Hai người sững sờ, Liễu Nhi vội vàng đỡ Tiết Tĩnh Xu nằm xuống một lần nữa rồi đắp lại chăn cho nàng.
Tiết Tĩnh Xu hỏi Vân Hương: "Bây giờ thái y đại nhân đang ở đâu?"
Vân Hương nói: "Ông ta đang được Nhị lão gia đưa từ chính đường đến viện của chúng ta. Viện trước có người đến truyền lời bảo cô nương cho dọn dẹp một chút."
Liễu Nhi nói: "Phiền Vân Hương tỷ tỷ đi pha hộ hai chén trà ngon, tiểu thư ở đây ta sẽ hầu hạ."
Vân Hương gật đầu rồi chạy đi làm.
Liễu Nhi quay đầu lại lo lắng nhìn Tiết Tĩnh Xu: "Tiểu thư, làm sao bây giờ? Thái y đến nhưng người đã hết sốt rồi còn đâu, ông ta có nói với hoàng thượng chúng ta giả bệnh không?"
"Không sao, dù ta hết sốt nhưng mạch tượng vẫn còn yếu. Y thuật của thái y cao siêu như vậy thì sao có thể không nhìn ra?"
Liễu Nhi thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi. Tiểu thư người nằm đi, em ra chờ ở bên ngoài."
Nàng buông màn xuống, nhìn quanh phòng một lượt, xác định không có đồ gì tư mật đang được bày ra mới yên tâm lui ra ngoài.
Tiết Nhị lão gia nhanh chóng cùng thái y bước vào sân nhỏ.
Liễu Nhi thi lễ với bọn họ một cái rồi nghênh tiếp người vào trong nhà.
Thái y xem bệnh qua màn, ông nhíu mày suy tư một lát rồi lại bảo Tiết Tĩnh Xu đổi tay.
Vốn Liễu Nhi chẳng lo lắng nhưng thấy thái y khám bệnh cả nửa ngày nên không khỏi nóng vội đứng dậy.
Tiết Nhị lão gia nói: "Trương đại nhân, bệnh của tiểu nữ..."
Thái y thu tay lại rồi chậm rãi lắc đầu, "Thân thể con gái yêu của ngài không đáng ngại, chỉ là có bệnh từ trong bụng mẹ mà trước kia lại không được điều dưỡng tốt nên giờ thân thể yếu ớt hơn người bình thường một chút. Ngài cứ đợi ta mở mấy đơn thuốc bổ huyết rồi ân cần chăm sóc, sau này điều trị thật tốt thì sẽ chẳng khác gì người bình thường."
Liễu Nhi vội nói: "Cảm ơn đại nhân."
Tiết Tĩnh Xu cũng nói: "Khiến đại nhân phí tâm rồi ạ."
Tiết Nhị lão gia tiễn thái y ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa thì dừng chân sau đó lên tiếng với giọng nói mang theo vài phần phức tạp: "Con cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, không cần phải hao tâm tổn trí vào thứ khác."
Tiết Tĩnh Xu bình tĩnh gật đầu: "Vâng, cha đi thong thả."
Thái y đi rồi, những người khác trong phủ lục tục đến cửa thăm viếng. Vốn Tiết Tĩnh Xu đã khỏe lắm rồi, thấy việc này thì lại phải nằm trên giường.
Chu lão thái quân cho người tới truyền lời bảo Tiết Tĩnh Xu điều dưỡng thân thể thật tốt, trước năm mới không cần đi thỉnh an, chuyện học quy cũ cũng có thể tạm thời hoãn lại.
Tiết Tĩnh Xu mừng rỡ nhẹ nhõm cũng không hề từ chối.
Không biết sau khi hồi cung thái y bẩm báo gì với hoàng đế mà trước bữa tối hôm đó, thái giám trong cung tới tuyên chỉ ban thưởng mấy hộp lớn đủ các loại dược liệu bổ dưỡng, nhân sâm trăm năm được thưởng tận hai củ.
Bây giờ Tiết Tĩnh Xu có không muốn uống thuốc cũng không được nữa rồi. Nàng nhìn Liễu Nhi bưng bát nhân sâm sau đó cười khổ nói: "Liễu Nhi, em thử tính xem, ta uống một ngụm thì mất bao nhiêu bạc?"
Liễu Nhi lại nói: "Nếu có thể khiến thân thể tiểu thư khỏe lên thì bao nhiêu bạc cũng đáng.
