Hoàng thượng ở trong cung Tê Phượng nói chuyện với Tiết Tĩnh Xu một lúc, sau đó hai người ăn bữa trưa xong thì hắn quay về điện Sùng Đức phê sổ con.
Tiết Tĩnh Xu ngồi một mình ở trong điện tiếp tục suy nghĩ việc lúc trước.
Thái hoàng thái hậu muốn nàng không bỏ rơi hoàng thượng, muốn nàng cảm nhận chân tình của hắn.
Mặc dù nàng đồng ý nhưng chuyện này nói thì đơn giản cơ mà đến lúc thật sự làm thì phải làm thế nào đây?
Huống hồ... Hoàng thượng sẽ giống như lời thái hoàng thái hậu nói nguyện ý dùng chân tình đổi lấy chân tình sao?
Nếu như... nàng chân thành nhưng hoàng thượng không như thế thì phải làm sao bây giờ?
Nàng bị mớ suy nghĩ hỗn độn làm cho đầu óc rối bời, đứng dậy bước ra khỏi điện cùng Liễu Nhi đi dạo bên ngoài một chút.
Mùa xuân se lạnh, Liễu Nhi thấy nàng muốn ra ngoài thì vội vàng tìm thêm áo choàng phủ cho nàng.
Nhóm cung nhân cũng chuẩn bị thảm, lò sưởi đi ở phía sau.
Dù Tiết Tĩnh Xu không có thói quen cho nhiều người theo sau như vậy nhưng nàng cũng hiểu đây là trách nhiệm của họ nên không nói gì.
Ngự hoa viên náo nhiệt hơn lần trước nàng đến nhiều, nào là cành bạch ngọc lan, liễu xanh đâm chồi, chim tước ríu rít, mọi thứ đều có hình bóng của ngày xuân, mặc dù người không nhiều lắm nhưng cũng có chút sức sống.
Mấy người đi lên một tòa núi giả, Tiết Tĩnh Xu khẽ thở dốc, Liễu Nhi đỡ nàng đi vào bên trong đình, nhóm cung nhân đã bày xong thảm và lò sưởi, chuẩn bị dâng trà bánh.
Địa thế tòa núi giả này nhô cao, đứng ở đây có thể nhìn thấy một nửa hoàng cung.
Tiết Tĩnh Xu nhìn về phía ngoài đình liền thấy hoàng thượng đang ở đó.
Nàng nghĩ đến lời thái hoàng thái hậu không khỏi khẽ thở dài.
Liễu Nhi lo lắng: "Tiểu thư người làm sao vậy?"
Tiết Tĩnh Xu không giấu giếm gì nàng nên khi thấy nàng hỏi liền bảo cung nhân lui xuống dưới tòa núi giả chờ.
Mọi người lui hết nàng mới đem phiền não của mình nói cho Liễu Nhi.
Liễu Nhi nghe xong liền vò đầu, cái gì thật tình giả ý nàng không hiểu nhưng ý tứ của thái hoàng thái hậu chắc là muốn tiểu thư đối tốt với hoàng thượng?
Nghĩ lại mấy ngày qua hoàng thượng đối xử với tiểu thư vô cùng tốt, nàng cảm thấy người khác đối tốt với mình tất nhiên sẽ được đáp lại.
Nàng nói: "Tiểu thư, người thấy hoàng thượng làm thế nào thì người cũng làm thế, hoàng thượng quan tâm cơm ăn áo mặc của người vậy thì người cũng quan tâm hắn ăn gì đó. Giống như người đối xử với em, có thức ăn ngon thì phần em, mùa đông mua áo bông cho em, dạy em rất nhiều thứ, lo lắng em bị người ta bắt nạt, những điều đó đều rất tốt với em."
Tiết Tĩnh Xu như có điều suy nghĩ, thực ra cuộc sống hằng ngày của hoàng thượng đều không cần nàng nhúng tay vào, nhưng lời nói của Liễu Nhi đã nhắc nhở nàng, nếu muốn đối xử tốt với một người thì không cần làm việc gì lớn kinh thiên động địa mà chỉ cần quan tâm tới những việc vụn vặt, mọi phương diện mọi thời khắc, chắc chắn đối phương sẽ cảm nhận được.
Còn việc chân tình có đổi được chân tình hay không nàng cũng đã nghĩ thông suốt.
Hiện giờ hoàng thượng đối xử tốt với nàng tất nhiên nàng sẽ hồi báo, nếu về sau hắn không còn đối tốt với nàng nữa thì nàng... cũng sẽ thu hồi lại tấm chân tình của mình.
Sau khi suy nghĩ xong những thứ này, phiền não trong lòng nàng tiêu tan hết, vốn đang chuẩn bị đứng dậy đi xem phong cảnh nơi khác thì một nữ quan nhỏ giọng nhắc nhở nàng đã đến giờ dùng điểm tâm.
Tâm tình tốt liền bay mất một nửa.
Nàng lại phải ngồi xuống một lần nữa chờ nữ quan mang đồ ăn lên.
Là một chén sữa bò hoa hồng tinh tế thơm nồng.
