Hoàng Đế Hắc Hóa

Chương 20: Chương 20:



Đại Trân vẫn như trước bận rộn việc mở tiệm tạp hóa, mỗi khi có ý kiến mới, lại đi hỏi ý kiến Hoàng thị.
“Con tính cứ kêu là tiệm tạp hóa, tiệm tạp hóa không à?” Hoàng thị không nhịn được mà hỏi, “Rất khó nghe đó.”
Đại Trân đỏ mặt lên, có chút ngượng ngùng, ha ha mà cười, “Đương nhiên là có rồi, mà nữ nhi chưa nghĩ ra được tên nào hay cả. Nương cảm thấy lấy tên nào thì tốt?”
Hoàng thị không thèm để ý nàng, “Ta làm sao mà biết. Đây chính là cửa tiệm của con, ta chỉ lo đưa tiền, cuối năm con đưa ta phần lãi, cái khác ta cũng không quản.”
Đại Trân nhăn mũi, “Con đi tìm cha.”

“Tìm cha con cũng vô dụng.” Hoàng thị nhắc nhở nói: “Cố đại lang kia mới là đại lão bản, chuyện lớn như vậy thì nên đến hỏi hắn sẽ thích hợp hơn, bằng không lấy tùy tiện một cái tên, nhỡ đâu người ta không thích thì làm sao? Việc này chính là hai người bọn con cùng kết phường làm ăn, người ta khách khí nói do con làm chủ, con cũng không thể tin thật.”
Đại Trân như bừng tỉnh ngộ, dừng sức gật đầu, “Nương nói đúng, con chắc chắn sẽ làm vậy.” Rốt cuộc lần đầu cùng người ta kết phường làm ăn, không biết nơi nào còn có những lễ nghi gì. Đại Trân nghi, là do Cố gia đại lang tính tình hào sảng, thoạt nhìn không giống người hay tính toán chi li, cho nên nàng đã hoàn toàn quên mất điều này.
Như vậy có chút không đúng.
Vì thế, nàng lại lon ton đến Cố phủ tìm người, kết quả lại được người Cố phủ nói đại lang không có ở nhà.
“Lại không ở nhà? Hắn đã đi nơi nào?” Đại Trân có chút buồn bực, vị Cố huynh này một nói không cần đến Quốc Tử Giám đọc sách, hai không ở nha môn làm việc, tại sao lại còn không ở nhà, rốt cuộc là bận cái gì chứ?

Thị vệ cười tủm tỉm lắc đầu tỏ vẻ không biết, rồi sau đó, lại nói giống như lần trước: “Có lẽ lang quân buổi chiều sẽ trở lại.”
Đại Trân bất đắc dĩ, chỉ đành cáo từ, đi vài bước, rồi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, mượn giấy của thị vệ, viết cho Từ Canh một bức thư, hỏi hắn về việc đặt tên cửa hàng, sau đó tiếp tục vội vàng trở về. Qua hai ngày, rốt cuộc Cố phủ cũng có tin tức, Cố gia đại lang mời nàng đến Đắc Ý lâu dùng cơm, nói là đã nghĩ ra tên rồi.
“Lại ra ngoài a?” Hoàng thị nhớ tới lời của Thụy Hòa, nhịn không được hỏi: “Cố gia đại lang tại sao lại không mời con đến trong phủ?”
Đại Trân nhíu mày, “Hai chúng ta chỉ là hợp tác làm ăn, nếu xét theo việc công mà nói, đến phủ bái phỏng trưởng bối thì không được tốt đi.”
Hoàng thị che dấu cười cười, “Nương muốn nhìn xem vị Cố gia đại lang kia, rốt cuộc có phải tuấn lãng như trong lời đồn hay không?”
“Đó là đương nhiên rồi.” Đại Trân lập tức hưng phấn nói, “Hắn tuy rằng không tuấn tú như đại ca, nhưng phong độ cực kỳ tốt, lại là người hào sảng, rất dễ chung sống. Không biết đại ca nghe người nào nói về hắn không tốt, luôn nghĩ hắn lớn lên thô kệch to lớn, cử chỉ thô lỗ cẩu thả, thật là quá phận. Cố huynh rõ ràng là một thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, rất tao nhã lịch sự, văn nhã, theo con thấy, ngay cả đại ca cũng không bằng đâu.”
Hoàng thị hơi híp mắt, “Thật sao? Thật đáng tiếc không được nhìn thấy. Aiiii ----“ Nàng trầm ngâm một trận, suy nghĩ một lát rồi lại thử nói: “Dù sao hôm nay mẫu thân cũng nhàn rỗi không có việc gì, không bằng liền cùng con đi xem vị Cố đại lang kia như thế nào?”
Đại Trân đầu tiên sửng sốt, chợt có chút do dự, “Này… Này không được tốt lắm. Cố huynh hẹn con đi nói chuyện chính sự, con sao có thể mang theo trưởng bối, này không phải dọa hắn nhảy dựng lên sao, thế thì sẽ thất lễ lắm.”
“Vậy bỏ đi.” Hoàng thị thực nhìn thật dễ nói chuyện, cười tủm tỉm nói: “Vậy con nhanh đi thôi, đừng để cho người ta đợi lâu. Nhớ phải mang theo nhiều người một chút, đừng để xảy ra chuyện gì.”
Đại Trân vội vàng đồng ý. Chờ nàng vừa đi, Hoàng thị lập tức đứng dậy phân phó hạ nhân: “Đi tìm cho ta một bộ nam trang, nhanh ra tiền viện bảo lão Bành chuẩn bị xe ngựa, chúng ta cũng đi.”


