Hoàng Đế Hắc Hóa

Chương 49: Chương 49:



Chương 49
Từ Canh tựa như rất chú tâm vào việc nghiên cứu máy photo, nhiều việc còn tự tay làm lấy, vội đến nỗi chân không chạm đất. Kim Tử rất nhiều lần khuyên hắn nghỉ một chút, lại nói: “Cái này vốn dĩ là việc của mấy thợ thủ công, điện hạ chỉ cần phân phó một tiếng, để cho bọn họ làm theo, hà tất gì mà phải sớm tối theo sau, ngài như vậy thân thể ăn không tiêu a.”
Từ Canh lại làm như mắt điếc tai ngơ. Trên thực tế, hắn cố ý làm cho mình bận rộn như vậy, thân thể mệt mỏi sẽ không phải phân tâm nghĩ đến những chuyện khác, tỷ như Tân gia tiểu tam lang, tỷ như trong lòng hắn vô duyên vô cớ mà bị bẻ cong. Nếu như hắn thật sự bị đoạn tụ, Đại Lương triều phải làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ ông trời cho hắn trọng sinh một hồi, liền vì hắn đem lại vinh quang cho Đại Lương triều, sau đó giao nó cho cháu trai nào đó của ông sao?
Cái này cũng quá buồn bực rồi!
Tân Nhất Lai chỉ nói với Từ Canh nguyên lý của máy photo, những thứ khác đều để cho Từ Canh và thợ thủ công tự mình cân nhắc. Bọn họ mới bắt đầu dùng gỗ để chế tạo việc in chữ rời, nhưng mau chóng phát hiện ra vấn đề này không thể được. Quan trọng nhất là vật liệu bằng gỗ hoa văn trên mặt không đều, khi khắc lên in rất khó khăn, thứ hai củi sau khi dính nước rất dễ biến hình, chữ viết cũng mơ hồ không rõ, cho nên Từ Canh liền bỏ đi không cần.

“Còn có chất nào khác? Mỗi người nếu như có thể làm ra được, thì nhất định sẽ được trọng thưởng.” Từ Canh lăn lộn ở xưởng đã nhiều ngày, vẫn không hề có chút tiến triển nào, hắn cũng không nản lòng, cho Kim Tử truyền lệnh xuống dưới, tất cả các thợ thủ công hợp sức làm, treo số tiền thưởng lớn.
Kim Tử lập tức đồng ý, lúc ra cửa, chợt nhớ tới cái gì đó, do dự mà kiến nghị nói: “Nô tài khi còn bé lớn lên ở nông thôn, từng thấy người ta dùng bùn bôi lên, trên có khắc hoa văn, sau đó đốt lên để làm đồ trang trí trong nhà, không biết khi điện hạ in chữ rời có thể dùng đến bùn hay không?” Nếu như dùng bùn bôi lên chữ, so với kim thạch thì dễ dàng hơn nhiều rồi.