Nhìn chén điểm tâm này Tiết Tĩnh Xu khẽ động lòng, lúc này không phải là thời điểm thích hợp nhất để thể hiện sự quan tâm với hoàng thượng sao?
Nàng hỏi nữ quan: "Có thể đưa điểm tâm đến chỗ bệ hạ không?"
"Cái này... Nô tỳ không biết."
Tiết Tĩnh Xu biết nàng chỉ phụ trách đồ ăn của cung Tê Phượng nên không rõ tình hình phía hoàng thượng là bình thường. Vì vậy kêu tiểu thái giám tới giao cho hắn chén sữa đưa đến điện Sùng Đức.
Nữ quan vội hỏi: "Nhưng nương nương còn chưa ăn."
Tiết Tĩnh Xu lấy một cái bánh trên bàn, cắn một miếng nói: "Ta ăn cái này, ngươi xem."
"Cái này... cái này.."
Tiết Tĩnh Xu nói: "Ngươi đi đi, nếu hoàng thượng hỏi thì cứ trả lời thật là được."
Tiết Tĩnh Xu xẵng giọng: "Em mà còn nói nữa ta cho em ăn ngày sáu bữa đấy nhé."
Liễu Nhi lè lưỡi nhanh chóng im lặng.
Tuy nàng ham ăn nhưng cũng không thể nuốt nổi sáu bữa, bệ hạ coi tiểu thư của nàng là lợn hay sao.
Một nơi khác, tiểu thái giám mang theo hộp thức ăn chạy tới ngoài đình.
Còn chưa bước lên bậc thang Đức công công đã ngăn hắn lại: "Ngươi không đi hầu hạ nương nương mà chạy tới đây làm gì?"
Tiểu thái giám vội nói: "Sư phụ, nương nương để con đưa đồ ăn đến cho bệ hạ, người xem?"
Đức công công hơi lưỡng lự, thực ra quy củ ngầm trong cung chính là nếu không có lệnh tuyên triệu thì hậu cung không được đến ngự thư phòng, đồ ăn cũng không thể đưa tùy tiện.
Nhưng quy củ là chết, người là sống, cái gì cũng có lúc thay đổi. Lúc tiên đế còn tại vị, những tần phi được sủng kia có không ít người tự mình xuống bếp rồi lại tự mình mang tới, chưởng sự thái giám bọn họ ai dám ngăn cản chứ? Còn không phải là nhìn người cầm đĩa hay sao.
Thế nhưng từ khi bệ hạ đăng cơ đến nay lại là lần đầu phát sinh chuyện như này.
Đức công công cân nhắc trong lòng một phen rồi nói với tiểu thái giám: "Ngươi đợi ở đây để ta đi vào bẩm báo."
Hoàng thượng đang tập trung xem sổ con, Đức công công cũng không dám quấy nhiễu, chờ đến khi hoàng thượng buông xuống mới vội chớp thời cơ tiến lên nói: "Hoàng thượng, nương nương sai người mang đồ ăn tới cho ngài."
Hoàng thượng sửng sốt một lúc mới nói: "Cầm vào"
Đức công công nhận lệnh ra ngoài dẫn tiểu thái giám vào, hắn mở hộp đựng thức ăn ra nhìn thì có chút bất ngờ nhưng không dám nhiều lời, chỉ đem bát sữa tới trước mặt hoàng thượng.
Hoàng thượng thấy bát sữa thì ngẩn ra, rõ ràng bát nhỏ này không phải loại bình thường hắn hay sử dụng.
Hắn quay đầu nhìn về phía tiểu thái giám nói: "Hoàng hậu đã dùng điểm tâm chưa?"
Tiểu thái giám không dám giấu giếm cung kính nói: "Đây chính là điểm tâm của nương nương ạ."
Đức công công cúi đầu, vị nương nương này lá gan thật là lớn, bệ hạ sai người làm điểm tâm cho nàng nàng không ăn thì thôi, lại còn sai người đưa tới trước mặt bệ hạ.
Hoàng thượng nhìn chằm chằm chén nhỏ một lúc, bưng lên hớp vài hớp.
Mà thôi mà thôi, không ăn thì không ăn, cưỡng ép nàng ăn chỉ sợ nàng lại khóc.
Chờ tiểu thái giám cầm hộp cơm lui ra, Đức công công cũng lui theo, ra đến ngoài điện liền bắt tiểu thái giám kia lại.
Tiểu thái giám thành thật hỏi: "Sư phụ, người còn dặn dò gì ạ?"
Đức công công nói: "Con chó con, hầu hạ nương nương cho tốt."
Tiểu thái giám nghi hoặc: "Không phải trước đây người đã dặn điều này rồi sao?"
Đức công công lườm hắn một cái: "Muốn ngươi càng thêm dụng tâm, coi nương nương như tổ tông mà hầu hạ!"
Đến lúc này có thể nói bệ hạ đối với nương nương đặc biệt khoan dung, về sau dù nội cung có thêm chủ tử khác chỉ sợ cũng không được đãi ngộ như vậy. Vì vậy hắn mới muốn tiểu đồ đệ đến cung Tê Phượng hầu hạ thật tốt.
