Hoàng Đế Hắc Hóa

Chương 47: Chương 47:



Chương 47
Ngược lại với người bỏ của chạy lấy người là Cố Hưng, Từ Canh không những không đi, mà còn nghiêm túc thỉnh giáo Tân Nhất Lai, cái gì mà hứng thú với sức nổi. Tân Nhất Lai lúc đầu chỉ cố ý đùa Cố Hưng một chút, không nghĩ Từ Canh sẽ có hứng thú với cái này, hắn một mặt cảm thấy hứng thú, một phương diện khác lại thấy rất có ý tứ, Hoàng đế tương lai mê khoa học, điều này rất có lợi cho sự phát triển của Đại Lương triều.
Từ Canh trên phương diện vật lý không có bất kỳ cơ sở nào, cho nên khi giải thích, Tân Nhất Lai tận lực dùng những từ ngữ cực kỳ ngắn gọn để biểu đạt, Từ Canh nghe xong một lúc lâu, chậm rãi gật đầu, lại cười nói: “Cái này rất có ý tứ, so với tứ thư ngũ kinh thú vị hơn nhiều. Chỉ tiếc là thư phòng không có sách về cái này, bằng không bây giờ ta cũng có thể giúp đỡ ngươi.”
“Nếu như điện hạ thấy có hứng thú, vi thần có thể lấy mấy cuốn cho ngài xem.” Tân Nhất Lai đối với những thiếu niên yêu thích khoa học rất có hảo cảm, khó được mà đề cử sách khoa học sơ đẳng mà mình biên soạn. Mấy quyển sách này đều là hắn tự viết để cho mấy hài tử trong nhà học vỡ lòng, sau đó Hồ Trường Cẩm đến cũng học mấy cuốn này.
Từ Canh lập tức đứng dậy nói cảm tạ, lại nói: “Nếu có chỗ nào xem không hiểu, không tránh được phải tìm ngài thỉnh giáo.”

“Điện hạ cứ việc tới.” Tân Nhất Lai vuốt vuốt cằm, cười tủm tỉm nói: “Vi thần biết gì nhất định không có nửa điểm che dấu.”
Bản lĩnh dỗ người khác của Từ Canh rất cao minh, chỉ một lát sau đã dỗ Tân Nhất Lai đến nỗi mặt mày hớn hở, còn không hề nhận ra là Từ Canh đang dỗ hắn, đương nhiên, người thường mà nói, ai cũng không nghĩ đến đường đường là Thái Tử điện hạ lại tốn tâm tư đi dỗ người khác – đi dỗ một cô nương xinh đẹp thì còn không có gì, đằng này lại đi dỗ một đại lão gia làm gì.
Vì thế Từ Canh như ý nguyện mà ở lại Tân gia ăn cơm trưa, trong bữa ăn, tự nhiên sẽ gặp mặt Đại Trân, thấy khuôn mặt nhỏ thần thái sáng láng của Đại Trân, trong lòng Từ Canh lập tức kiên định. Hắn luôn âm thầm cảm thấy trường hợp của mình có gì đó không thích hợp, nhưng lại cự tuyệt nghĩ đi nơi khác, tự nói với chính mình là do hai người tính tình hợp nhau, không có gì ghê gớm.
“Chuyện bán gương của con thế nào, có tốt không?” Dùng cơm xong, khi uống trà, Tân Nhất Lai thuận miệng hỏi Đại Trân.
Đại Trân gật đầu, “Vốn dĩ còn muốn bán sang Cao Lệ và Oa Quốc, nhưng mà bây giờ Thiên Tân không có thuyền ra biển, nhưng ở phía nam có thương nhân biết được tin đuổi tới nơi này, ra giá không thấp, con nghĩ bây giờ không phải đang thiếu bạc sao, nên đáp ứng bán cho bọn họ một ít. Chờ sau này chúng ta có thuyền lại bàn tiếp.”