Ánh mắt Từ Canh chợt lóe lên, “Chủ ý không tồi, ngày mai cho các thợ thủ công làm thử xem.” Dứt lời, hắn lại cười rộ lên, “Nếu có thể thành, Kim Tử ngươi đã lập được công lớn rồi đó.”
Kim Tử ngượng ngùng mà sờ ót, “Nô tài cũng chỉ ngẫu nhiên nhớ đến chuyện này, chỉ cần có thể giúp đỡ được điện hạ, nô tài liền cao hứng vô cùng, cái gì mà công lao với không công lao, nô tài không dám nghĩ đến. Hơn nữa, nô tài là một người vô căn, có những công lao đó cũng không làm gì, chỉ cần có thể được hầu hạ bên người điện hạ, nô tài liền cảm thấy mỹ mãn.”
Sở cầu của hắn từ trước đến nay không nhiều, từ nội thi thô sử được điều đến Trường Tín cung, Kim Tử rất kinh sợ, trăm triệu lần không nghĩ mình mới vào Trường Tín cung được có vài ngày nhưng lại được điện hạ nhìn trúng, đột nhiên thành tâm phúc của Thái Tử, không chỉ các cung nữ nội thị ở Trường Tín cung đối với hắn cung cung kính kính, ngay cả những cung nhân cung khác cũng đối với hắn rất khách khí, cho đến bây giờ, Kim Tử cứ nghĩ mình đang mơ. Tất cả những thứ này đều là điện hạ ban cho, tuy rằng Kim Tử không biết tại sao Thái Tử lại con trọng hắn như thế, nhưng cái này không quan trọng, đối với Kim Tử mà nói, hắn đã xác định một chuyện rất quan trọng, đó chính là hết mực trung thành với Thái Tử điện hạ.
Bên này Thiên Tân bận rộn, trong kinh thành lúc này cũng chính là kỳ thi mùa xuân.
Ba ngày thi đã xong, tuy rằng thân thể Thụy Hòa cường tráng như trâu, nhưng lúc ra khỏi trường thi khó tránh khỏi hai chân mềm nhũn, mặt đầy tiều tụy. Đương nhiên, hắn thực sự tính là không tồi, năm nay tháng ba phá lệ rét đậm, gió ở trường thi phảng phất có thể đông cứng người ta, các sĩ tử vốn mặc quần áo đơn bạc, lại không được nhóm lửa, đã nhiều ngày như vậy, trường thi không biết đã nâng ra bao nhiêu người đâu.
Hoàng thị là nữ quyến, hơn nữa trong nhà còn hai tiểu hài tử, thật sự không tiện ra cửa, liền kêu Thụy Xương hồi phủ, tống cổ hắn đi đón tiếp. Thụy Xương nhìn thấy Thụy Hòa trước mắt yên thanh lập tức khiếp sợ, trong âm thanh mang theo tiếng nức nở, “Ai ya, đại ca huynh không có việc gì chứ? Tại sao lại thành như vậy?” Một bên nói một bên chạy nhanh đỡ Thụy Hòa lên xe.
Thụy Hoà không từ chối, nửa dựa vào Thụy Xương nửa bò lên xe, nhanh nhẹn ôm lò sưởi vào trong ngực, mềm oặt mà dựa vào chỗ ngồi, bất động, miệng lẩm bẩm: “Lạnh chết lão tử.” Sau đó nhắm mắt lại, không nói gì.
Thụy Xương thấy thế không hé răng, vội vàng đắp chăn giúp hắn, lại hướng xa phu làm tư thế lập tức đi.

Trở về phủ, Thụy Hòa sau khi tắm rửa thay y phục thì ngủ mê mệt, ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Tân thái phó đã sớm chờ đến nỗi lòng nóng như lửa đốt, rất nhiều lần sai hạ nhân đến đây xem, nghe nói Thụy Hòa còn đang ngủ, do dự một hồi lâu cuối cùng cũng không đánh thức hắn. Mà nay biết hắn tỉnh, lập tức kêu người bảo hắn tới thư phòng.
“Viết lại văn của con một lần cho ta nghe.” Thụy Hòa vừa tiến vào phòng, Tân thái phó lập tức chỉ vào bản đã soạn đầy đủ bút mực.
Thụy Hòa sớm đoán được, nghe vậy lập tức ngồi xuống, không cần nghĩ ngợi mà lập tức đề bút. Tân thái phó lúc đầu còn ngồi ngay ngắn ở sau án thư chờ đợi, chỉ chốc lát sau liền ngồi không yên, trực tiếp đi dạo đến phía sau lưng Thụy Hòa, nhìn chằm chằm vào bài văn của hắn, trên mặt thường nở ra nụ cười.
Chờ Thụy Hòa viết xong bài văn, Tân thái phó cũng đã xem xong rồi, nhưng ông vẫn làm bộ làm tịch mà cầm bài văn lên xem một lần nữa, nỗ lực bày ra vẻ mặt cao thâm khó đoán. Chỉ tiếc là Thụy Hòa không chịu phối hợp, sau một lúc lâu cũng không thấy hắn hỏi một câu thế nào, Tân thái phó không nhịn được mà tán thưởng một câu, “Cũng không tệ lắm, thi trúng chắc không là vấn đề.”
Đề thi năm nay là do Hồng Gia đế tự mình ra, hỏi về lợi và hại của việc mở cửa biển. Từ lúc cửa biển được xây dựng, triều đình đối với hải mậu rất rõ ràng, đa số thí sinh đều dốc hết sức lực ra để ca ngợi công đức, xét về cái này có thể thấy không sai, nhưng lại khó có thể xuất sắc. Tân thái phó cũng ngầm cân nhắc, cảm thấy lúc này viết văn cũng không tốt.

