Hoàng Đế Hắc Hóa

Chương 29: Chương 29:



Nghiêm Cử trong lòng nổi lên sóng gió động trời, vì sao không ai nói cho hắn xưởng xi măng đã treo tấm biển này? Cái thứ quỷ quái này treo lên từ lúc nào vậy?
Trong đầu hắn nháy mắt rối loạn thành một đoàn, ngây ngốc nửa ngày ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói lên lời. Cố Hưng ra vẻ tốt bụng, kỳ thật là trào phúng hỏi: “Nghiêm tri châu bị làm sao vậy? Bỗng nhiên như người câm? Hay là bị bệnh gì, mau đi tìm đại phu, ngàn vạn lần đừng giấu bệnh. Nhưng mà Thiên Tân thành này bản tướng quân lại không quen thuộc, không thể đề cử cho ngài…”
Nghiêm Cử vẫn còn ngây ngốc không phản ứng, tâm phúc của hắn ít nhiều phản ứng được, chạy nhanh đến lặng lẽ đẩy hắn một cái, thấp giọng khuyên nhủ: “Tri châu đại nhân, nơi này do Cố Hưng quản lý, chúng ta không cần ở đây thêm phiền, mau chóng trở về.” Tổng thể không thể cứ đứng ngây ngốc mãi ở nơi này, cho dù bọn không làm cái gì cũng có thể bị người ta tìm ra dấu vết, huống chi, việc hôm nay cùng với bọn họ có quan hệ.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Nghiêm Cử cuối cùng cũng bừng tỉnh, lau mồ hôi trên trán, xoay người rời đi. Mấy quan viên kia cũng mau chóng chạy theo, chỉ còn lại tên tâm phúc ngượng ngùng quay lại cười cười với Cố Hưng và Thụy Hòa, chắp tay tạ lỗi: “Đại nhân nhà chúng ta bị kẻ gian che dấu, hành sự có chỗ không chu toàn, có chỗ nào đắc tội vẫn mong Cố tướng quân cùng các vị đại nhân lượng thứ.”
Cố Hưng vẻ mặt nghiền ngẫm mà nhìn hắn, hỏi: “Không biết các hạ xưng hô thế nào?”

“Tại hạ họ Lưu, Lưu Mạnh, là khách môn của Tri châu đại nhân.” Lưu Manh mặt đầy tươi cười mà trả lời, trong lòng hơi dao động, chỉ vì tất cả bộ khoái còn đang nhìn, vẫn không cùng Cố Hưng hàn huyên nhiều, gật gật đầu, theo bộ khoái rời đi.
Thấy bọn họ đi xa, Thụy Hòa lúc này mới tiến lên cảm tạ Cố Hưng.

