Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng

Chương 101: Phiên ngoại bốn



Editor: Quansama

Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Liễu Nhi quyết định mang tro cốt Liễu Nghị trở lại cố hương. Quay về cố hương – nơi hắn luôn tâm tâm niệm niệm, có chết cũng không quên.

Hai mươi năm trước là ca ca bảo vệ nàng, còn từ nay về sau là nàng trông coi ca ca.

Tiết Tĩnh Xu thấy Liễu Nhi đã quyết thì không giữ lại mà còn chuẩn bị cho rất nhiều vật phẩm và phái thị vệ hộ tống nàng hồi hương.

Liễu Nhi mua một tòa nhà ở trấn nhỏ. Liễu Nghị được chôn ở sau núi.

Sau khi ổn định, Liễu Nhi mới biết ngọn núi cao vút hòa lẫn trong mây đằng sau thị trấn nhỏ này là của Thượng Thanh Tông. Một môn phái thần bí uy danh hiển hách tại Đại Diễn lại tọa lạc trong một tiểu trấn bình thường như thế.

Bây giờ Liễu Nhi mới mang máng nhớ ra, khi còn bé, mấy cụ già trong thôn có nói là trên núi có tiên nhân.

Lúc ấy nàng quá nhỏ, không biết gì. Thậm chí sau khi trưởng thành gặp qua người của Thượng Thanh Tông, lại từ Liễu Nghị mới biết được vị trí cố hương mà dường như chẳng có quan hệ gì với hai người.

Tuy là quê quán của nàng nhưng nàng cũng chẳng có bao nhiêu ký ức ở đây. Ở đây nàng không có thân thích. Đối với nàng kỳ thực cũng chỉ là một địa phương xa lạ. Một nơi chôn cất thân nhân duy nhất của nàng. Nhưng khi biết có người quen cũ ở đây, tâm tình trở nên khác biệt.

Thượng Thanh Tông… khiến nàng nhớ tới hai người Lệ tướng quân và Phan thần y.

Thần võ Đại tướng quân Đại Diễn xưa nay luôn xuất thân từ Thượng Thanh Tông, năm năm thay đổi một lần.

Thời gian nàng và tiểu thư hồi kinh chính là lúc Lệ Đông Quân ra nhậm chức Đại tướng quân. Lúc ấy hắn té xỉu ở ngoài am ni cô là vì khi xuất chinh đi Nam Cương thì bị trúng cổ độc. Cũng may từ nhỏ ăn rất nhiều thuốc nên thân thể có thể tự giải độc, song triệu chứng duy nhất là mê man cả ngày.

Thực ra Liễu Nhi với hắn cũng không gặp nhau nhiều, nhưng nhiều lần nàng nếu không phải thấy hắn ở trên cây thì cũng là nóc nhà… có vẻ như hắn đang nhìn tiểu thư? Khi tiểu thư vào cung, hắn lại chạy vào trong cung… Sau này sư nương hắn mất, y quay về tông môn chịu tang, rồi từ đó vẫn chưa hồi kinh.

Nghe Đại tướng quân kế nhiệm – Phan thần y nói, sư phụ Lệ tướng quân chịu không nổi đả kích nên vân du tứ phương, hắn thân là trò trưởng nên phải ở lại tông môn kế thừa vị trí của sư phụ, muốn đi cũng không dễ.

Phan thần y vẫn ở kinh thành, chức vị Đại tướng quân cũng thay đổi được vài đời rồi mà Liễu Nhi chưa gặp được Lệ Đông Quân.

Nàng nghĩ: nếu hắn đang ở tông môn thì khoảng cách cũng không xa nàng. Có lẽ sẽ có ngày, hai người sẽ gặp nhau trên đường cũng không biết chừng. Chỉ là người nàng quen biết duy nhất ở đây không biết có còn nhớ nàng hay không.

Đầu xuân, nàng mở một sạp mì ở trên trấn. Không phải là nàng thiếu tiền, khi nàng rời kinh, tiểu thư đã cho nàng rất nhiều của cải rồi. Nàng cả ngày không có chuyện gì làm, ngồi một mình trong phòng dễ suy nghĩ vẩn vơ – không bằng ra ngoài tìm việc gì đó làm.

Nàng sử dụng lại cái tên Liễu Phiêu Nhứ này, khi thực khách hỏi, nàng nửa thật nửa giả nói mình vốn là người địa phương, sau cùng người nhà đi tìm thân thích nương tựa, mãi cho đến nay lớn tuổi rồi mới trở về cố hương.