Liễu Nhi vừa thấy nàng bỏ bát thuốc xuống đã nhanh tay nhét chiếc kẹo đường phật thủ (糖佛手) vào miệng nàng.
Mùi thơm ngào ngạt của quả phật phủ, hương ngọt ngào của mứt hoa quả tản ra trong miệng nàng. Lúc này lông mày Tiết Tĩnh Xu mới hơi giãn ra.
Nàng ở đây tìm niềm vui trong đau khổ lại không biết vì động tĩnh này của hoàng đế mà bên ngoài đã sớm nổi sóng lớn.
Việc nội cung đến Tiết phủ tuyên chỉ hai lần khiến mọi người hiểu rõ ý đồ lập hậu của hoàng đế, nhưng cũng suy đoán rốt cuộc đó có phải là tác động của thái hoàng thái hậu hay không. Có lẽ bệ hạ chưa hài lòng hẳn với Tiết gia Tam cô nương nên mọi người đều duy trì thái độ chờ đợi với Tiết gia, với người đột nhiên xuất hiện là Tam cô nương.
Hôm nay hoàng đế ban thuốc đã phá vỡ tình hình này.
Đầu tiên là sai Trương thái y – vị thái y đức cao vọng trọng nhất của Thái y viện đến xem bệnh. Sau đó là hàng loạt dược liệu quý báu như nước chảy vào viện của Tam cô nương, vinh hạnh đặc biệt như thế trước đây chỉ có thái hoàng thái hậu được hưởng.
Nếu bây giờ còn nói bệ hạ đối xử với Tiết gia Tam cô nương như vậy là do tình cảm với thái hoàng thái hậu thì chỉ sợ chẳng ai tin.
Nhất thời thiệp mời đến thăm của các phủ như hoa tuyết bay vào Tiết phủ, ai cũng muốn gầy dựng tình cảm với vị hoàng hậu tương lai này.
Tiết Tĩnh Xu lấy lí do vẫn còn bệnh nên từ chối tất cả.
Mọi người không được thấy nàng thì lập tức đưa mắt nhìn các phòng các viện còn lại trong phủ.
Thoáng chốc cả Tiết phủ vô cùng náo nhiệt, chỉ có trung tâm sự việc Nghênh Xuân Viện là trật tự thanh tịnh.
Buổi trưa ngày hôm đó tuyết chợt rơi khiến bầu trời trở nên tối tăm mịt mờ.
Tiết Tĩnh Xu uống hết chén thuốc rồi dựa trên giường êm cầm quyển sách suy nghĩ về cách điều chế hương.
Phòng trong đốt hai chậu than, ấm áp đến độ khiến người ta chỉ muốn vặn eo bẻ cổ đi ngủ.
Liễu Nhi cúi đầu viết lời từ chối các thiếp mời, chữ của nàng và Tiết Tĩnh Xu đều do sư phụ trong am ni cô dạy.
Vì phải ghi tới ghi lui có một câu nên nàng đã nhanh chóng mất kiên nhẫn, "Tiểu thư, hai ngày nay làm sao vậy? Trước đây một kẻ cũng không có, bây giờ bỗng chốc xuất hiện một đống kẻ mời người gặp mặt?"
Tiết Tĩnh Xu hỏi: "Có phải mệt rồi không? Để đấy tí nữa ta ra viết cho."
Liễu Nhi lắc đầu, "Không mệt, chỉ là không hiểu thôi. Chúng ta không quen những người kia, bọn họ mời người đến phủ làm gì?
Tiết Tĩnh Xu đặt quyển sách xuống, quay đầu nhìn mấy hộp dược liệu vua ban trên kệ rồi thở dài: "Không phải các nàng quan tâm đến ta mà đều là quan tâm đến những thứ này."
Quan tâm đến danh, đến lợi, đến ân sủng của hoàng đế.
Liễu Nhi ngẫm lại cũng hiểu rõ liền bĩu môi: "Em cứ tưởng chúng ta tặng một hộp hương, đổi được vài hộp thuốc là chúng ta có lợi, hóa ra đằng sau đó còn có nhiều phiền toái như vậy."
Tiết Tĩnh Xu bật cười, "Cứ để đó đi, dù sao cũng không vội mà. Em đến xem đơn thuốc này đi, ta thấy mùi hơi nồng nên muốn sửa lại, em giúp ta xem đổi thành cái gì."
Liễu Nhi liền vứt bút xông qua, hai người chụm đầu vào thảo luận.
