Sau khi giải quyết chuyện Liêm chính tư, Minh Trạm tựa hồ có chút tâm đắc với việc làm Hoàng đế như thế nào. Gần đến tất niên, Minh Trạm lệnh cho Nội vụ phủ mua sắm thoải mái, quan viên trên ngũ phẩm đều được tặng lễ vật tất niên, hơn nữa đây là lần đầu tiên trong lịch sử Đại Phượng thưởng gấp đôi lương bổng nhân dịp cuối năm.
Tuy rằng Minh Trạm không cảm thấy bản thân mình quá hào phóng, nhưng hành vi này của triều đình đã được tất cả quan viên tướng sĩ ủng hộ. Những đại thần nhà cao cửa rộng thì một tháng lương bổng này chẳng nhằm nhò gì, nhưng với những quan viên như Tống Châu Ngọc và Lâm Vĩnh Thường thì một tháng lương bổng này lại rất có ích. Ngay cả binh lính bình thường, không quan không chức, không có gì để vớt vát, thì hiện tại có thêm một phần lương bổng này cũng giúp bọn họ mang về cho gia đình, mua sắm chuẩn bị vật phẩm tất niên hậu hĩnh một chút, trải qua một tất niên dư dả.
Tấu chương tạ ơn bay đến đế đô nhiều như tuyết rơi, khiến Minh Trạm rất phiền lòng. Ngay cả Lâm Vĩnh Thường cũng không thể ngoại lệ mà viết một phong tấu chương nịnh bợ, đương nhiên bên trong còn có phần tường thuật chi tiết về việc cứu tế ở Hoài Dương.
Minh Trạm hồi âm cho Lâm Vĩnh Thường: Trẫm đã biết sự ái mộ của khanh đối với trẫm. Những lời quý mến này thì trẫm và khanh coi như đã thấu hiểu lòng nhau, không cần phải biểu đạt đâu.
Lâm Vĩnh Thường nhận được hồi âm, không cần phải nhắc lại sắc mặt ngay lúc đó. Từ đấy về sau, trong cuộc đời chấp chính của Minh Trạm, Lâm Vĩnh Thường không bao giờ viết thêm bất kỳ tấu chương ca ngợi công đức nào nữa.
Quan trọng là hắn biết quan hệ của Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi. Trời ạ, nếu để Nguyễn Hồng Phi hiểu lầm thì không biết sẽ làm gì Minh Trạm, Lâm Vĩnh Thường thật sự gánh vác không nổi.
Còn nữa, ngộ nhỡ Hoàng thượng ngu xuẩn, muốn sư đồ bọn họ cùng hầu hạ quân vương thì phải làm sao đây? Trong lòng của Lâm Vĩnh Thường trầm xuống, cúc hoa căng thẳng, coi đây là tấm gương, quyết lập chí không được nịnh bậy.
Người thông minh rất biết liên tưởng, không cần để Minh Trạm biết được suy nghĩ xấu xa này của Lâm Vĩnh Thường, chỉ cần để Nguyễn Hồng Phi đoán được Lâm Vĩnh Thường đang tưởng tượng ra cái gì thì sẽ đánh hắn bán sống bán chết ngay lập tức.
Gác chuyện Lâm tổng đốc a dua dâng tấu chương bị Minh Trạm đùa giỡn sang một bên, Từ Tam đã có một sự lĩnh hội mới đối với Lâm Vĩnh Thường, hắn không ngờ Lâm Vĩnh Thường lại xảo quyệt đến mức này.
Chuyện này phải nhắc đến lá thư Lâm Vĩnh Thường viết cho Từ Doanh Ngọc, nếu Lâm Vĩnh Thường trực tiếp đem thư gửi đến Từ gia thì Từ Tam nhất định sẽ ngăn thư lại, tuyệt đối không để nữ nhi nhìn thấy. Nhưng Lâm Vĩnh Thường lại có bản lĩnh tiên đoán, hắn bèn đem thư gửi cho Trầm Chuyết Ngôn, sau đó chỉ huy Trầm Chuyết Ngôn đi gửi thư.
Đương nhiên vì thanh danh của Trầm Chuyết Ngôn, Ngô Uyển nhất định không để trượng phu của mình đích thân đi gửi thư cho Từ Doanh Ngọc.
Vì vậy đúng như Lâm tổng đốc đã dự đoán, người gửi thư là Ngô Uyển.
Nay thanh danh của Ngô Uyển tốt hơn xưa rất nhiều, dù sao có thể gả cho Trầm Chuyết Ngôn, người khác chỉ nhìn mặt mũi của Trầm Chuyết Ngôn và Lâm Vĩnh Thường nên không dám tiếp tục sinh sự hay tung tin đồn nhảm
Hiện tại phần lớn đều nói, “Ngô đại nhân đúng là có thủ đoạn.” hoặc là “Ngô đại nhân thật là có phúc.”
Chẳng phải có thủ đoạn thì sẽ có phúc hay sao?
Ngô Uyển gả cho Trầm Chuyết Ngôn rất đúng thời điểm, sau khi thành thân, Trầm Chuyết Ngôn xem nàng như bảo bối. Cho dù xưa nay Ngô Uyển vẫn xử lý chuyện ở Thiện Nhân Đường, ngày ngày phải xuất đầu lộ diện, nhưng Trầm Chuyết Ngôn chẳng bao giờ nói một chữ không.
Tính tình của Trầm Chuyết Ngôn như vậy, lại còn có tiền đồ rất tốt.