Tân thái phó đã nhiều lần làm chủ khảo, nhưng lần này để tránh hiềm nghi nên đã chủ động không làm, nhưng đối với sở thích của vị quan chủ khảo lần này lại rất rõ ràng. Bài văn này của Thụy Hòa từ ngữ trau chuốt không hoa lệ, ngôn ngữ giản dị, hành văn lưu loát, mới nhìn thì chỉ là hạng trung, nhưng nội dung thì ngay cả Tân thái phó cũng muốn vỗ tay khen thưởng. Tân Nhất Lai để cho Thụy Hòa đi đến phủ Chiêm Sự rèn luyện quả nhiên là sáng suốt, cho dù Thụy Hòa dùng cả tứ thư ngũ kinh, cũng không thể viết văn một cách chu đáo như thế này, nhưng cố tình Thụy Hòa làm được, hắn không chỉ làm được mà còn chỉ ra tinh tế các mặt lợi và hại, còn phân tích nguyên nhân, cuối cùng lại cẩn thận mà đưa ra hướng giải quyết. Không phải Tân thái phó mèo khen mèo dài đuôi, đừng nói mấy vị quan tầm thường trong triều không nghĩ được chu toàn đến thế, ngay cả mấy vị nội các cũng chưa mạnh hơn Thụy Hòa đâu!

Nhưng mà, tiểu hài tử, cũng không thể khen ngợi quá mức, trên mặt Tân thái phó run rẩy hồi lâu, mới lấy lại được vẻ mặt ôn hòa vỗ vỗ bả vai Thụy Hòa hỏi: “Sau khi nhập sĩ muốn đến phủ Chiêm Sự, hay là nha môn lục bộ?”
Thụy Hòa không được tự nhiên mà khụ khụ, “Cái này… Tổ phụ ngài cũng không tính đi.”
Tân thái phó ngẩn ra, ai ya thật đúng là nói sai rồi, Thụy Hòa nếu là trên tam giác, kia phải do bệ hạ định đoạt, ông ở phía sau an bài ổn thỏa như thế nào thì cũng không dùng đến. Tên tiểu quỷ này, đối với chính mình rất tự tin.
Tân thái phó tức giận gõ một cái vào ót hắn, lại nói: “Tự sao chép một bản đem qua cho cha ngươi xem đi.”
Thụy Hòa khó có khi làm nũng, “Không phải vừa viết một bản sao, lấy bản đó đưa qua cũng giống nhau mà.”
“Kêu ngươi viết lại thì viết lại đi, bớt nói nhảm.” Tân thái phó nhỏ giọng mắng, một phần này không phải là để ông cầm đi khoe khoang sao, hơn nữa áng văn chương tốt như thế này mà không đứng đầu thì quá đáng tiếc, Tân thái phó cảm thấy mình phải đi ra ngoài khoe khoang!
Thụy Hòa bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận mệnh mà chép một bản nữa, sau khi trở về đưa cho Thụy Xương coi rồi mới gửi đến Thiên Tân. Tân thái phó mang trong lòng bài văn của Thụy Hòa lặng lẽ đến cửa thăm bạn, tuy rói rằng các vị giám khảo đều bị giam ở phòng thi chấm điểm, nhưng cũng không phải không có tin tức, tất cả mấy cái đó là gạt người!
Vì thế, không quá mấy ngày sau, áng văn chương này điên cuồng truyền bá, Tân thái phó rất giảo hoạt không nói ra tên của Thụy Hòa, vì thế các sĩ tử trong kinh thành đều phát điên để tìm kiếm chủ nhân của bài văn này, có thể nói là hết sức nổi bật.
Thụy Hòa thì dáng điệu vẫn như vậy, luôn đóng cửa ở nhà không ra ngoài, Hồng Gia đế cũng nhận được tin, đặc biệt lấy riêng bài văn đó đến đọc, sau khi đọc xong thở dài thật lâu, cười nói với Lý Như Xương: “Khó trách Tân thái phó thái độ khác thường vì bài văn này mà đi bôn ba khắp nơi, vị Tân gia đại lang này xác thực có tài của Trạng Nguyên.”