Người trong trấn cũng khá tốt, thấy một người phụ nữ độc thân mở tiệm, dù có vài người lời ra tiếng vào ở sau lưng nhưng đại bộ phận đều rất quan tâm đến việc buôn bán của nàng.

Nàng hay nghe thấy khách nhắc tới Thượng Thanh Tông, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy người của Thượng Thanh Tông.

Cho đến sáng nay, nàng đang ở sau quầy bận rộn nấu mì thì có khách đến. Nàng quá bận, thời gian ngẩng đầu cũng không có nên bảo khách chờ. Khi nàng bưng mì đến trước mắt vị khách này thì ngây ngẩn cả người.

Tuy gương mặt này đã có dấu vết của năm tháng nhưng đây chính là người đã nhiều năm nàng chưa gặp – Lệ Đông Quân.

Lệ Đông Quân không có biểu tình gì – điều này làm cho Liễu Phiêu Nhứ ngăn được sự kích động, chần chờ không dám tùy tiện nhận quen. Vả lại đang có khách, nàng đành vội trở lại quầy, chẳng qua là không nhịn được hay nhìn sang.

Lệ Đông Quân ăn rất chậm, mà cũng khác người. Hắn gắp từng sợi mì rồi cuộn vòng đầu đũa xong mới đưa vào miệng.

Liễu Phiêu Nhứ vừa thấy mới mẻ vừa thấy thú vị. Nàng không biết vị Đại tướng quân ít khi cười này lại ăn mì một cách trẻ con như thế.

Buổi sáng là thời gian nàng bận nhất cho nên khi Lệ Đông Quân ăn xong rồi nàng vẫn không tìm được cơ hội chào hỏi.

Lệ Đông Quân để tiền lên bàn rồi đứng dậy rời đi.

Liễu Phiêu Nhứ nhìn hắn không hề lưu luyến gì mà rời đi thì có chút mất mát. Đại tướng quân quả nhiên không nhớ nàng…

Nàng lại không biết lúc rời đi suýt nữa Lệ Đông Quân đi cùng tay cùng chân.

Trở lại trên núi, hắn lấy gương ra xem rồi lẩm bẩm: “Già hơn rất nhiều sao? Vì sao nàng không nhận ra? Hầy… Chẳng lẽ phải dùng thuốc xóa nếp nhăn?”

Đồ đệ hắn vừa mới đi ngang qua, thấy sư phụ đang soi gương thì hết hồn, trốn ngay sau cửa, khi nghe rõ được lời của sư phụ thì lập tức ngừng thở, rón rén bỏ đi, cho đến khi xác định đã ra khỏi phạm vi sư phụ phát hiện liền chạy như bay đi tìm các sư huynh, “Sư huynh!! Không tốt không tốt!!! Sư phụ yêu rồi!!!”

Lần thứ hai Liễu Phiêu Nhứ gặp Lệ Đông Quân là vào buổi chiều của năm ngày sau. Theo thường lệ, hắn ăn mì nước và chậm rãi ăn. Lúc này không có khách, là thời gian tốt để nói chuyện. Nhưng nàng sợ người ta không nhớ nàng, mà nàng lại đi ôn lại chuyện cũ sẽ bị người ta hiểu sai, tưởng là nàng muốn tạo quan hệ.

Mặt Lệ Đông Quân hơi căng ra, trừ khi hắn cố tình thì đều là do công hiệu của thuốc sư đệ đưa cho.

Sư đệ thề thốt nói với hắn, thuốc này rửa một lần là có thể hồi phục thanh xuân, mà xem ra đều là nhảm nhí! Nếu hắn khôi phục hình dạng ngày xưa thì sao nàng vẫn không nhận ra? A… xem ra là lâu lắm rồi hắn không xuất thủ, sư đệ quên tính hắn, dám gạt hắn!? Lệ Đông Quân ngầm chửi. Khuôn mặt không nếp nhăn càng ngày càng căng.

Liễu Phiêu Nhứ ở sau lén lén nhìn hắn nhiều lần, rốt cuộc hạ quyết tâm chuẩn bị thử một lần. Hiếm khi gặp cố nhân, nàng không muốn cứ như vậy để trở thành người xa lạ.

Nàng vừa mới chuẩn bị đứng dậy thì lại có khách – đó là đồ tể ở trong trấn, muốn mua mì xương. Nàng chỉ phải tạm thời kiềm chế mà đi làm mì.