Tô ma ma có chút ngốc, “Thái thái muốn đi đâu?”
“Ngươi nói xem?” Hoàng thị nhướng mày, biểu tình trên mặt thập phần thần bí.
Đại Trân chân trước ra khỏi cửa, Hoàng thị chân sau cũng đi theo sau lưng, Tô ma ma dở khóc dở cười. Khó trách mấy hài tử Tân gia ai cũng cởi mở, còn không nhìn xem là ai dạy chúng.
Đại Ý lâu làm ăn vẫn tốt như trước, Từ Canh sớm đã bao hai phòng nhã gian, tiểu nhị trong lâu vậy mà vẫn nhận được mặt của Đại Trân, gặp nàng liền dẫn nàng lên tầng ba, Hoàng thị đang muốn theo sau, mới đi đến cửa thang tần hai đã bị ngăn lại, “Xin lỗi quý khách, trên lầu đã đầy người.”
Hoàng thị nhíu mày lại, nhìn sảnh lầu hai một vòng, nhìn trúng vị trí dựa tường phía đông. Chỗ đó vừa hay rất tốt, vừa hay có thể nhìn thấy rõ người tới lui ở cầu thang, thật sự là quá thích hợp.
Đại Trân ở trên lầu không hề biết mình đang bị theo dõi, đặc biệt cao hứng mà nói chuyện phiếm cùng Từ Canh, “… Ta đã nghĩ ra được mười mấy cái tên, nhưng cảm thấy không hài lòng. Sau lại nghĩ, cửa tiệm là do hai chúng ta cùng mở, hơn nữa huynh còn là đại lão bản, muốn lấy tên tự nhiên phải là huynh mới đúng, cho nên liền đi hầu phủ tìm người, không nghĩ đến huynh không ở phủ.”
“Ta theo mấy thúc thúc chạy đi khắp mọi nơi, hầu như không có thời gian ở lại trong phủ. Nếu đệ có gì muốn tìm ta, cứ nói cùng hộ vệ gác cửa một tiếng, khi ta về tự khắc sẽ đi tìm đệ.” Từ Canh có chút do dự, mới đầu hắn tự xưng là Cố gia đại lang là muốn nói giỡn Đại Trân một chút, thứ hai là không muốn Đại Trân mất tự nhiên, nhưng bây giờ nghĩ lại, thân phận của hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch trần, đến lúc đó tiểu Tam lang mà không tức giận chắc chắn không phải là hắn nữa, người Tân gia tính tình đều rất xấu giống nhau!
“Thì ra là vậy!” Đại Trân không hề thắc mắc mà cười rộ lên, “Không sao, huynh vội của huynh, vừa hay ta cũng không nóng nảy. Đúng rồi, tên cửa hiệu huynh đã nghĩ ra chưa?”
“Đã nghĩ ra rồi ---- kêu là siêu thị Vạn Nhạc Gia đi.” Từ Canh cong môi cười.
Đại Trân có chút ngốc, “Vạn Nhạc Gia thì ta biết có ý nghĩa gì, nhưng siêu thị là cái gì? Cửa hàng nhà người khác không phải đều gọi là cửa hàng sao, vì sao chúng ta lại lấy tên kỳ quái như vậy?”