Từ Canh không nhịn được nói chen vào, “Bên Giang Nam là giàu có và sung túc nhất, đệ muốn làm ăn, vì sao không mở cửa hàng bên kia, không có lý do để người khác tranh tiền của mình chứ.”
“Đây không phải là không có ai sao.” Vẻ mặt Đại Trân bất đắc dĩ nói: “Nhà chúng ta không phải là thế gia đại tộc gì, không có thâm cơ sâu, bên kinh thành còn được, Giang Nam bên kia rất rắc rối phức tạp, cha ta ở phía nam hơn mười năm, không biết đã chịu mệt bao nhiêu. Ta tuy rằng cũng muốn kiếm tiền, nhưng không nghĩ sẽ chọc phải phiền toái, đơn giản liền không tranh giành với bọn họ. Dù sao chuyện làm gương cũng chí có mình ta làm, lợi nhuận lớn nhất vẫn là nhà ta, cho bọn hắn một chút lợi nhuận cũng không có gì. Cái này gọi là tiền mọi người cùng kiếm, khi nào có thể ăn mảnh, bằng không sẽ có kết quả không tốt.”
Tân Nhất Lai tán đồng gật đầu, “Tam lang nói đúng, chúng ta là người đứng đầu, chờ người đem bạc đến cửa là tốt rồi, tuy rằng tiền kiếm được tiền ít hơn một chút, nhưng lại thắng ở an toàn nhẹ nhàng, đỡ phải chốc nhọc lòng cái này, một lát lại nhọc lòng cái kia. Dùng công sức vào cái này, còn không bằng thoải mái ăn một bữa cơm, uống một chén trà đâu.”
“Nói cũng đúng.” Từ Canh vẻ mặt thụ giáo, “Là ánh mắt của ta quá thiển cận.”
Tân Nhất Lai lắc đầu, “Điện hạ không cần như thế, tam lang từ nhỏ đã đi theo ta xử lý các loại công việc lặt vặt, mưa dầm thấm lâu tự nhiên sẽ có kinh nghiệm, nhìn cũng thấu triệt hơn một chút, điện hạ từ nhỏ đã ở trong cung, đi theo nhóm Thái phó học tứ thư ngũ kinh, trước kia ngay cả cửa cung cũng chưa từng đi qua, làm sao biết được con đường làm ăn. Chính là cái đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường, điện hạ trải qua nhiều việc, tự nhiên sẽ hiểu được thôi.”
Từ Canh gật đầu, “Đích thật vẫn phải ra ngoài nhiều mới được.”
Bây giờ hắn là Thái Tử, thời gian ra khỏi kinh mới có thể được một nửa, một khi đăng cơ làm hoàng đế, muốn ra khỏi kinh liền khó khăn. Từ Canh nghĩ đến đây cũng rất đau đầu, nói thật, hắn đối với việc đăng cơ làm hoàng đế không có cảm xúc mãnh liệt gì cả, gần đây hắn còn cho rằng hắn vẫn còn một khoảng cách rất lớn mới đủ tư cách làm đế vương, thứ hai, vừa nghĩ đến lúc hắn đăng cơ cũng chính là lúc Hồng Gia đế băng hà, Từ Canh không thể tưởng tượng được mình làm sao mới có thể đối mặt với nỗi thống khổ này. Với hắn mà nói, Hồng Gia đế là người thân duy nhất của hắn, là ngươi duy nhất trên thế giới này đối tốt với hắn vô điều kiện mà không yêu cầu đáp trả, Từ Canh chỉ nghĩ đến cảnh tượng phụ hoàng băng hà liền cảm thấy như trời đất sụp đổ.
Từ lúc Từ Canh trọng sinh cho đến nay, hắn liền ngầm ở dân gian tìm thần y, nói thật là không có thu hoạch gì lớn, cái này càng làm cho hắn lo lắng, nên ở trước mặt Hồng Gia đế càng phá lệ mà hiếu thuận hiểu chuyện, sợ mình làm gì đó không tốt kích thích đến Hồng Gia đế, làm ông ấy bị thương.
“….Điện hạ, điện hạ.”
Từ Canh đột nhiên tỉnh dậy, mới phát hiện Tân Nhất Lai và Đại Trân đang nhìn hắn, Tân Nhất Lai quan tâm mà vui đùa: “Điện hạ nghĩ gì vậy, nhập tâm như vậy?”


