Hoàng Đế Hắc Hóa

Chương 23: Chương 23:



“Cái này chỉ là xằng bậy.” Vị Mao thượng thư không quả sự trong truyền thuyết đang ở trước mặt Từ Canh tức giận đến giậm chân, “Hạ quan nhận chức ở Công bộ hơn ba mươi năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bản vẽ như vậy.” Ông vốn muốn tìm Hoàng đế bệ hạ để cáo trạng, kết quả Hoàng đế chưa nghe xong, liền đuổi ông tới Trường Tín cung.
Từ Canh đối với mấy cụ già tính tình luôn luôn tốt, cười ha ha mà hỏi: “Mao đại nhân cảm thấy chỗ nào có vấn đề liền chỉ ra đi,chúng ta cùng nhau thảo luận. Ta lại thấy bản vẽ này rất rõ ràng, người ngoài nghề như ta xem cũng có thể hiểu được.”
“Cái này rõ ràng là muốn lừa người ngoài nghề là điện hạ.” Mao thượng thư vỗ bàn rống to, sau đó ôm đồm bản vẽ, chỉ vào kiến trúc phía trên nói: “Điện hạ người xem phòng ở này sao mà giống kiến trúc phòng ở? Lão phu sống cả đời nhưng còn chưa thấy cái phòng nào xấu như vậy, nhìn giống như con ngựa đang khom người!”
Từ Canh bị ông ta nói đến nghẹn họng, không biết nói cái gì, “Chỗ nào giống đại mã hầu, phòng ở này…” Được rồi, quả thật là không được tốt lắm, khó trách Mao thượng thư lại có phản ứng như vậy, phải nói rằng, vị đại nhân này bình thường không thích quản sự, nhưng chuyện gì liên quan đến phòng ở, lão gia tử lập tức thay đổi, không nói đến Từ Canh chỉ là một Thái Tử, ngay cả đến Hoàng đế bệ hạ cũng không có cách. Từ Canh thật sự hoài nghi phụ hoàng hắn sớm đã đoán ra được nên mới đẩy lão già cố chấp này đến chỗ hắn.
“Dù sao, hạ quan tuyệt đối không cho phép Công Bộ xây ra loại phòng ở vũ nhục đôi mắt này!” Mai thượng thư tức giận đến nỗi đặt mông ngồi ở ghế thái sư phía sau, thân thể mập mạp ép cái ghế phát ra tiếng kẽo kẹt, nhìn tư thế kia là nhất định không chịu đi rồi. Từ Canh rất đau đầu, lại không thể phát hỏa để đuổi người đi được, ai bảo hắn bây giờ đi theo con đường thân dân? Giả vờ ôn nhu quân tử vài tháng, triều đình và mọi người đều nhìn hắn bằng con mắt khác, lúc này nếu không nhịn được mà phạt giận với Mao lão gia tử, mấy tháng nay của hắn không phải là uổng phí sao.

Từ Canh nhìn Mao thượng thư, lão gia tử ngồi trên ghế vững như núi Thái Sơn, lại dùng sức mà thở hổn hển, vừa thấy đã biết không dễ chọc, Từ Canh nghĩ nghĩ, phân phó Kim Tử nói: “Mau mời Tân thị lang đến đây.” Hắn thật sự không có cách nào, chỉ sợ chỉ có Tân tiên sinh mới có thể đối phó với Mao lão gia tử ---- thật sự không được, Tân thái phó cũng được.
Sau đó hắn lại dỗ danh Mao thượng thư uống trà ăn banh, Mao thượng thư phú quý bất năng dâm, không dao động chút nào, cho đến khi Từ Canh cứ mời mãi, ông ấy mới cố làm vẻ mà ăn hai đĩa banh hạt dẻ ngọt ngọt ngấy ngấy.
Mao thượng thư ăn xong điểm tâm, Tân Nhất Lai cũng vừa tới, vừa vào đã nhìn thấy vị lão nhân gia như phật Di Lặc thì cảm thấy đau đầu, căng da đầu đi tới, cười cứng ngắc nói: “Thượng thư đại nhân cũng ở đây à.”