Cố Hưng không kiên nhẫn lắc lắc đầu, “Tiểu tử nhà ngươi đừng có nói với ta những lời trống rỗng vô ích ấy, nếu bệ hạ đã điều ta đến Thiên Tân, vậy nơi đây liền thuộc quyền quản lý của ta, có người nào dám ở trên địa bàn của lão tử mà gây chuyện, vậy thì không muốn sống nữa rồi. Lão tử muốn xem rốt cuộc tên nào đứng sau chuyện này?” Ánh mắt hắn khẽ lóe lên,trên mặt lộ ra thần sắc vi diệu, khóe miệng nở ra một nụ cười xấu, “Tiểu Thụy Hòa có phải đã biết cái gì đó phải không?”
Thụy Hòa thoải mái mà cười rộ lên, “Có chuyện không thể nói cũng người khác, nhưng mà, nơi này không phải là chỗ nói chuyện, Cố thúc mới theo chất nhi đi.”
Hai người vừa ra cửa, Triệu Viên ngoại lang dẫn bọn họ đến thư phòng nội viện sau đó biết điều mà các từ rời đi, lúc gần đi còn tri kỷ mà đóng cửa phòng lại.
“Nói, rốt cuộc là ai?” Cố Hưng nằm trên ghế thái sư, bụng bày ra bộ dáng lười biếng, “Cũng đừng có nói là Nghiêm Cử, ta vừa nhìn đã thấy tên tiểu tử kia nhất như chuột mềm như tôm.”
Thụy Hòa đổ cho hắn một ly trà, “Tên nhát như chuột mềm như tôm này cũng đã ở Thiên Tân kinh doanh gần mười năm, nghe nói toàn bộ Thiên Tân đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay, ngay cả việc chúng ta không triệu tập được người xây dựng bến tàu cũng là do hắn ngấm ngầm ra tay.”
Cố Hưng có chút hiểu, “Nha, to gan như vậy, phía trên có người? Không đến mức đó đi, phía trên có bao nhiêu vị có lá gan đối đầu cùng Thái Tử. Sự việc kia của Tạ gia còn chưa có qua đi đâu, hẳn không dám nháo chuyện này mới đúng.” Nói thực, lá gan của Tạ thượng thư cùng dã tâm của hắn kém xa nhau, tuy rằng vẫn luôn ngo ngoe rục rịch muốn kéo Thái Tử xuống nước, chỉ dám sử dụng mấy thủ đoạn ngấm ngầm nho nhỏ, Cố gia còn không cho vào mắt, cũng không đưa được lên triều, cũng chẳng cho là chuyện gì to tát. Nước quá trong thì không có cá, có Tạ gia ở trong kinh thành làm mưa gió, trên triều đình ngược lại còn đồng lòng hơn một chút. Hơn nữa nếu như Thái Tử quá thuận buồm xuôi gió, về sau đăng cơ sẽ không biết nhân gian có bao nhiêu khó khăn, như vậy cũng không tốt.
“Nghe nói là người của Tuệ Vương điện hạ.” Thụy Hòa nâng ly trà lên uống một hớp nhỏ, biểu tình rất đạm nhiên.

Cố Hưng như vừa nghe được một tin hù chết người, lập tức đứng dậy, “A? Ngươi nói cái gì? Ngươi nói là Tuệ Vương?”
Thụy Hòa cười cười, “Cố thúc sao lại phản ứng lớn như vậy, huân quý (những người vừa có công lao địa vị cao quý) trong kinh thành này ai không tiến cử vài quan viên, cái này không phải rất bình thường sao?”
“Người lừa ta đi.” Cố Hưng căm giận mà trừng mắt nhìn hắn một cái, “Thật sự không có chuyện gì, ngươi sẽ có biểu tình này sao?”
Thụy Hòa mở to hai mắt tỏ vẻ vô tội, “Trên mặt ta làm sao?”
Cố Hưng duỗi duỗi tay nắm mặt hắn một phen, đau đến mức Thụy Hòa kêu oái oái, “Thằng nhãi ranh, dám giả ngu trước mặt lão tử, ngươi cũng giỏi lắm.”
Thụy Hòa che khuôn mặt đỏ ửng lại, ủy khuất nói, “Ta không có bằng chứng, sao có thể tùy tiện bố trí Tuệ Vương điện hạ. Vị kia chính là thân vương, con vợ cả là Thái Hậu!” Hắn cố ý nhấn mạnh đích tự ở trong câu, Cố Hưng liếc mắt nhìn hắn, càng thêm hiểu, “Thật không ngờ vị kia còn có tâm tư này, ngày thường giả trang như là trinh tiết liệt nữ, không ngờ lại là tâm tư bất chính. Hừ hừ….”