Đồ tể ấy họ Trương, ba mươi mấy tuổi, mập mạp. Nghe nói vợ hắn đã chết mấy năm rồi, hắn cũng không sạch sẽ. Liễu Phiêu Nhứ không muốn bán cho hắn nhưng khách đến lại không thể đánh đuổi, nàng không thể làm gì khác hơn là bưng mì cho hắn xong ngay lập tức xoay người rời đi.

Nhưng hôm nay tên đồ tể không biết bị lên cơn điên gì mà vươn tay muốn kéo nàng.

Liễu Phiêu Nhứ không biết chuyện gì xảy ra ở sau lưng, tự nhiên nghe thấy tiếng hắn thét lên thảm thiết như một con heo bị làm thịt thì giật mình.

Nàng hoảng hồn nhìn lại, đã thấy trên bàn tay mập ú của Trương đồ tể cắm một chiếc đũa. Chiếc đũa xuyên qua lòng bàn tay hắn.

Trương đồ tể gào khóc thảm thiết.

Sạp mì chỉ có hai khách, lúc này xuất thủ chỉ có —

Liễu Phiêu Nhứ lập tức quay đầu nhìn Lệ Đông Quân, đã thấy hắn ung dung cầm đũa mới tiếp tục ăn mì, như là không phải hắn làm vậy… làm nàng nhất thời không biết nên nói cái gì.

Trương đồ tể cũng phản ứng kịp, tay nổi gân xanh, một cước đá bay cái ghế trước mặt Lệ Đông Quân, “Ngươi dám ám toán lão tử, có biết lão tử là ai không?!”

Lệ Đông Quân cũng không thèm nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói: “Cút.”

“Ngươi —” Trương đồ tể đau đến gân xanh nhảy dựng, vài bước nhảy qua quay về bàn mình, cầm dao mổ heo hung hăng vọt tới, cười gằn nói: “Đại gia tiễn ngươi về tây thiên!”

Vừa dứt lời, hắn lại hét thảm… tay cầm đao cũng bị đâm xuyên qua.

Chỉ một thoáng qua, hai tay đều bị phế bỏ, tên hung ác độc địa như Trương đồ tể rốt cuộc cũng thấy sợ.

Lệ Đông Quân lại cầm đũa mới, thuận tiện thưởng cho hắn một cái nhìn, “Đây là địa bàn của Thượng Thanh Tông, cút.”

Trương đồ tể đỏ mặt tía tai, cắn răng muốn nói nhưng vì ngại uy danh Thượng Thanh Tông nên cuối cùng là xám xịt tránh ra.

Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, Liễu Phiêu Nhứ phức tạp nhìn Lệ Đông Quân. Nàng dựng lại ghế, rửa sạch máu của Trương đồ tể, lau bàn rồi chậm rãi đi tới, ngồi đối diện Lệ Đông Quân.

Lệ Đông Quân làm như không thấy gì, vẫn ngồi ăn mì, chỉ có bàn tay dưới bàn nắm thành quả đấm, rồi lại chậm rãi buông ra, rồi lại nắm thành quả đấm…

Liễu Phiêu Nhứ cũng không quan tâm hắn có nhớ mình hay không, chậm rãi nói: “Lệ tướng quân, thật nhiều năm không gặp, không biết ngươi còn nhớ ta hay không, năm đó…”

Nàng như gặp được một người bạn già lâu năm, nói liên miên không dứt: từ khi mới quen, nói cho đến qua nhiều năm sau…. Kỳ thực, hai người cũng không gặp nhau nhiều lắm, nhưng nhiều năm, từng chuyện từng chuyện tích lũy cũng đủ để nàng nói một lúc lâu.

Lệ Đông Quân vẫn không nói một lời, cho đến khi Liễu Phiêu Nhứ nói xong thì hắn cũng ăn xong, để đũa xuống, nhìn nàng, trịnh trọng nói: “Đã lâu không gặp.”

Đã lâu không gặp. Thật nhung nhớ.

– – – – –

Vi Yên: Thực ra tớ cảm thấy khá tiếc khi tác giả không cho Lệ Đông Quân và Liễu Nhi một cái kết có hậu. Nhưng đây có thể coi là kết mở nhỉ ^^ Tùy trí tưởng tượng của độc giả, có thể hai người họ sẽ mãi là bạn, thỉnh thoảng gặp nhau nói chuyện hoặc cũng có thể họ dần dần tìm hiểu nhau và có một kết thúc tốt đẹp. Còn bạn, bạn nghĩ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.