Hoàng Đế Của Hoàng Đế

Chương 35



CHƯƠNG 35.

Huyền Ngôn Nặc và Dật Thanh Thích nhìn bộ dạng của lão bản liền cảm thấy chán ghét, không đợi lão bản nói xong liền đi lên lầu.

Vừa lên đến lầu hai, Huyền Ngôn Nhược đã nói: “Ai ~ ba gian phòng, liền phân phối như lúc phân xe ~ hiểu chưa? Đi ~ “

“Ta không muốn!” Huyền Nghị chỉ vào Dật Thanh Trí lớn tiếng kháng nghị, “Ta không muốn ngủ cùng hắn! Hắn là sắc lang nha! Ta sợ ta sẽ bị hắn giết chết đó!”

Huyền Ngôn Nhược cười gian: “Này không sao cả ~ người là nam nhân mà!”

“Nam nhân cũng cần trinh tiết!”

Huyền Ngôn Nhược nhìn thoáng qua Dật Thanh Trí. Dật Thanh Thích gật đầu một cái, một tay ôm lấy Huyền Nghị đi về phía căn phòng thứ ba. Hai chân Huyền Nghị đá mạnh trong không trung: “Này! Ngươi làm gì thế nè ngươi! Nè ~! ! ! ! Dật Thanh Trí! Ngươi thả ta xuống đi! Nè! ! Dật Thanh Trí ngươi có nghe hay không…”

Thẳng đến khi cửa bị đóng, thanh âm Huyền Nghị mới dần dần tiêu thất.

Con mắt Huyền Ngôn Nhược liếc về phía Dật Thanh Thích hòa Huyền Ngôn Nặc chuyển động qua lại, nói: ” Hai người các ngươi… Hẳn là không có ý kiến đi?”

Dật Thanh Thích rất hài lòng nhìn Huyền Ngôn Nặc: “Ta đương nhiên là không có ý kiến rồi.”

Huyền Ngôn Nặc lắc đầu, biểu thị không ý kiến.

“Ừ hừ ~ không tồi không tồi, ta đây về phòng. Phòng ta là phòng số hai.”

Dật Thanh Thích, cố mà nắm chặt.

Huyền Ngôn Nhược dùng hình khẩu nói với Dật Thanh Thích.

Huyền Ngôn Nặc cùng Dật Thanh Thích ở căn phòng thứ nhất.

Hai người vừa buông hành lý, chợt nghe thấy bên ngoài ầm ĩ ồn ào. Lòng hiếu kì trời sinh muốn bọn họ ra khỏi phòng nhìn rõ chân tướng sự việc, vì vậy, đi xuống lầu. Đi xuống lầu liền thấy một đám quan binh ở trong *** tay cầm binh khí dường như muốn đập quán, một vị thái giám đứng ở cửa khoa tay múa chân, uy hiếp bọn họ nói muốn đập quán. Dật Thanh Thích, Huyền Ngôn Nặc cùng Dật Thanh Trí thoáng cái liền nhận ra, thốt ra một câu: “Trịnh công công!”

Trịnh công công nghe được tiếng của bọn họ, không khỏi ngẩng đầu lên tìm nơi phát ra thanh âm,  vừa thấy bọn họ liền sợ đến suýt rớt nửa cái mạng, vội vã mang theo đám quan binh kia quỳ xuống hô to: “Tham kiến hoàng thượng! Tham kiến Trí Vương gia! Tham kiến nương nương!”

“Nương nương?” Huyền Ngôn Nặc hiếu kỳ quay đầu tìm kiếm tung tích “Nương nương”.

Dật Thanh Thích kéo đầu Huyền Ngôn Nặc về phía mình: “Chính là ngươi đó.”

“Ta? Ta là nam nhân có được hay không? Cái gì nương nương chứ… Là ngươi sắc phong sao?”