Tiểu thái giám cái hiểu cái không gật đầu.
Đức công công đá hắn một cước cho hắn cút.
Đợi đến lúc nhá nhem tối, Đức công công tiến vào trong điện nhắc nhở hoàng thượng đã đến lúc thay quần áo để tham gia tiệc rồi.
Hoàng thượng gác bút lông lại nói: "Hoàng hậu chuẩn bị xong chưa?"
Đức công công cảm thấy may mắn vì đã sai người đi hỏi qua: "Nương nương đã chuẩn bị xong rồi ạ."
Hoàng thượng gật đầu: "Ngươi sai người mời hoàng hậu đến điện Sùng Đức đi."
Đức công công vội vàng rời đi.
Ở bên kia, Tiết Tĩnh Xu mặc trên người bộ trang phục lộng lẫy, cả người đều mang đồ trang sức nặng đến nỗi nàng đi không nổi, may mà nàng không cần đi lại nhiều, đã có phượng liễn để ngồi rồi.
Đến trước điện Sùng Đức, hai nữ quan ở hai bên đỡ nàng đi vào.
Hoàng thượng vừa thay triều phục xong, thấy Tiết Tĩnh Xu đi lại khó khăn liền hỏi: "Nếu không nàng đổi sang thường phục đi?"
Tiết Tĩnh Xu khẽ lắc đầu: "Đêm nay các đại thần vương công đều ở đây, lại là quy củ của tổ tông, sao có thể vì thiếp mà tự tiện thay đổi được?"
Hoàng thượng tiến lên đỡ nàng, sức hắn lớn nên một tay đã có thể đỡ một nửa trọng lượng người nàng, có tác dụng hơn hai nữ quan nhiều.
Tiết Tĩnh Xu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên người nàng thật sự quá nặng.
Hoàng thượng nói: "Tổ tông cũng không nhìn thấy, đâu biết người nào tuân theo quy củ người nào không?"
Tiết Tĩnh Xu chưa kịp đáp lại thì bên ngoài đã vang lên giọng nói trêu tức: "Hoàng huynh, lời này đệ đã nghe thấy rồi!"
Tiết Tĩnh Xu quay đầu lại liền thấy một nam tử trẻ tuổi đi vào, dung mạo tuấn mỹ, mặc trang phục của thân vương, đây chính là thân vương đã gặp trong cung yến tết Nguyên Tiêu – An thân vương.
An thân vương đi vào, đầu tiên hành lễ với hoàng thượng rồi sau đó đứng dậy thi lễ với Tiết Tĩnh Xu.
Tiết Tĩnh Xu cũng thi lễ với hắn.
Hoàng thượng hỏi hắn: "Sao đệ lại ở đây?"
An thân vương vui cười hớn hở nói: "Thần đệ ở ngoài chờ hoàng huynh không kiềm chế được đi vào xem một chút, ai ngờ lại nghe được những lời này. Hoàng huynh, năm nay lúc tế tổ mà đệ tố cáo trước tổ tiên thì huynh nghĩ tổ tông có tức giận không?"
"Tùy đệ." Hoàng thượng chỉ nói mấy chữ rồi đỡ Tiết Tĩnh Xu ngồi xuống một bên.
An thân vương đứng một bên nhìn động tác của hai người, ánh mắt liếc thật nhanh Tiết Tĩnh Xu rồi rời đi chỗ khác, mở quạt ra cười hì hì nói: "Đệ nói hoàng huynh từ trước đến nay đều theo quy củ tại sao đột nhiên nói những lời như thế, hóa ra là do thương tiếc hoàng hậu yếu đuối. Khó có lúc hoàng huynh biết thương hoa tiếc ngọc, thế nhưng cũng phải nói vẻ đẹp của hoàng tẩu khuynh quốc khuynh thành như vậy dù người có tâm địa sắt đá thế nào cũng sẽ mềm lòng thôi."
Lời nói này vô cùng khéo léo, nếu nói hắn lỗ mãng thì do tình cảm của hắn với hoàng đế tốt nên dám nói đùa. Nếu nói hắn chỉ đơn thuần là vui đùa lại khiến người nghe cực kì không thoải mái.
Tiết Tĩnh Xu đã từng thấy huynh đệ của tiểu thiếp An thân vương cường đoạt dân nữ nên không có ấn tượng tốt gì, bây giờ nghe hắn nói vậy thì rút tay từ tay hoàng thượng nói: "Hoàng thượng, thần thiếp xin lui xuống trước."
Hoàng thượng ngăn nàng lại, quay đầu nhìn An thân vương: "Ăn nói tùy tiện, không để hoàng huynh và hoàng tẩu vào mắt, trẫm thấy đệ cần học lại quy củ một lần nữa đấy. Từ ngày mai đến Cung vương thúc học lại đi, học không xong thì không cần hồi phủ nữa đâu."
Mặt An thân vương cứng đờ vội vàng xin tha thứ nhưng hoàng đế đã đỡ Tiết Tĩnh Xu vào trong điện nên hắn đứng bất động trong chốc lát rồi đành lui ra.