Mao thượng thư sờ miệng, “Hừ” một tiếng.
Từ Canh nhìn hắn xin giúp đỡ, “Tân thị lang cuối cùng cũng đến rồi, vừa đúng lúc, ngài nói với Mao thượng thư về bản vẽ của ngài đi.”
Mao thượng thư ngang ngạnh mà liếc Tân Nhất Lai một cái, mắt không phải mắt, mũi không phải mũi, thái độ rất không vui. Tân Nhất Lai cũng không hề giận ông, hắn đã nghe nói tính cách của vị nhân gia này, tuy rằng không quá quản sự việc ở Công Bộ, nhưng phàm là chuyện gì liên quan đến việc xây nhà, lão nhân gia như tiêm máu gà, nếu ai dám trái ý hắn, liền chờ bị mắng chửi đi.
Nhưng mà Tân Nhất Lai tỏ vẻ, cái này chỉ là một bữa ăn sáng, cái việc bị mắng này hắn đã sớm hình thành thói quen, nếu tất cả sự việc chỉ cầ mắng là có thể giải quyết, vậy thiên hạ liền thái bình rồi.
“Thượng thư đại nhân có ý kiến ở chỗ nào?” Tân Nhất Lai thành khẩn nói.
Mao thượng thư ồm ồm nói: “Chỗ nào cũng có ý kiến.” Ông ấy mặc dù có bụng to, nhưng thân thủ lại rất tốt, oạch một cái liền từ trên ghế đứng dậy, cầm lấy bản vẻ hướng đến Tân Nhất Lai hung hăng mà la, “Bản vẽ này ai làm? Có người xây nhà như thế sao? Ngươi nhìn nóc nhà này, tường này, có liên kết với nhau không, nếu mà làm cái này lên không phải là ném hết mặt mũi của Công Bộ đi sao?”
Tân Nhất lai lộ vẻ mặt khó xử, “Hạ qua hiểu rõ, Thượng thư đại nhân cảm thấy phòng ở này không dễ nhìn?”
“Chỗ nào không dễ nhìn, là không thể nhìn, đôi mắt lão phu bị nó làm mù luôn rồi.”
Tân Nhất Lai thở dài, “Hạ quan rất hiểu tâm tình của Thượng thư đại nhân lúc này, nói thật, hạ quan cũng cảm thấy bản vẽ này vẫn có nhiều khuyết điểm, ta cũng muốn vẽ những phòng ở thật đẹp, quyết không để Công Bộ của chúng ta bị mất mặt. Nhưng mà, hạ quan cũng không có biện pháp. Hộ Bộ keo kiệt bao nhiêu ngài cũng biết, cửa biển lớn như vậy cũng chỉ cấp cho chúng ta ba mươi vạn lượng bạc, còn phải hoàn thành trog vòng nửa năm, riêng tiền phí công nhân xây bến tàu cũng là bảy tám vạn lượng bạc, tiền còn dư lại mua nguyên liệu cũng không đủ, đừng nói đến việc xây nhà.”

Mao thượng thư tức điên lên, “Chung thượng thư là người như thế nào ngươi còn không biết, ông ta chỉ cho ngươi ngươi ba mươi vạn lượng bạc mà ngươi đã đồng ý, đúng là óc heo!”
“Vâng, vâng, vâng…” Tân Nhất Lai hoàn toàn không phản bác, tiếp thu hết tất cả những phê bình, Từ Canh đứng một bên cảm thấy rất kỳ quái, cái này cùng với Tân tiên sinh trog ký ức của hắn hoàn toàn không giống nhau.
“Ngươi còn vâng!” Mao thượng thư càng thêm tức giận, “Ngươi rốt cuộc có đầu óc hay không?”

Sau đó Tân Nhất Lai không nói, chỉ yên lạng mà nhìn Mao thượng thư, ánh mắt và biểu tình rất ủy khuất.
 
Từ Canh không nhịn được mà nói đệm: “Tân thị lang tuổi trẻ da mặt mỏng, nào đã phải là đối thủ của Chung thượng thư.”
Mao thượng thư hận đến thở dài, ông ở chung cùng Chung thượng thư đã vài chục năm, đương nhiên hiểu được Chung thượng thư keo kiệt như thế nào, cũng không có cách nào lấy tiền từ tay của lão gia tử đó, vì thế càng nghĩ càng thấy bi thương, “Thanh danh vài thập niên của lão phu sẽ bị hủy hoại bởi cái này.” Ông lại liếc nhìn bản vẽ trên bàn một cái, càng cảm thấy thương đôi mắt, nhanh chóng che mắt lại không thêm xem, “Chuyện này lão phu cũng không quản được. Cái kia… phòng ở làm xong rồi, cũng đừng khắc tên của lão phu, rất mất mặt.”
Thượng thư đại nhân thở phỉ phì mà đi, Từ Canh bất giác nhẹ nhàng đi nhiều, bội phục mà giơ ngón tay cái lên với Tân tiên sinh, “Vẫn là Tân thị lang lợi hại, dăm ba câu liền có thể đuổi Mao thượng thư đi.”