Trinh tiết liệt nữ…. Khóe miệng Thụy Hòa giật giật, tốt xấu gì cũng không cười ra tiếng, được rồi, trình độ văn hóa của Cố tướng quân đến trình độ này, hắn không nên có yêu cầu gì cao.
“Hắn đã làm cái gì?” Cố Hưng tò mò hỏi.
Thụy Hòa lắc đầu, “Tuệ Vương điện hạ xưa nay thanh cao, tự nhiên mà khinh thường đùa bỡn triều chính, trong kinh thành dù sao cũng không có động tĩnh, nhưng mà Thái Tử điện hạ nói, hắn ngấm ngầm dưỡng không ít người, còn cùng quan ngoại của bộ nào đó có quan hệ. Đương nhiên, mấy điều này cũng không có chứng cứ, Tuệ Vương hành sự rất cẩn thận.”
Cố Hưng nghe vậy sắc mặt đại biến, cả giận nói: “Tên hỗn trướng đáng chém ngàn đao này, thế nhưng lại cùng quan ngoại cấu kết, hắn là muốn phản quốc hay sao?” Hắn mấy năm trước vẫn luôn ở biên cương đánh giặc, biết rõ dị quốc tàn bạo, nhưng trong lòng hận nhất vẫn là những tên thông dịch trong ngoài, gian tế thông đồng với địch phản quốc, nay nghe thấy Tuệ Vương như thế mà lại thông đồng với quan ngoại, Cố Hưng đương nhiên giận tới tím mặt.
Thụy Hòa sợ hắn giận dữ sẽ làm ra chuyện không có lý trí, vội vàng khuyên nhủ: “Cố thúc ngài ngàn vạn lần đừng tức giận, Thái Tử điện hạ đã từng dặn dò riêng, đây chỉ là do hắn suy đoán, không biết có đúng hay không, biết đâu chỉ là hiểu lầm. Đúng rồi, ngài là quân nhân, đối với việc quân binh quen thuộc hơn nhiều, không biết trong quân đội có người của Tuệ Vương ở trong đó không?”
“Không ---“ Cố Hưng mở miệng trả lời, nhưng lời còn chưa nói xong đã khép miệng lại, nhíu mày một lúc lâu sau tự hỏi, mới trịnh trọng mà trả lời: “Cái này ta cũng không biết rõ. Nói thực ra, Tuệ Vương vẫn luôn thành thành thực thực, thanh danh lại tốt, mọi người không ai phòng bị hắn quá nhiều, tâm tư đều đặt trên người Tạ gia. Nhưng hiện tại khi ngươi nhắc đến, ta lại nhớ ra một sự kiện, cuối năm trước, vùng kinh đô và đại doanh lân cận mới đề bạt lên hai Thiên tổng, trong đó có một người hình như là của Tuệ Vương. Nhưng mà, họ chức quan thấp, ta cũng không để ở trong lòng.”
Hiện tại nghĩ đến làm cho người ta hoài nghi, Tuệ Vương điện hạ không phải luôn luôn thích thơ ca từ phú, lại thích làm nhạc, ngày thường kết giao cũng toàn là thanh lưu, như thế nào tự nhiên lại tiến cử người ở kinh đô và vùng đại doanh lân cận. Nếu như thật sự yêu quý nhân tài, lấy phương pháp của hắn, cũng nên đưa vào Binh Bộ làm nha môn mới đúng.
Thụy Hòa thấy vẻ mặt của hắn ngưng trọng, lại khuyên nhủ: “Cố thúc không cần quá lo lắng. Cha ta nói, Tuệ Vương tuy dã tâm bừng bừng, nhưng lại quá cẩn thận, cũng chính là loại người ngấm ngầm ghê tởm, cho dù Thái Tử đứng trước mặt hắn, hắn cũng không dám động thủ, loại người này hành sự không thành được, chúng ta không cần để trong lòng. Dù sao hôm nay chúng ta bắt được nhiều người như vậy, không sợ chậu nước đục này không hắt lên người Nghiêm Cử. Tuệ Vương không phải là người không màng chuyện triều chính sao, chờ đến khi nhóm ngự sử đào ra Nghiêm Cử là người của hắn, ngài liền chờ coi.”
“Có thể đào ra?” Cố Hưng nháy nháy đôi mắt hỏi.