“Ta… Nghĩ tới phụ hoàng.” Từ Canh nghĩ nghĩ, quyết định xin Tân Nhất Lai giúp đỡ, rốt cuộc thêm một người thì thêm được một cách, tổng thể so với một người sẽ không gấp đến độ quay vòng: “Tiên sinh có biết vị thần y dân gian nào không? Đặc biệt là am hiểu về bệnh ở tim.”
Tân Nhất Lai hơi hơi sửng sốt, “Thân thể điện hạ không khỏe sao? Hay là thái y trong cung có gì không ổn?” Trong đầu hắn lại hiện lên các loại cung đấu thời xưa.
“Không phải không phải.” Từ Canh vội vàng lắc đầu phủ nhận, “Không phải ta, là phụ hoàng.” Hắn dừng lại một chút, thấy Tân Nhất Lai và Đại Trân không chớp mắt mà nhì mình, trong mắt đều là quan tâm, trong lòng hắn sinh ra một cảm giác rất vi diệu. Đời trước hắn chưa từng thấy qua tiểu tam lang, mà Tân tiên sinh tuy rằng cũng giúp hắn, nhưng phần nhiều là vì báo thù cho người nhà, nhưng bây giờ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng quan tâm toát ra từ hai người bọn họ. Ngoài một nhà Tân gia, còn có phủ Võ Anh Hầu, có Kim Tử, còn có rất nhiều người.
“Thân thể phụ hoàng luôn tính là không quá tốt, hắn có bệnh ở tim, ngày thường còn tốt, chính là không thể chịu được kích thích, một khi bị kích thích thì tim sẽ bị đau thắt, bây giờ tuổi tác ông ngày một cao, ta càng lo lắng cho ông ngày nào đó sẽ bị bệnh.”
Tân Nhất Lai lập tức liền hiểu được, nếu hắn không đoán sai quả thực đời trước mà nói, Hồng Gia đế băng hà sớm hơn dự định của mọi người, hơn nữa rất đột nhiên, cho nên Từ Canh mới lo lắng như thế.
“Muốn nói về y thuật tự nhiên vẫn là Thái Y viện là tốt nhất, tìm ở dân gian cũng được, nhưng điện hạ đừng có ôm hy vọng quá. Nếu như là bệnh ở tim, quả thật không thể trị hết.” Không nói Đại Lương, ngay cả xã hội hiện đại, bệnh tim cũng là nỗi băn khoăn của y học nhiều năm.
“Nhưng mà, tuy rằng không thể trị khỏi, nhưng ngày thường chú ý bảo dưỡng, sống đến bảy tám chục tuổi cũng không là chuyện khó khăn.”
Ánh mắt Từ Canh sáng lên, “Tiên sinh mời nói.”
Tân Nhất Lai cười nói, “Điện hạ đừng gấp, cái này một chốc một lát cũng không thể nói rõ được, về sau ta viết cẩn thận cho người, nếu người cảm thấy thích hợp thì nói cùng bệ hạ. Còn về dược dùng hàng ngày, ta có nghe qua một phương thuốc, có dùng được không thì chưa biết được.” Đời trước Tân Nhất Lai có một người bạn làm ở bệnh viện quân y, hắn luôn nghe người bạn kia nói về chuyện này, nghe được nhiều, tự nhiên biết một chút về y lý, tuy rằng không hiệu quả nhanh như thuốc trợ tim, những thành phần cơ bản đều nắm được, về sau sẽ thảo luận cũng thái y, làm thuốc bảo dưỡng cũng được.

“Tiên sinh ngay cả y lý cũng hiểu!” Từ Canh thật sự vừa mừng vừa sợ.
Đại Trân liếc mắt nhìn hắn, đắc ý mà hất cằm, “Cha ta cái gì cũng hiểu.”
…..
Kinh thành Tân phủ
Thụy Xương khó có khi được nghỉ ngơi, đặc biệt ở trong phòng bồi Hoàng thị ăn cơm, thật vất vả mới thấy Hoàng thị đến, lại thấy hai mắt nàng nén giận, vẻ mặt xanh mét. Thụy Xương trong lòng khẽ động, vội vàng nhìn Thụy Hòa, cho hắn một ánh mắt cầu cứu, Thụy Hòa không hiểu sự việc gì, lắc đầu tỏ vẻ mình không biết.
Hoàng thị thấy hai anh em đang nhìn nhau sắc mặt hòa hoãn một chút, “Đừng nháy mắt, cẩn thận nháy đến rút gân.”
Thụy Xương cười hắc hắc, tiến đến ôm cánh tay Hoàng thị làm nũng, “Này không phải là do thấy mẫu thân không vui sao, còn tưởng đại huynh làm chuyện gì chọc người không cao hứng.”
“Cái gì mà lại?” Thụy Hòa tức giận mà trừng mắt nhìn hắn, “Ta khi nào chọc giận mẫu thân, một người thông minh tài giỏi hiểu chuyện như ta sẽ không làm ra chuyện hỗn đản gì chọc giận mẫu thân. Nhất định là đệ ở Quốc Tử Giám cùng người ta trộm uống rượu bị người ta đến đâu cáo trạng!”
“Huynh nói bừa, ta đã lâu không uống rượu.” Thụy Xương lớn tiếng phản bác, dứt lời lại đột nhiên ý thức được mình nói sai rồi, hoảng sợ mà trừng mắt nhìn Hoàng thị, lắp bắp nói: “Ta…. Ta không có uống rượu.”
Trên mặt Hoàng thị rốt cuộc cũng thả lỏng, lắc đầu cười nói: “Được được, biết hai anh em các ngươi hiếu thuận, cố ý nghĩ cách làm ta vui vẻ.” Lấy đầu óc của Thụy Xương, có lúc nào sẽ nói ra những lời ngu xuẩn như vậy, chẳng qua chỉ là cố ý nói ngớ ngẩn để chọc Hoàng thị cười mà thôi.
“Mẫu thân đừng không vui.” Thụy Xương cười hì hì nói: “Chính là gặp chuyện gì không vui, ngài cùng nhi tử nói, chúng ta nghĩ cách giúp ngài.”
Hoàng thị nhíu chặt mày, có chút tức giận nói: “Không quan hệ đến nhà ta, là nhà cửu thúc của các ngươi, thất nương tử nhà bọn họ tiến cung.”

