Đích thân Đức công công giao cho Tiết Tĩnh Xu hộp hoa nhung. Hắn còn đặc biệt nói một câu, mỗi năm vào mùng một tháng giêng các phi tần trong cung sẽ sử dụng hoa này đón xuân.
Tiết Tĩnh Xu nghe xong liền hiểu chỗ hoa này chỉ có mình nàng được dùng chứ không được đưa cho tỷ muội khác.
Hoa nhung Dương Châu này là đồ tiến cống của nước phiên thuộc (nước bị nước lớn xâm chiếm) nên kiểu dáng và chất liệu không hề giống các loại thường gặp.
Tiết Tĩnh Uyển kinh ngạc nhìn chiếc hộp, ngắm nghía cả nửa ngày, trong mắt cũng đầy chờ mong. Nhưng Tiết Tĩnh Xu lại nói đây là đồ cấm kỵ nên nàng đành ngoan ngoãn không hỏi nữa.
Tiết Tĩnh Xu bảo Liễu Nhi cất hộp đi sau đó mở mứt táo hoa mai kéo lại sự chú ý của tiểu cô nương bên cạnh.
Thấy muội muội ăn vui vẻ, Tiết Tĩnh Xu mỉm cười nhưng trong lòng có chút lo lắng.
Lúc nãy nàng hỏi Đức công công về sức khỏe của thái hoàng thái hậu mới nghe tin hai ngày nay lão nhân gia không ngủ được.
Nàng chần chờ không biết có nên vào trong cung thăm người không.
Từ xưa đến nay, mỗi lần tiến cung đều do thái hoàng thái hậu triệu kiến mà từ khi thánh chỉ ban xuống trong cung không còn triệu nàng nữa. Nàng cũng không rõ đây có phải là thông lệ trong cung hay không, nàng muốn dâng thẻ bài nhưng sợ không đúng quy củ.
Suy nghĩ suốt một ngày vẫn không thể ngừng lo lắng, đến ngày thứ hai nàng lập tức sai người dâng thẻ bài của mình.
Bữa trưa vừa qua thì có một cỗ kiệu đến đón nàng.
Sau khi vào cung, có một thái giám lo sợ truyền lời, hiện giờ Hoàng thượng đang nghị sự cùng các đại thần nên mời nàng đi trước.
Tiết Tĩnh Xu cũng không có ý định đi cùng Hoàng thượng, cảm ơn tiểu thái giám xong nàng trực tiếp lên kiệu đến cung Trường Nhạc.
Thái hoàng thái hậu biết nàng đến thì vô cùng vui mừng.
Hai gò má bà gầy đi khiến Tiết Tĩnh Xu thấy xót xa vô cùng nhưng không bộc lộ cảm xúc ra ngoài mà hành lễ như bình thường.
"Trời lạnh như vậy còn làm phiền ngươi tới thăm ta."
Tiết Tĩnh Xu nói: "Thần nữ chỉ lo quấy nhiễu sự thanh tĩnh của thái hoàng thái hậu."
Thái hoàng thái hậu vẫy tay: "Ngày nào ta cũng nằm một chỗ trên giường chán chết đi được, chỉ ước có người đến chỗ ta. Nhưng bây giờ là cuối năm, ta sợ phủ bận rộn nên không triệu con vào nói chuyện."
"Thần nữ ngu dốt nên không hiểu việc cúng lễ ở nhà thờ họ. Nếu người không chê thì thần nữ sẽ thường xuyên vào cung bầu bạn với người."
Thái hoàng thái hậu vui vẻ nói: "Vậy ta sẽ coi là thật, đến lúc đó ba ngày hai bữa gọi con vào thì đừng chê ta đấy nhé."
Tiết Tĩnh Xu hé miệng cười khẽ: "Thần nữ cầu còn không được."
Thấy hai người nói chuyện vui vẻ như vậy, Xảo ma ma ở bên cạnh cũng cười theo.
Cuộc sống trong cung rất quạnh quẽ, các hoàng tử công chúa đã sớm chuyển ra phủ của mình. Dù bệ hạ hiếu thuận, ngày nào cũng đến thỉnh an nhưng cũng không thể luôn ở trong cung Trường Nhạc bầu bạn cùng người. Chính vì thế, người có thể nói chuyện khiến thái hoàng thái hậu cười rất ít.