Dật Thanh Thích giải thích: “Tiểu Nặc à, ta mấy ngày nay một mực ở trong nhà ngươi có được hay không? Ta muốn sắc phong thì phải viết thư, ngươi cũng phải ở trong cung mới có thể sắc phong chứ. Phỏng chừng là bọn hắn kêu loạn thôi, đừng để ý đến bọn họ. Có điều, ta là đích xác muốn sau khi hồi cung sắc phong ngươi làm nương nương ~ đưa vào hàng quý phi đứng đầu, có được hay không?”

“Ngươi sẽ phân phát hậu cung sao?”

“Ta nghe lời ngươi.”

Thanh âm hai người nói chuyện đã rất nhỏ rồi, thế nhưng đám người đang đứng cạnh bọn họ đều nổi da gà đều rớt xuống đất.

Để chúng ta nhìn bộ dạng hiện tại của hắc *** lão bản.

Hắc *** lão bản vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn mấy người nam nhân tướng mạo anh tuấn tiêu sái ở lầu hai, lại xem phục sức của bọn họ, tinh xảo hoa lệ, ai biết thân phận của bọn họ lại cao quý như vậy! Trong lòng lão bản cảm khái: tại sao không từ trên người bọn họ kiếm thêm nhiều tiền hơn! Nương nương? Là người nào? Chỉ có hai nữ nhân ở giữa, là người nào đây? Hoàng thượng là người nào? Trí Vương gia là người nào? Mặc kệ đi, phải nhanh qua xum xoe (nịnh hót,chân chó =.=~ ghét thằng cha này thế cơ chứ *đạp đạp*) thôi ~

Lão bản xông lên đứng cạnh Huyền Ngôn Nhược một bên chà xát tay một bên nói nói: “Cái kia… Nương nương nha ~ ngài hiện tại có phân phó cái gì không? Người xem, ngài thật là rực rỡ xinh đẹp! Có muốn ăn chút gì hay không? Tiểu nhân lập tức phân phó tiểu nhị đi làm! Tuyệt đối là miễn phí! Nào nào nào, để tiểu nhân tới giúp ngài đổi gian phòng?”

Huyền Ngôn Nhược vô cùng khinh bỉ nhìn gã một cái, một cước đá gã ngã xuống lầu: “Ai là nương nương? ! Ta còn chưa thành thân! Không cần dùng ánh mắt của ngươi mà đi phán đoán?” Một tay kéo Huyền Ngôn Nặc qua, chỉ vào y mà nói: “Y mới là nương nương!” Lại kéo Dật Thanh Thích qua: “Hắn là hoàng thượng!” Chỉ vào Dật Thanh Trí: “Hắn là Trí Vương gia! Đừng có mà lẫn lộn!”

Tròng mắt lão bản thiếu chút nữa rớt ra.

Thì ra… Thì ra đương kim hoàng thượng lại đoạn tay áo chi phích (là đồng tính ấy ạ =)))))) …

“A ~ còn có, ” Huyền Ngôn Nhược tiến đến bên cạnh Huyền Nghị, chỉ vào y nói, “Người này có hai người thân phận! Một là phụ thân của nương nương, còn một là Vương phi!”

Huyền Nghị bị dọa hoảng sợ, lão bản thiếu chút nữa trật khớp cằm.

Thì ra… Thì ra trí Vương gia cũng có long dương chi hảo (cũng là đồng tính =))))))))))))))) ôi nhiều cách gọi ghê cơ ý :)))…

Huyền Nghị chụp lấy bàn tay Huyền Ngôn Nhược đang chỉ vào mình nói: “Con nói bậy bạ gì đó hả! Ta cùng hắn rõ ràng quan hệ gì cũng không có có được hay không?”