“Khuê nữ của Nghiêm Cử vẫn còn ở trong vương phủ đó, nghe nói đến nhi tử cũng đã sinh rồi.” Thụy Hòa cười nói: “Cho dù lúc đó Tuệ Vương nói không biết chuyện gì, cũng không tránh khỏi bị nhóm ngự sự định tội danh liên lụy. Nhóm thanh lưu yêu thích thanh danh, đến lúc đó thế nào cũng đứng ra nói chuyện giúp Tuệ Vương, chỉ sợ chuyện này trong lòng cũng sinh ra khúc mắc. Thanh danh này chính là một con dao hai lưỡi, nếu dùng tốt thì tự nhiên danh lợi cùng đến, nếu như vô ý, thì cũng sẽ chịu phản phệ.”
Cố Hưng cười to, “Nói đúng, lão tử ở kinh thành thanh danh không tốt, mọi người đều nói cả người ta mình đầy bao cỏ khiêng hàng, nhưng thế thì đã sao, lão tử muốn mắng chửi người liền mắng chửi, muốn đánh người liền đánh, ai cũng không dám đến trêu chọc lão tử.”
Không chỉ là Cố Hưng, phải nói là thanh danh toàn bộ phủ Võ Anh Hầu đều như thế, trừ bỏ Chiêm Sự Thái Tử Cố Văn là người đọc sách, còn lại toàn bộ Cố gia đều nổi tiếng là người không dễ chọc, cái thanh danh kia so với Tân thái phó còn xấu hơn. Tân thái phó tuy rằng mắng chửi người, thậm chí ngẫu hứng tức giận còn trên triều đình đuổi theo đánh người, nhưng người ta rốt cuộc cũng là quan văn, tuổi tác lại không nhỏ, đầu tiên là thể lực không theo kịp, đâu giống như cả nhà Cố phủ, ngay cả Võ Anh Hầu đã bảy mươi tuổi tinh thần vẫn sáng láng, mạnh mẽ oai phong, nếu ai bị ông đánh cho ba quyền, nửa cái mạng coi như mất đi rồi…..
Thụy Hòa ở trước mặt Cố Hưng đổ một vũng nước bẩn vào Tuệ Vương rồi, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà trở về báo cáo với Tân Nhất Lai. Vừa vặn Từ Canh cũng ở đó, nghe đến phản ứng của Cố Hưng, Từ Canh buồn cười mà cười rộ lên, “Cố tướng quân tính tình vẫn nóng nảy như trước kia. Nhưng như vậy cũng tốt, Thiên Tân giao cho hắn ta cũng yên tâm.”
Tân Nhất Lai gật đầu, “Như vậy chúng ta cũng nên hồi kinh rồi.” Bọn họ đi mà cũng một tháng hơn rồi, cái khác không nói, thật sự nhớ mấy đứa nhỏ.
Nói phải về kinh, cuối cùng vẫn dây dưa chậm chạp tận ba ngày, Triệu viên ngoại lang vẫn lưu lại Thiên Tân như cũ, thay mặt Công Bộ xử lý các loại chính vụ. Trải qua một tháng Từ Canh và Tân Nhất Lai vừa đấm vừa xoa, quan trường Thiên Tân cũng đã thành thật hơn rất nhiều, mấy người nháo chuyện ngày đó bị Cố Hưng bắt đi, Nghiêm Cử tránh trong phủ Tri Châu ngay cả cửa cũng không dám ra, sợ chính mình bị liên lụy vào. Hắn đã nghe nói thanh danh ương ngạnh của Cố Hưng ở kinh thành, đừng nói hắn chỉ là một Tri châu nho nhỏ, ngay cả Tuệ Vương kia, cái vị bá vương họ Cố này cũng dám chỉ vào mặt mũi của hắn.
Tên cầm đầu đám phản đối đã đầu hàng lặng lẽ, những người khác trong lòng không phục như thế nào cũng không dám đối nghịch, bến tàu lập tức náo nhiệt lên, Triệu viên ngoại kinh hỉ hắn trong vòng một ngày có thể chiêu mộ được hơn hai trăm công nhân, cứ như vậy, căn bản không cần dùng những binh lính tới làm những việc này.
Nhưng mà Cố Hưng lại không nghĩ như vậy, cố tình bá vương mà dẫn một đám “Binh lính” trực tiếp đến tìm Triệu viên ngoại gây sự.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.