Ngoài viện truyền đến tiếng bước chân đạp đá, còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng của Tiết Tĩnh Uyển, "Tam tỷ tỷ, muội đến tìm tỷ đó, Liễu Nhi tỷ mau mở cửa."
Liễu Nhi xuống giường đón nàng vào.
Tiết Tĩnh Uyển vừa vào cửa liền nói: "Chỗ của Tam tỷ thật yên tĩnh."
Tiết Tĩnh Xu hỏi nàng: "Hôm nay muội không theo sư phụ học may vá à?"
Tiết Tĩnh Uyển nhăn mặt, "Tỷ không biết đâu, mấy hôm nay một tốp rồi lại một tốp khách đến thăm phủ, mẹ bảo muội không cần học ra tiếp khách cùng bà. Muội chờ cả buổi sáng, nhìn những tiểu thư phu nhân cười chẳng lộ răng không ngừng khoe váy khiến muội nhịn đến hỏng rồi, còn không bằng đi làm nữ công."
Tiết Tĩnh Uyển cũng đã đến tuổi làm mai nên Tiết Tĩnh Xu suy nghĩ cũng hiểu dụng ý của Tần thị, có lẽ là muốn dẫn nàng nhìn người, lưu lại ấn tượng tốt trong lòng đám phu nhân. Nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể trói buộc được muội muội nàng.
Tiết Tĩnh Uyển lại nói: "Tam tỷ, tỷ biết không, những phu nhân kia đều đang hỏi thăm tỷ đấy. Ngay cả mợ cũng đưa biểu tỷ đến, trước kia Trăn biểu tỷ không muốn nói chuyện cùng muội bây giờ lại tới tìm muội. Hứ, giả tạo quá rồi đấy, muội chẳng thèm để ý đến nàng. Chỗ của Tam tỷ tỷ thật tốt, không có ai quấy rầy."
Tiết Tĩnh Xu nói: "Nếu muội thấy chỗ này của ta yên tĩnh thì im lặng một chút đi, tự mình tìm sách đọc nếu không ta cũng muốn chê ngươi quá ồn ào đấy."
Tiết Tĩnh Uyển lè lưỡi ngồi sang một bên, ngoan ngoãn cầm bút vẽ để giết thời gian.
Tiết phủ náo nhiệt vài ngày, mắt thấy mọi người không còn nhiệt tình nữa thì Phúc công công của cung Trường Nhạc lại đến truyền chỉ tuyên Tiết Tĩnh Xu vào cung.
Liễu Nhi thay xong trang phục cho nàng thì lui về phía sau một bước nhìn sau đó gật đầu nói: "Tiểu thư, những liều thuốc bổ mấy ngày nay người uống thật hiệu quả! Người thử nhìn sắc mặt mình xem, hồng hào hơn trước không ít, trên người cũng có nhiều thịt hơn."
Tiết Tĩnh Xu nhìn mình trong gương, chỉ thấy chiếc cằm nhọn lúc trước đã đầy đặn hơn một chút, trên mặt cũng tăng thêm vài phần huyết sắc.
"Tiểu thư, lần này người vào cung nếu có gặp hoàng thượng thì phải cảm ơn hắn thật tốt. Lần trước là em nói sai, nhận được mấy hộp thuốc kia là chúng ta rất lời rồi!"
Tiết Tĩnh Xu cười gật đầu, "Được."
Cỗ kiệu đưa nàng vào trong cung, dừng lại trước một tòa cung điện. Tiết Tĩnh Xu xuống kiệu nhìn thoáng qua, thấy lạ mắt như vậy nên nghi ngờ hỏi: "Công công, nơi này là?"
Vốn người đi cạnh kiệu là Phúc công công, chẳng biết đổi thành Đức công công từ lúc nào. Đức công công tiến lên khom người nói: "Mời Tiết cô nương vào trong điện chờ một chút, bệ hạ biết cô nương tiến cung thăm hỏi thái hoàng thái hậu nên muốn đồng hành cùng cô nương."
Tiết Tĩnh Xu đành phải gật đầu, theo Đức công công vào thiên điện, tự có cung nhân đưa trà bánh lên.
Đợi khoảng chừng mười lăm phút thì hoàng đế mới bước từ bên ngoài vào. Hắn mặc chiếc long bào thêu rồng cuộn tròn màu vàng tươi với đôi ủng cùng màu, thắt đai bích ngọc, dáng người cao ráo, khí vũ hiên ngang.