Lý Như Xương cũng cười nói: “Nô tài còn nhớ bộ dáng của Tân thái phó năm đó khi Tân thị lang tham gia kỳ thi mùa xuân, cái mặt ghét bỏ, thật giống như không phải nhi tử thân sinh của ông ấy. Là bởi vì Tân thị lang đỗ nhị giáp xếp thứ ba từ dưới lên, trở về còn bị đánh cho một trận, bây giờ thì bị nhi tử của chính mình bắt bẻ.”
Hồng Gia đế cũng nhớ tới chuyện xưa nhiều năm trước, không khỏi buồn cười lại cảm khái, “Tân Nhất Lai tuy rằng đọc sách chẳng ra gì, nhưng làm việc lại rất ổn thỏa. Mấy chuyện đại sự trong triều bây giờ, có cái nào mà không phải do Tân Nhất Lai chuẩn bị. Trẫm nói câu không dễ nghe, cả văn võ bá quan trong triều, có hơn nửa là phí công nuôi dưỡng, bọn họ nếu như có một phần bản lĩnh của Tân Nhất Lai, trẫm nằm mơ cũng cười đến tỉnh.”
Lý Như Xương vội vàng an ủi nói: “May mà Thái Tử điện hạ hiểu chuyện lại thông minh, lại chịu khổ, nô tài nghe nói Thái Tử điện hạ ở Thiên Tân cùng thợ thủ công ăn uống, toàn bộ Đại Lương triều cũng không tìm ra được người vừa chăm chỉ vừa kiên định như Thái Tử đâu.”
Nhắc đến Từ Canh, trên mặt Hồng Gia đế không tự chủ mà lộ ra ý cười, “Đứa nhỏ này thật hồ nháo, đường đường là Thái Tử điện hạ, trữ quân của cả nước, sao có thể không màng thân phận mà cùng thợ thủ công ăn uống, vạn nhất có gì nguy hiểm thì phải làm sao?”
“Nếu không như thế thì sao là nhi tử thân sinh của bệ hạ chứ.” Lý Như Xương vẻ mặt cảm động nói: “Nô tài còn nhớ năm đó khi bệ hạ còn là Thái Tử, phụng mệnh tiên đế đi tuần tra đê ở Hà Nam, ngài lúc ấy cũng không phải là ở trên đê cùng nông dân sinh hoạt sao. Nô tài gấp đến chết, khuyên thế nào người cũng không chịu nghe, cuối cùng vẫn là ngài mệt đến ngất xỉu mới có thể nâng ngài trở về.”
Hồng Gia đế cười rộ lên, “Ngươi không nói trẫm hẳn đã quên. Lúc ấy trẫm còn chưa đến hai mươi đâu.”
“Vừa mới qua sinh nhật mười tám….”
“…..”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.