Tân Nhất Lai khiêm tốn cười, “Mao thượng thư là người phúc hậu, người như vậy mới thực sự dễ đối phó, ba chữ có thể dùng, đó chính là, “Không có tiền”! Nếu mà muốn so sánh, lục bộ người khó nói nhất vẫn là Hộ Bộ Chung các lão, đó chính là lão hồ ly giảo hoạt!” Có lẽ Từ Canh ở trước mặt hắn rất tùy ý, Tân Nhất Lai đối với Từ Canh tự tại hơn nhiều, nói chuyện nhiều khi còn nói giỡn, Từ Canh cảm thấy loại cảm giác này không cần quá nghiêm túc, cũng vui đùa nói theo: “Ta còn nghĩ Tân tiên sinh sẽ nói là Tân thái phó chứ.”
Khuôn mặt tươi cười của Tân Nhất Lai lập tức cứng lại, mất tự nhiên mà run rẩy vài cái, nhỏ giọng nói: “Gia phụ không thuộc sự quản lý của lục bộ, nên không tính trong đó.” Tất cả người của lục bộ cộng vào cũng không khó đối phó bằng Tân lão gia tử! Không thèm nói đạo lý, chỉ thích đánh người thân, cha a, ai cũng không có cách nào đối phó!
“Bản vẽ bao giờ sẽ định ra?” Từ Canh nhịn cười, chỉ chỉ về bản vẽ nói: “Tân tiên sinh vừa nói phí thuê công nhân phải bảy tám vạn lượng bạc, hơn nữa còn thêm vật liệu, cùng với những phí lung tung, cho dù ngài có xi măng có thể dùng, nhưng việc xây dựng bến tàu ít cũng phải dùng đến mười năm mười sáu lượng bạc, chút tiền ấy của Hộ Bộ chỉ sợ không đủ dùng đi.”
Tân Nhất Lai vẻ mặt rất đạm nhiên, “Bạc là chuyện nhỏ, chỉ cần không có người kéo chân phía sau nhất định sẽ hoàn thành.” Hắn sợ sẽ có người quấy rối, Từ Canh cùng Hộ Bộ hợp sức hố người nào đó một phen, chỉ sợ bọn họ chó cùng rứt giậu tới tìm bọn hắn gây phiền toái, tuy nói rằn chuyện xây dựng bến tàu do Thái Tử làm chủ, nhưng rốt cuộc trời thì cao mà Thái Tử lại không thể với được, sao có thể quản nhiều chuyện như thế chứ.
Từ Canh nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói: “Như vậy. Chờ khi bến tàu khởi công, chúng ta liền đi Thiên Tân quan sát.”
Trong lòng Tân Nhất Lai vui mừng, trên mặt lại lộ ra vẻ bất an, “Cái này chỉ sợ không tốt. Tục ngữ có câu thiên kim chi tử không rũ đường (Con nhà gia giáo không bỏ nhà chính), huống chi trữ quân của cả nước, bệ hạ sẽ không đồng ý.”
“Cổ nhân nói đọc vạn quyển sách cũng không bằng một dặm được đi. Cửa biển là do ta chủ trương xây dựng, nếu có gì sai sót, đến lúc đó người mất mặt vẫn là ta. Không nói đến cái này, cửa biển này được xây dựng đối với đất nước và nhân dân đều có lợi, nếu để cho bọn đạo chích không từ thủ đoạn mà ngáng chân, cô (cách xưng hô của vua cháu ngày xưa) tuyệt đối sẽ không nương tay.” Từ Canh nói xong lời cuối cùng, trong mắt chỉ còn lại tàn khốc, thậm chí ngay cả xưng hô cũng thay đổi, chỉ trong một thoáng lại có khí thế của bậc đế vương, Tân Nhất Lai đã bị lung lay một chút, nhìn đến mức hai mắt đều tỏa sáng: Thái Tử điện hạ quả nhiên có phong phạm của một minh quân.
Đến lúc gần đi, Từ Canh lại có chút chần chừ mà goi Tân Nhất Lai lại, có chút lo lắng hỏi: “Tam lang trong phủ… Hắn có tức giận hay không?”
“Tam Lang? A, sao có thể a, Tam lang không phải là thiếu niên lòng dạ hẹp hòi, nghe nói có thể cùng Thái Tử điện hạ kết phường làm ăn, vui mừng còn không kịp, nói rằng mình hứng được ánh sáng, về sau sẽ không sợ người ta ghen tị chơi xấu.”
Từ Canh lúc này mới vui mừng, “Vậy thì tốt rồi. Ta cũng biết Tam lang là người hào sảng rộng rãi, nhưng vẫn lo lắng hắn tức giận, dù sao cũng là ta gạt hắn trước.” Nghĩ đến Tân gia tiểu tam lang, tâm tình Từ Canh không tự chủ mà tốt lên nhiều, cả ngày bận rộn chuyện triều chính trong cung, tìm được bằng hữu nói chuyện thì tốt quá, không bằng ngày mai đi tìm hắn?