Bây giờ đã có hoàng hậu, mong nàng có thể mang tới không khí khác biệt trong hoàng cung.
Hoàng thượng đến đúng lúc Tiết Tĩnh Xu đang đút thuốc cho thái hoàng thái hậu.
Nàng muốn đứng dậy hành lễ nhưng thái hoàng thái hậu giữ tay nàng không cho đứng lên: "Thánh chỉ cũng ban rồi, chúng ta đều là người một nhà cả, chỉ là hành lễ thôi cũng không quá câu nệ hà khắc như thế. Hoàng thượng ngươi nói phải hay không?"
Hoàng thượng thỉnh an xong tiến lên nói: "Hoàng tổ mẫu nói phải ạ."
Xảo ma ma đặt ghế thêu xuống bên cạnh giường, vị trí lại rất khéo léo khiến hoàng thượng ngồi xuống ngay sát đầu gối của Tiết Tĩnh Xu.
Tiết Tĩnh Xu cảm thấy không được thoải mái nhưng lại không dám làm gì trước mặt trưởng bối nên đành nhích gối lui ra đồng thời người hơi ngả ra sau.
Nàng có ảo giác, khi nàng né đi thì hoàng thượng cũng âm thầm nhích người.
Phát hiện này khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
Thái hoàng thái hậu lại không phát hiện sóng ngầm bên trong. Bà nhìn hai người cười tủm tỉm, càng nhìn lại càng vừa lòng.
Hoàng thượng nói: "Hôm nay khí sắc hoàng tổ mẫu không tồi."
Thái hoàng thái hậu nói: "Uống nhiều thuốc như vậy sao không tốt cho được? Cũng vì hôm nay Tĩnh Xu đến thăm khiến ta rất vui."
Hoàng thượng liền nói: "Hoàng hậu có lòng."
Mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Tiết Tĩnh Xu cũng kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
Mặt hoàng thượng thản nhiên như không biết lời mình vừa nói khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Bà quay đầu nhìn Tiết Tĩnh Xu: "Xu nhi cũng nên sửa lại xưng hô, lúc nào cũng thần nữ thần nữ nghe thật xa lạ. Nếu đã là người một nhà thì xưng một tiếng "con" có làm sao?"
Tiết Tĩnh Xu quay đầu lại nhẹ nhàng đáp: "Dạ"
Thái hoàng thái hậu vô cùng vui vẻ nhưng lại giả vờ nghiêm trang nói: "Hoàng thượng, nếu ngươi đã gọi như vậy thì hôm nay lão thái bà ta đây cũng nói rõ ta rất vừa lòng với đứa cháu dâu này. Đến đầu xuân nàng vào cung, người không được khi dễ nàng có nghe hay không?"
Hoàng thượng ngoan ngoãn đáp lời: "Tôn nhi không dám."
Thái hoàng thái hậu lại nói: "Xu nhi cũng đừng lo lắng. Nếu sau này hoàng thượng dám bắt nạt con thì cứ tới tìm ta, hoàng tổ mẫu sẽ làm chủ cho con."
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu nói khẽ: "Dạ... Hoàng tổ mẫu."
"Tốt tốt tốt..." Thái hoàng thái hậu cười mà nước mắt lại trào ra, người nhẹ nhàng lau đi rồi thở dài nói: "Chỉ cần hai con sống tốt là ta yên tâm."
Xảo ma ma đi lên nhận lại chén thuốc trong tay Tiết Tĩnh Xu nói: "Lão nô thấy người an tâm quá sớm rồi. Người phải đợi bệ hạ và nương nương sinh mấy tiểu hoàng tử, công chúa cho ngài chăm nữa chứ."
"Đúng rồi." Thái hoàng thái hậu lại có tinh thần, lôi kéo tay Tiết Tĩnh Xu nhìn qua nhìn lại: "Xu nhi của chúng ta xinh đẹp như vậy phải sinh một tiểu công chúa giống con mới không lãng phí."
Thái hoàng thái hậu quay đầu nhìn hoàng thượng rồi ghét bỏ nói: "Hoàng thượng như vậy thì sinh cho hắn một hoàng tử nhỏ đi."
Hoàng thượng không ngại bị trưởng bối trêu chọc, khóe môi cong lên.