Thanh Vũ, dáng vẻ tàn bạo như thể là đang bóp cổ kẻ thù lớn nhất. Mọi người thấy tình hình đó, liền bước lên kéo bọn họ ra.
“Khụ khụ khụ… khụ…”
Mộ Dung Thanh Vũ thở dốc từng hơi. Sau khi lấy lại bình tĩnh, nước mắt bi thương lần thứ hai rơi xuống.
“Cha… vì sao lại biến thành như vậy… vì sao…”
“Vì sao ──! !”
Mộ Dung Phi điên rồi.
Thù hận cẩn thận ẩn tàng ba mươi năm, cùng với hơn hai mươi năm tỉ mỉ sắp đặt, kế hoạch hầu như thiên y vô phùng (áo tiên không thấy vết chỉ khâu – hoàn hảo). Lúc tất cả toàn bộ hóa thành hư không, thần kinh căng thẳng mệt mỏi rốt cuộc không chịu nổi đả kích trầm trọng, triệt để tan vỡ.
Triệu Du Vân không muốn nhìn thấy một màn tàn nhẫn như vậy nữa, hơi buông mi mắt. Long Việt Băng bên cạnh nắm chặt tay hắn, truyền sang tình cảm ấm áp an tâm.
Trong cố sự báo thù này… Không có sai tuyệt đối, không có đúng hoàn toàn, nguyên nhân là lý do bất đắc dĩ vì chính mình, kết cục của cố sự mới có thể thảm thống như vậy.
Người bị lừa thì thanh tỉnh lại, người dùng kế thì thất bại, người vùng vẫy được giải thoát, nhưng người thống khổ vẫn còn đang tiếp tục thống khổ, người bi thương vẫn tiếp tục bi thương, người bất hạnh, vẫn đang đau khổ tìm kiếm con đường tới hạnh phúc.
Đến tột cùng phải tới khi nào, võ lâm mới có thể nghênh đón một ngày an bình thật sự, đến cùng phải tới khi nào, người bất hạnh mới tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình đây?
Hy vọng cố sự như vậy, tiết mục như vậy, vĩnh viễn sẽ không tái diễn… Bởi vì, thật sự là quá bi thương rồi…
Một buổi chiều ấm áp nào đó ──
“Lão già! Ông muốn lên đâu?! Mau đứng lại cho ta ── “
Lâm Tương cầm chổi hấp tấp từ trù phòng lao tới, đuổi kịp Triệu Minh Tuyền vừa lấy đầy một túi thức ăn.
“Tương Nhi… Ta chỉ là muốn ra ngoài mua đồ thôi mà…”
“Nói bậy! Mua đồ cần lấy hết thức ăn trong nhà mang đi sao?” Lâm Tương phẫn nộ rít gào “Ta thấy ông rõ ràng là muốn chạy trốn!”
“Hắc hắc… Muốn lừa bà cũng không thể lừa được a…”
“Không được phép đi!”
“Vì sao?” Triệu Minh Tuyền mẫn tiệp nhảy lên nóc nhà, vui cười nói “Bà luyến tiếc ta đi a?”
“Muốn đi cũng được! Trước tiên ông đem tất cả cả thức ăn và ngân phiếu ông mang theo lưu lại!”
“A… trăm triệu lần không được…”
Hai nguời lại nhao nhao ồn ào, ngươi đuổi ta chạy, khiến cho gà bay cho sủa.
“Lại nữa rồi…”
Triệu Minh Tuyền tháng này đã mười lần rời nhà mà chưa thực hiện được… Triệu Du Vân ngồi bên hành lang phơi nắng ấn ấn trán, vô lực dựa vào lòng Long Việt Băng.
“Hay mà… Trong nhà chính là phải như vậy mới náo nhiệt a.” Long Việt Băng mỉm cười ôm lấy tình nhân.
“Thì hay… Nếu như đừng làm đổ vỡ gì…” Triệu Du Vân vừa nghĩ tới vật phẩm bị đập hư mỗi lần, lại không khỏi một trận đau đầu.
“Du Vân…” Long Việt Băng thơm lên mái tóc đen nhánh của tình nhân, nhẹ giọng hỏi “Ngươi nói tên Hoa Sinh kia, hiện giờ đi đâu rồi?”