Khi ăn tối, Tân Nhất Lai nói với Thụy Hòa khả năng cao Từ Canh sẽ ra khỏi kinh thành, lại nói: “Ta cảm thấy đến lúc đó Thái Tử sẽ mang ngươi đi. Nhân cơ hội này, học tập nhiều một chút.”
Thụy Hòa vội vàng đồng ý, Đại Trân có phần động tâm, “Cha cùng đại huynh đều phải đi Thiên Tân sao? Con cũng muốn đi.”
Thụy Hòa không chút khách khí mà đánh tan hy vọng của nàng, “Tưởng bở! Tiệm tạp hóa của muội không phải tháng sau sẽ mở cửa sao, còn có thời gian đi Thiên Tân cùng chúng ta.”
“Cái gì mà tiệm tạp hóa, phải gọi là Siêu thị Vạn Gia Nhạc.” Đại Trân nghiêm túc phản bác nói: “Đại huynh mà còn gọi sai tên, muội liền lo lắng cho huynh.”
Thụy Hòa “Hừ” một tiếng, “Dù sao muội cũng không được đi.”
Đại Trân đương nhiên biết mình sẽ không thể đi, mở miệng hỏi cái này cũng là cố tình mà thôi, nhưng bây giờ bị Thụy Hòa chèn ép như vậy, Đại Trân khó tránh được buồn bực, lập tức cáo trạng với Tân Nhất Lai, “Cha, người xem đại huynh khi dễ con.”
Tân Nhất Lai liếc xéo Thụy Hòa một cái, biểu tình thản nhiên nói: “Đừng có ấu trĩ như vậy.”
Mặt Thụy Hòa vèo một cái đỏ lên, nhỏ giọng giải thích: “Con chỉ cùng Đại Trân vui đùa một chút.” Dứt lời, hắn phồng mặt nói với Đại Trân: “Huynh cùng muội nói giỡn muội cũng không nhìn ra, ngốc muốn chết.”
Đại Trân không cho là đúng mà ngẩng đầu lên, đắc ý dào dạt nói: “Đúng vậy, tuy ràng muội là một tên ngu ngốc, nhưng Thái Tử điện hạ người ta cố tình muốn cùng muội buôn bán. Huynh là người thông minh nhất trên đời này thì thế nào, cũng bận rộn muốn chết, huynh nhìn bộ dạng bây giờ của mình xem, gầy gò tiều tụy, cẩn thận trở thành thiếu niên bạc đầu, về sau ngay cả thê tử cũng không thể cưới.”
Thụy Hòa bị nàng nói tức giận đến không chịu được, phu thê Tân Nhất Lai bên cạnh chỉ lo đút đồ ăn cho hai huynh đệ song sinh, một bên cười to ha hả mà xem chiến trường, không nói đến có bao nhiêu cao hứng. Nói thật, Thụy Hòa có chút giống như ông cụ non, Hoàng thị còn luôn lo lắng trong lòng hắn có chuyện gì không thể nói làm cho mình nghẹn lại, bây giờ thấy hai huynh đệ nháo nháo cười cười như vậy, Thụy Hòa rốt cuộc ũng có bộ dáng của một thiếu niên, Hoàng thị ngược lại thấy yên tâm không ít.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.