Huyền Ngôn Nhược dùng ngữ khí rất hoài nghi hỏi lại: “Thật không ~ “

“Thật…” Huyền Nghị vừa định trả lời, đã bị Dật Thanh Trí ôm chầm thắt lưng ngăn chặn miệng. Rõ như ban ngày, đứng trước công chúng, Huyền Nghị bị Dật Thanh Trí cường hôn. Dật Thanh Trí quấn quít hôn môi Huyền Nghị rất lâu rất lâu mới lưu luyến rời ra, Huyền Nghị mở lớn hai mắt nửa ngày không có phản ứng, sau khi trong đám quần chúng phát sinh tiếng hô, mặt y thoáng cái thành cây táo, rước lấy Dật Thanh Trí lại cúi đầu nhẹ nhàng cắn khuôn mặt hồng hồng của y một chút.

Huyền Nghị bưng mặt mình, trừng mắt nhìn tên nam nhân da mặt dày trước mắt này.

Dật Thanh Thích ôm eo Huyền Ngôn Nặc đứng ở một bên xem kịch vui.

Ánh mắt Huyền Nghị hướng về phía Huyền Ngôn Nặc.

Huyền Ngôn Nặc cười gật đầu.

Khuôn mặt Huyền Nghị lại càng đỏ hồng.

“Khụ khụ.” Huyền Ngôn Nhược thanh thanh tiếng nói, bốn người rốt cục cũng đã phản ứng.

Dật Thanh Thích ho khan, hỏi: “Khụ, này… Trịnh công công, ngươi vừa rồi hình như nói cái gì cái gì muốn phá quán… Điếm này có chỗ nào sai sao?”

“Hoàng thượng ơi ~ cái *** này là hắc *** đó ~!”

“Hắc ***? !” Trong *** mọi người kinh ngạc hô.

“Đúng vậy.” Trịnh công công gật đầu.

Huyền Ngôn Nặc nhẹ giọng nói: “Trách không được đòi nhiều tiền như vậy.”

Dật Thanh Thích sờ đầu y nói: “Chúng ta đây đổi quán trọ bình thường khác?”

Huyền Ngôn Nặc lầm bầm nói: “Tiền đều thanh toán rồi…”

Trịnh công công trong tay đang cầm bạc đi tới trước mặt Dật Thanh Thích: “À… Cái kia… Hoàng thượng, chúng thần vừa rồi đã đem tiền của mọi người lấy lại, chúng thần hiện tại đang ở chỗ Huyện lệnh, hoàng thượng… người có muốn qua đó ở hay không?”

Dật Thanh Thích tiếp nhận bạc, nhìn thoáng qua Huyền Ngôn Nặc. Thấy Huyền Ngôn Nặc gật đầu, hắn mới trả lời: “Được.”

Một đám người thu thập hành lý, lần thứ hai hùng hùng dũng dũng đi trước phủ Huyện lệnh.

Huyện lệnh chính là Huyện lệnh, nhà thật tốt.

Huyện lệnh rất nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, an bài bọn họ ở dãy nhà phía sau.

Chính là cái dạng này, Huyền Ngôn Nhược và tiểu Vân một gian, Dật Thanh Thích với Huyền Ngôn Nặc một gian, Dật Thanh Trí cùng Huyền Nghị một gian. Vừa mới bắt đầu Huyền Nghị còn lớn tiếng kháng nghị bị một người hôn khiến cho không rõ phương hướng, mơ mơ màng màng vào gian phòng, mãi cho đến khi Dật Thanh Trí ôm lấy y, ghé vào lỗ tai y nói mới giật mình tỉnh lại.

Cơm tối qua đi, vài người chạy ra ngoài mua một ít đồ ăn đều tự trở về phòng, lên giường đi ngủ!

Huyền Nghị vừa cởi áo khoác liền cảm giác được bên cạnh có một ánh mắt nóng rực đang chăm chú nhìn thân thể mình chằm chằm, quay đầu mới thấy là Dật Thanh Trí, lại lập tức mặc lại áo khoác, đem một cái chăn và một cái gối đưa cho hắn, nói: “Ngươi ngủ trên mặt đất, ta ngủ trên giường.”