“Siêu thị chính là rất nhiều đồ vật.” Từ Canh lấy kiến thức đời trước Tân tiên sinh giảng cho hắn nói cho Đại Trân nghe, “Thứ gì cũng có thể mua ở cửa hàng của chúng ta, còn không phải là một cái chợ lớn sao, cái đó gọi là chợ siêu cấp lớn.”
Đại Trân bừng tỉnh ngộ, “Nguyên lai là như vậy. Siêu thị Vạn Nhạc Gia, siêu thị, ân, nghe thôi đã thấy thật vang dội, tên này cưc kỳ hay. Cố huynh huynh thật sự có học vấn.” Miệng nàng ngọt ngào, khi khen ngợi người khác đôi mắt to không ngừng chớp chớp mà nhìn Từ Canh, vẻ mặt rất chân thành.
Từ Canh bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, lại có chút chột dạ, lại có chút khác thường không thể nói được, hắn cúi đầu uống một ngụm trà, che dấu biểu tình trên mặt, “Ta thế này đã coi là gì, muốn nói đến học vấn, vẫn là nhà đệ thật sự lợi hại. Đại huynh Thụy Hòa của đệ, mới mười tám tuổi đã đỗ cử nhân, cái này thật sự rất khó gặp.”
“Đại huynh ta a, huynh ấy rất thông minh.” Đại Trân nhớ tới Thụy Hòa đã từng “bôi nhọ” Từ Canh liền cảm thấy không tự nhiên, đồng thời cũng rất khó hiểu tại sao người luôn ôn hòa như Thụy Hòa lại có thành kiến lớn như vậy với Cố huynh, rõ ràng Cố huynh là người tốt nha.
“….. Nói đến đại huynh ta lại thấy rất tức giận, tứ thúc của huynh không phải cũng làm trong phủ Chiêm Sự sao, ta hỏi huynh một chút, phủ Chiêm Sự chẳng nhẽ không có người có thể làm việc sao, tại sao đại huynh của ta lại bận đến như vậy. Huynh ấy chẳng qua chỉ nhận chức thị vệ suông, nhưng so với cha ta còn vội hơn. Bây giờ mới đến phủ Chiêm Sự được bao nhiêu đâu, người đã gầy đi rồi. Cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ phải đi tìm Thái Tử để hỏi chuyện.”
Từ Canh không được tự nhiên ho một hồi mãnh liệt, “Khụ khụ --- cái kia, ta sẽ về nói chuyện với tứ thúc.”
“Vậy huynh đừng quên nha.”
Từ Canh cười ngượng ngùng.
Sau đó hai người lại thương lượng về các chi tiết của siêu thị, là một người đã từng nhìn thấy siêu thị thật sự, Từ Canh đưa ra rất nhiều ý kiến mang từ cách bày biện, đến an bài các tiểu nhị trong siêu thị, nói rất rõ ràng có đạo lý, Đại Trân nghe được bội phục không thôi.
“Cố huynh ngươi lợi hại quá, so với cha ta còn lợi hại hơn.” Đại Trân khen ngợi từ trong nội tâm.
Từ Canh thập phần ngượng ngùng, “Ta cũng chỉ là tùy tiện ba hoa chích chòe thôi, đệ đừng có cho tất cả đều đúng, còn Tân tiên sinh, ta không dám cùng ông ấy so sánh.” Lấy chủ ý của phụ thân của người ta ra nói, Từ Canh tuy ràng mặt đủ dày, cũng cảm thấy có chút hổ thẹn.
 