“Cửu thúc nào? Nhà chúng ta khi nào lại có thêm một cửu thúc?” Thụy Xương mơ hồ hỏi. Tân Nhất Lai là nam đinh duy nhất, làm gì có thúc thúc bá bá nào.
Thụy Hòa lại nghĩ tới, “Là cửu thúc mà nhà chúng ta vừa vào kinh đã tới thăm sao? Ta nhớ thúc ấy làm ở kinh triệu doãn nha môn mà.” Hắn dừng lại một chút, mặt mang theo hồ nghi hỏi: “Không nghe gần đây có tuyển tú?” Hồng Gia đế trên phương diện nữ sắc rất thu liễm, phi tần trong hậu cung đa phần là những người từ lúc còn là Thái Tử, ông đăng cơ nhiều năm như vậy mới có tuyển tú một lần, cách bây giờ đến mười năm.
“Tiểu tuyển.” Hoàng thị càng thêm khịt mũi coi thường, “Cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào, cho một cô nương nũng nịu như vậy vào cung hầu hạ người khác, chính mình còn không đau lòng sao.”
Thụy Hòa nhíu mày, “Lúc này tiến cung chỉ sợ là hướng về Thái Tử điện hạ đi.” Dựa vào thân phận, Tân thất nương tử tự nhiên không được đi vào cửa Đông Cung, cho nên Tân cửu gia mới đi đường tắt đưa nữ nhi vào cung làm cung nữ, còn không phải là hy vọng thất nương tử có thể lọt vào mắt của Thái Tử sao, ngày sau sinh một đứa con, thuận thế mà được thăng chức.
“Lại còn không đúng sao, lão cửu gia hôm nay còn đến cửa cầu, hỏi ta trong cung có phương pháp gì , muốn để cho thất nương tử đến Trường Tín cung.” Hoàng thị càng nói càng tức giận, “Đừng nói ta không có biện pháp, cho dù có ta cũng sẽ không nói ra. Thật tức chết ta.”
Tân Nhất Lai ngày xưa đâu bằng nay, bây giờ hiển nhiên đã thành tâm phúc của Thái Tử, nếu thật sự Hoàng thị an bài thất nương tử kia vào Trường Tín cung, sau này sinh nhi tử, chỉ sợ sẽ còn có tâm tư khác, lúc đó cho dù Tân gia không đứng cùng phe, chỉ sợ người khác cũng không nghĩ như vậy. Tân cửu gia này nghĩ chỉ bằng một nữ nhi mà kéo cả Tân gia lên thuyền giặc, cái này cũng quá tinh ranh rồi!
“Nương ngài không đáp ứng chứ.” Thụy Xương vội vàng lên tiếng.
“Ta là người ngu xuẩn vậy sao?” Hoàng thị tức giận mà trả lời, dừng lại một lúc lắc đầu cười lạnh, “Lão cửu gia này nghĩ cũng quá đẹp rồi, đừng trách ta nói lời khắc nghiệt, thất nương tử kia nhìn thoáng qua thì tướng mạo chỉnh tề, so với cô nương nhà bình thường thì miễn cưỡng xem là xinh đẹp, nhưng vào cung thì tính là gì ngay cả mấy cung nữ bên người mấy nương nương cũng xinh đẹp hơn nàng. Với dung mạo kia của nàng, lại thêm khí chất âm trầm, người nhìn còn thấy không thoải mái, mắt của Thái Tử cũng không thấp như vậy, sao có thể coi trọng nàng. Lão cửu gia còn đùn đẩy, nói là chính thất nương tử muốn vào cung, tiểu cô nương kia cũng không phải ngốc, vô duyên vô cớ sao muốn vào cung, còn không phải là do người nhà ép sao…”
Hoàng thị phát tiết một hồi, trong lòng rốt cuộc thoải mái, cuối cùng vung tay lên, dặn dò hai anh em: “Về sau thấy cửu thúc của các người thì trốn tránh đi, người này tâm tư bất chính, đừng ở bên bọn họ.”
Hai anh em đồng thanh gật đầu, “Vâng!”
Tác giả có lời muốn nói: Mấy chương phía trước sửa đổi một chút, tình huống bây giờ, Từ Canh còn chưa phát hiện thân phận của Đại Trân.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.