“Ngươi đây là ngược đãi trượng phu…”

“Ngươi cũng không phải trượng phu của ta! Huống chi ta là một nam nhân! Cần trượng phu làm gì? !”

“Bất kể ở trong phòng này cũng sẽ thương yêu ngươi. Ăn ~ dùng ~ uống ~ còn có một điểm rất trọng yếu ~ chính là ở trên giường mà thương thường yêu yêu ngươi nha …”

(sao thằng đàn ông nào cũng đều có cái ý tưởng muốn ăn người yêu mềnh thế nhể =.=~ một đám sống và nghĩ bằng nửa dưới =.=~ )

“Ai muốn ngươi thương yêu a!” Huyền Nghị đỏ mặt ném cái chăn khác ở trên giường về phía hắn.

“Được được, ta ngủ trên mặt đất là được.” Dật Thanh Trí rất tủi thân bày đệm chăn xong xuôi, đột nhiên phát hiện Huyền Nghị không có chăn, nói, “Nghị nhi à, cả hai cái chăn ngươi đều cho ta rồi, ngươi không có chăn.”

Huyền Nghị nhìn trên giường, đoạt lấy một cái chăn trong tay Dật Thanh Trí.

Dật Thanh Trí còn nói thêm: “Ta đây chỉ có một cái chăn… phải dùng cái gì trải trên đất đây?”

“Ta làm sao mà biết.”

“Nghị nhi, ta cũng muốn ngủ trên giường, bằng không ngày mai ta sẽ bị phong hàn, sẽ truyền nhiễm cho ngươi ~” Dật Thanh Trí tội nghiệp kéo kéo ống tay áo của Huyền Nghị nói.

Huyền Nghị suy nghĩ một hồi lâu, rất khó khăn nói: “Được… rồi. Ngươi ngủ trên giường, thế nhưng không được tới gần ta! Bằng không ta sẽ đá ngươi xuống dưới!”

“Được!” Dật Thanh Trí vô cùng vui vẻ ôm chăn cùng gối đầu ném lên giường.

Hai người yên ổn vô sự.

Nửa đêm, Dật Thanh Trí nghe được động tĩnh Huyền Ngôn Nặc cùng Dật Thanh Thích ở trong phòng sát vách rất lớn, lập tức liền biết bọn họ đang làm cái gì. Dật Thanh Trí nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thiên hạ ở bên cạnh đang quay lưng về phía mình ngủ say, nhịn không được sát lại cắn lên cổ Huyền Nghị.

Huyền Nghị đang ngủ thấy trên cổ ngưa ngứa, lại có chút đau đớn, thế nhưng rất thoải mái, hình như có ai đó đang gặm cắn cổ y. Huyền Nghị dụi dụi con mắt, miễn cưỡng mở mắt quay đầu thấy có người đang chôm mặt vào cổ y, liên tục dùng đầu lưỡi liếm cổ y, còn thường thường dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn. Bắp đùi trong có chút ngứa, là Dật Thanh Trí sao? Là hắn sao?

Huyền Nghị đưa tay phủ lên cái tay kia, cảm giác cái tay kia cương cứng một chút, co rụt lại, song song, cảm giác đau đớn trên cổ cũng tiêu thất.

Huyền Nghị xoay người ôm lấy người bên cạnh, nỉ non nói: “Dật Thanh Trí… Vừa có là ngươi phải không… Ư… Rất thoải mái… Còn muốn…”

Dật Thanh Trí trong lòng vui mừng quá đỗi, vội vã xoay người đặt người trong lòng ở dưới thân. Huyền Nghị cảm giác được trọng lượng thân thể phía trên, miễn cưỡng giương lên nửa người trên, ôm lấy hắn, đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào trong lòng hắn: “Dật Thanh Trí… Hừ… Muốn… Rất thoải mái… Thích… Ngươi…”

Trá tim Dật Thanh Trí thoáng cái muốn ngừng đập.