“Thái thái, các nàng xuống dưới.” Lực chú ý luôn đặt ở cầu thang, Từ Canh và Đại Trân vừa mới ra tới, bà lập tức tiến đếnthì thầm bên người Hoàng thị, Hoàng thị vội vàng nghiêng người, nửa cúi đầu, giơ tay làm bộ uống trà, thuận tiện ngăn trở hơn nửa khuôn mặt, đôi mắt lén lút đánh giá Từ Canh từ trên xuống dưới.

Vóc dáng thiếu niên rất cao, thân hình thon gầy, ngũ quan tuấn lãng, khí độ càng bất phàm. Hoàng thị lập tức nhíu mày, Thụy Hòa dù có thành kiến, cũng sẽ không trợn mắt nói dối, lại có thể nói vị thiếu niên phong độ tuấn lãng thành một gã đồ tể to lớn, cho nên có thể nói, vị này nhất định không phải Cố gia đại lang trong miệng Thụy Hòa.
Thụy Hòa sẽ không nhận sai Cố gia đại lang, như vậy, có thể nói rằng, vị này giả mạo Cố gia Đại lang để kết giao cùng Đại Trân? Hắn rốt cuộc có ý đồ gì?
Trong lòng Hoàng thị khẽ động, Từ Canh cùng Đại Trân đã đi xuống lầu, Hoàng thị đột nhiên bừng tỉnh, “Lặng lẽ đi theo sau.”
“Ta đưa đệ về nhà.” Từ Canh ân cần mà xốc màn xe, giơ tay đỡ lấy Đại Trân, sau đó nhanh nhẹn đi về phía xe ngựa của mình, lơ đãng liếc mắt qua Đắc Ý lâu.
Sau khi tiễn Đại Trân, Từ Canh cũng không vội vã hồi cung, phân phó Kim Tử: “Đi về phủ Võ Anh Hầu.”
Xe ngựa của Hoàng thị vẫn theo sau như cũ.
Hai xe ngựa một trước một sau mà dọc theo đường cái tiến về phía trước, rẽ vào mấy ngõ nhỏ. Xe ngựa của Hoàng thị vừa mới tiến vào ngõ nhỏ, phía trước bỗng xuất hiện mấy người vạm vỡ chặn đường.
“Tại sao lại không đi tiếp?” Hoàng thị ở trong xe không biết điều gì đang xảy ra, thấp giọng hỏi.
“Mấy vị suốt dọc đường đi theo tại hạ, không biết là vì chuyện gì?” Từ Canh thong thả ung dung từ trong xe ngựa bước xuống, chậm rãi đi lên phía trước. Ngữ khí của hắn rất nhẹ nhàng, thậm chí còn không có chút để ý, nhưng lại làm cho hậu vệ của Tân gia ai cũng không dám thiếu cảnh giác --- ánh mắt của vị thiếu niên này rất có khí thế, quả thật làm cho người ta không dám nhìn gần.
Hoàng thị hoàn toàn không nghĩ đến mình đi theo dõi lại để cho người ta bắt được, thất sự quá xấu hổ, nhưng đã bị người ta bắt quả tang, nếu giả ngơ thì không được, nàng chỉ đành căng da đầu nhảy từ trên xe xuống, cướng mặt mà cười gượng: “Cố gia đại lang không cần hiểu lầm, tại hạ là Thái thái Tân gia, Tam lang trong phủ cùng người kết phường làm ăn, thái thái lo lắng cho tam lang, cho nên mới….”
Hoàng thị tuy rằng mặc một thân nam trang, nhưng dù sao cũng là một phụ nhân, không giống như thiếu niên mười ba mười bốn khó phân biệt nam nữ, nữ tính trên người rất rõ ràng, Từ Canh liếc mắt cũng đã nhận ra. Hơn nữa, Hoàng thị trên người cũng rất có khí phái, không giống như môt hạ nhân, những cái đó, đây không phải Tân thái thái thì có thể là ai?
Từ Canh kinh ngạc đến nỗi mồ hôi trên người đều chảy xuống.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.