“Có thể đã đi rất xa rồi…”
“Thế nhưng hắn còn chưa khôi phục ký ức.” Long Việt Băng cười xấu xa: “Nếu có một ngày hắn bỗng nhiên nhớ lại những ‘việc xấu chói lọi’ của mình trước đây, có khi nào sợ tới ngất xỉu không ta?”
“Điều đó rất khó nói… Ai bảo ngươi thuận miệng bịa ra chuyện ‘Vượng Tài bán lạc’ thâm nhập nhân tâm như vậy…”
“Ha ha ha…”
Sau giờ ngọ ánh dương quang phủ khắp, hai người tự tại nói chuyện phiếm, thân ảnh dựa sát vào nhau, hữu ý vô ý trêu đùa, cùng với những nụ hôn ngọt ngào nhân lúc không có ai… Đó là một loại hạnh phúc cao nhất nhỉ.
Sau khi Mộ Dung Phi phát điên, võ lâm các phái không tiếp tục làm khó Mộ Dung gia nữa, chỉ yêu cầu gia sản và gia vị Mộ Dung gia phải do Mộ Dung Thanh Vũ tiếp nhận. Mộ Dung Thanh Vũ bản tính thiện lương không hề khước từ, mà là không chút do dự gánh vác trọng trách trấn an khuyên bảo mấy trăm người trên dưới Mộ Dung gia. Tin tưởng rằng lúc cởi ra khúc mắc, cảm tình giữa hắn và Lâm Giác cũng nhất định sẽ có kết quả tốt. Về phương diện khác, Bạch Diêu giải tán Nguyệt Linh giáo đã bị thiệt hại nặng nề, từ bỏ truyện kế thừa dã tâm của Bạch Thánh, từ đó về sau ở trên giang hồ mai danh ẩn tích…
Tin tức làm cho lòng người phiền muộn cũng không phải không có. Hoa Liên Sinh chưa khôi phục ký ức đã rời Triệu gia, lưu lạc thiên nhai truy tìm tung tích của Hà Lan Đào, không biết tới năm nào mới có thể trở về. Ngoài ra, nhị phu nhân Tư Cúc của Lâm gia vào ngày kết thúc quyết chiến, đã thắt cổ tự sát trong phòng Lâm Hoàn, trên bàn lưu lại một phong thư tuyệt bút, viết rõ ràng mấy chữ ‘Phu quân, Tư Cúc xin lỗi người’.
Võ lâm trải qua liên tiếp mấy sự kiện đó xong, rốt cuộc khôi phục trạng thái hòa bình tạm thời. Về phần sau này có thể phát sinh đại sự gì kinh thiên động địa hay không, không ai biết được.
“Có chuyện ta còn chưa tìm ngươi tính sổ…”
“A?”
“Ngươi không chỉ là thiên hạ đệ nhất hôn quân, lại còn là đồ đệ của thiên hạ đệ nhất ma đầu…” Triệu Du Vân giả vờ nghiêm túc nói “Ngươi bảo ta nên làm gì với ngươi đây? Trục xuất gia môn?”
“Vậy sao được…” Long Việt Băng cười cười “Nhân vật nguy hiểm như ta, ngươi thân là võ lâm minh chủ không phải nên hy sinh bản thân, giám thị bên người ta từng giờ từng khắc sao?”
“Kỳ thực nên giết quách cho xong, đỡ phải giám thị phiền phức như vậy.”
“Ha hả…” Long Việt Băng cười đủ, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi đối phương: “Du Vân.”
“Ân?”
“Hiện tại nếu là lúc rảnh rỗi hiếm khi có được… không bằng vài ngày nữa chúng ta đi kinh thành chơi, có được hay không?” Long Việt Băng dịu dàng nói “Tiện thể vấn an cửu thúc và Ảnh Trạch.”
“Được…” Triệu Du Vân gật đầu: “Có điều trước đó, ngươi đem chuyện quá khứ kể ta nghe một chút.”
“Không thành vấn đề… Dù sao cũng có nhiều thời gian… Đêm nay chúng ta cả đêm không ngủ, sao?”