Thích?

Thích?

Thích ta?

Thực sự?

Huyền Nghị ngẩng đầu khỏi lòng Dật Thanh Trí, ngắt nhéo thắt lưng: “Vì sao… Lại dừng… Hừ… Dật Thanh Trí… Ngươi nói ngươi thích ta…”

Dật Thanh Trí đỡ gáy Huyền Nghị nhẹ giọng hỏi: “Có phải thực sự hay không? Ngươi không phải thực sự thích ta chứ? Hay là… Hoàn toàn chỉ là ngươi nói mớ?”

Tay Huyền Nghị cuốn lấy cổ Dật Thanh Trí, dâng lên đôi môi mình, nói: “Ngươi không thích sao…”

Thích! Đương nhiên thích!

Dật Thanh Trí dùng hành động biểu lộ những lời này.

Dật Thanh Trí một bên hôn môi Huyền Nghị, một bên bắt tay vói vào trong áo y vuốt ve cái lưng tinh tế mỗi một tấc da thịt, thường thường dùng móng tay nhẹ nhàng mà gảy một chút, làm cho người trong lòng run rẩy từng đợt. Dật Thanh Trí hôn lên da thịt trơn truột của Huyền Nghị một đường đi xuống, lưu luyến tại xương quai xanh không rời. Dật Thanh Trí nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh hình dạng hoàn mỹ, tay cũng một đường đi xuống, vói vào trong tiết khố, dùng móng tay lướt qua bắp đùi trong. Huyền Nghị hơi có chút chống cự, trong miệng thường thường phát ra một tia rên rỉ mềm mại, càng khiêu khích lửa dục của Dật Thanh Trí.

Y phục từ trên vai Huyền Nghị rơi xuống, lộ ra da thịt bởi *** mà trở nên phấn hồng, mang theo những dấu hôn ngân. Dật Thanh Trí tưởng như không kịp cởi bỏ mặc áo chính mình, hai người nhẹ nhàng quấn chặt lấy nhau, da thịt thân mật tiếp xúc da thịt làm cho *** của hai người càng dâng cao.

Hồng quả hồng sắc ngực non mềm kích thích hai mắt Dật Thanh Trí, Dật Thanh Trí cúi đầu ngậm lấy, vươn đầu lưỡi đè ép, lại dùng răng nhẹ nhàng ma sát, khiêu khích. Nhan sắc của hồng quả dần dần biến thâm, cũng dần dần cứng lên, Dật Thanh Trí thoả mãn liếm liếm, lại hôn lên môi Huyền Nghị.

Đầu lưỡi dây dưa cùng đầu lưỡi phát sinh thanh âm *** mỹ, Huyền Nghị nghe được mặt đỏ tim đập, ôm chặt lấy Dật Thanh Trí. Dật Thanh Trí thuận thế cởi y phục Huyền Nghị, thân thể tuyệt đẹp thoáng chốc hiện ra trước mắt Dật Thanh Thích.

Huyền Nghị nhìn bản thân, lại nhìn Dật Thanh Trí, bắt đầu động tay vừa cởi quần mình, vừa nói: “Ngươi cũng phải cởi…”

“Cởi, đương nhiên cởi.” Dật Thanh Trí cởi bỏ quần mình, cúi đầu hôn lên bụng Huyền Nghị, linh hoạt dùng đầu lưỡi tại đảo quanh cái rốn, một tay ôm lưng Dật Thanh Trí, tay kia đi tới cái mông y, lấy tay liên tục vuốt ve, ngón tay nhẹ nhàng xen vào cúc huyệt, cho đến khi cả năm ngón tay toàn bộ tiến nhập, mới bắt đầu thong thả vận động.

Huyền Nghị cảm giác rất không thoải mái, cảm giác đau đớn một lần so với một lần càng tăng, thiếu chút nữa rớt nước mắt, vì vậy y lấy tay nhẹ nhàng đâm vào lưng Dật Thanh Trí hỏi: “Ngươi… Làm gì…”

“Mặc làm gì cả… Nếu có cảm giác đau đớn, kiên nhẫn một chút, ngoan.” Tiếng nói hơi khàn khàn trầm thấp mê hoặc Huyền Nghị, Dật Thanh Trí ngẩng đầu hôn môi Huyền Nghị, tiếp tục bắt tay vào công việc.

Huyền Nghị đánh nhẹ lên Dật Thanh Trí biểu thị chống cự.

Dật Thanh Trí cảm giác được hậu đình đã thả lỏng, liền ôm lấy Huyền Nghị, để y quỳ gối lên đùi mình, phân thân nóng hổi nhắm ngay huyệt khẩu đang hé ra co lại mời gọi hắn tiến nhập, nhẹ nhàng đè lại thân thể Huyền Nghị, cho đến khi tiến vào đến gốc. Huyền Nghị dựa trên vai Dật Thanh Trí khẽ hô đau, Dật Thanh Trí vuốt ve lưng y, trấn an y, cho đến cảm giác đau đớn tiêu thất, mới bắt đầu thong thả vận động.

Huyền Nghị dựa vào vai Dật Thanh Trí hưởng thụ cảm giác vi diệu, thường thường phối hợp phát ra âm thanh rên rỉ mềm mại, khiến cho Dật Thanh Trí thực sự chịu không nổi nữa, tốc độ nhanh hơn.

Thân thể cùng thân thể bộ phận kết hợp với nhau kích thích cảm giác của hai người, phóng thích qua đi, thân thể Huyền Nghị mềm yếu tựa vào trước ngực Dật Thanh Trí từng ngụm từng ngụm thở dốc, Dật Thanh Trí để ý vài sợi tóc con dán trên trán Huyền Nghị, nhẹ nhàng hôn lên trán y. Dật Thanh Trí thừa dịp Huyền Nghị còn chưa lấy lại tinh thần lại áp đảo y một lần nữa…

Đêm, còn rất dài.

Ngày thứ hai chợt nghe thấy trong phòng Huyền Nghị cùng Dật Thanh Trí vang lên tiếng thét chói tai: “A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”

Dật Thanh Trí bị đánh thức, khởi động nửa người trên nhìn Huyền Nghị chăn ôm chặt chăn trong lòng đồng thời trừng mắt nhìn hắn chằm chằm, vô cùng nghi hoặc, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ngươi đêm qua làm gì với ta !”

“Đương nhiên là làm chuyện tình yêu rồi.”

“Ngươi… ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”

Huyền Nghị rất tức giận, nhào tới trên người Dật Thanh Trí hỏi: “Nguyên nhân tại sao? !”

Dật Thanh Trí vô cùng vô tội trả lời: “Ta chỉ là gặm cắn vài cái, sờ soạng bắp đùi ngươi vài cái, là ngươi nói ngươi muốn mà.”

“Oa! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Phụ thân! ! !” Trùng hợp lúc này, Huyền Ngôn Nặc cùng Dật Thanh Thích, tiểu Vân và Huyền Ngôn Nhược tất cả đều chạy tới, vừa mới thấy được một màn này. Huyền Ngôn Nhược gian trá hề hề cười, một bên rời khỏi gian phòng một bên nói nói: “Các người tiếp tục đi ~ “

“A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Ta bị hủy hoại rồi! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”

Buổi sáng nôm nay, Huyền Nghị triệt để bị hủy.

Dật Thanh Trí ôm Huyền Nghị nói: “Ôi, ngươi hãy chết tâm mà theo ta đi.”

Thưởng cho Dật Thanh Trí chính là một nắm đấm.

Ngày thứ hai vài người vững vàng chạy đi, rốt cục tới được Tuyền Châu, chỗ Huyền Ngôn Nhược cùng mẫu thân đại nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.