Xuất thân của Ngô Uyển cùng với những gì đã trải qua mà vẫn có thể gả cho Trầm Chuyết Ngôn thì ở trong mắt của thiên hạ, chính là Ngô Uyển trèo cao.
Ngô Uyển và Từ Doanh Ngọc đã sớm có giao tình không tệ, đích thân đến tận nhà, sau khi thăm hỏi Từ phu nhân và Từ lão phu nhân thì liền cùng Từ Doanh Ngọc đến khuê phòng của Từ Doanh Ngọc để trò chuyện.
Hà Hoa dâng trà xong liền lui xuống, Từ Doanh Ngọc mỉm cười, “Muội muội thành thân mà tỷ còn chưa chúc mừng muội muội nữa.”
“Tỷ đừng trêu ghẹo muội.” Tâm nguyện của Ngô Uyển đã được đền bù, từ khi trải qua chuyện Lục lão bát thì nàng đã lập chí cả đời không xuất giá, nhưng nào ngờ gặp được quân tử đoan chính như Trầm Chuyết Ngôn, làm sao có thể nào mà không động lòng cơ chứ? Thành thân nửa năm, Ngô Uyển chỉ cảm thấy ngày tháng qua nhanh, không có chuyện gì mà không vừa ý, ngay cả sắc mặt cũng xem như hồng hào hơn xưa rất nhiều, hiển lộ phong thái của một thiếu phụ. Ngô Uyển lấy ra thư của Lâm Vĩnh Thường từ trong tay áo, đặt vào trong tay của Từ Doanh Ngọc, nhẹ giọng cười nói, “Là cữu cữu nhờ muội giao cho tỷ tỷ.”
Thấy Lâm Vĩnh Thường bắt Ngô Uyển gửi thư tận tay cho mình thì Từ Doanh Ngọc có hơi oán trách, “Cũng không biết Lâm đại nhân có chuyện gì, cứ gửi thẳng đến nhà của ta cũng được vậy.”
“Làm sao có thể giống nhau cho được.” Ngô Uyển nhẹ nhàng nói giúp Lâm Vĩnh Thường, “Nếu qua tay nô bộc, những người này lắm mồm, như vậy cũng không ổn cho lắm.” Nếu đưa cho Từ tướng thì thư này có thể đến tay của Từ Doanh Ngọc hay không cũng là chuyện khó nói. Xưa nay Ngô Uyển khôn khéo, có thể lý giải sự khó xử của Lâm Vĩnh Thường. Lâm Vĩnh Thường có đại ân với Trầm Chuyết Ngôn, còn nữa, Ngô Uyển và Từ Doanh Ngọc đều là nữ nhân rất trí tuệ, lại am hiểu lòng người. Ngô Uyển tất nhiên hy vọng Lâm Vĩnh Thường thú nữ nhân biết rõ tri thức đạo lý như Từ Doanh Ngọc làm thê tử, ngày sau có thể sống chung. Bằng không, nếu là khuê nữ hay bới móc lại xấu tính, còn có Phạm Trầm thị ở đó thì về sau e rằng sẽ càng nhiều chuyện khó xử. Cho nên Ngô Uyển cũng vui vẻ làm cầu nối cho bọn họ.
Tuy rằng không cần phải bàn đến bản lĩnh và chức vị của Lâm Vĩnh Thường, cùng với Từ Doanh Ngọc thật sự là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, là một đôi trời ban. Nhưng vì chuyện xảy ra ở Hoài Dương đối với Từ gia, ngay cả Từ tướng cũng không thể tùy ý để hai người thoải mái tới lui.
Từ Doanh Ngọc cũng đoán được nỗi lo lắng của Lâm Vĩnh Thường, bèn không nhiều lời, chỉ trò chuyện với Ngô Uyển, cũng không nôn nóng xem thư.
Cho đến khi Ngô Uyển cáo từ, Từ Doanh Ngọc tiễn chân Ngô Uyển xong xuôi thì mới quay về mở thư ra đọc tỉ mỉ.
Thư của Lâm Vĩnh Thường hoàn toàn khác với sự lo lắng muộn phiền trước kia, ngôn ngữ trong thư nhẹ nhàng dịu dàng, cách hành văn đậm tình, rất thắm thiết. Cứ qua lại một thời gian cho đến tất niên thì Từ Tam mới biết nữ nhi gửi thư qua lại với Lâm Vĩnh Thường. fynnz.wordpress.com
Từ Tam nghẹn một bụng lửa giận, nhưng không tiện nổi nóng trước mặt nữ nhi, đành phải ở trong phòng tự mình mắng Lâm Vĩnh Thường gian xảo.
Từ Bỉnh Đường nghe thấy tiếng, vừa lúc đi qua, bèn bước chân vào an ủi lão phụ thân, “Lúc trước chuyện Tăng Tĩnh, phụ thân chê hắn vừa đần vừa ngốc, lại không biết thức thời, không coi trọng ân tình. Còn Lâm đại nhân, khi chưa theo đuổi tỷ tỷ thì phụ thân khen người ta là tuấn tài trăm năm hiếm có. Nay lại mắng người ta gian xảo. Chẳng lẽ nhạc phụ đại nhân nào cũng giống như phụ thân hay sao?”
Từ Tam thẳng chân đá Từ Bỉnh Đường ra ngoài, cẩu nhi tử, sinh dưỡng đến lớn mà chỉ rước bực vào thân chứ chẳng được tích sự gì cả.
Từ Bỉnh Đường định rời đi thì Từ Tam ở sau lưng gọi với theo để dặn dò, “Kín mồm một chút, đừng nói lung tung khắp nơi. Nếu truyền ra ngoài nửa câu thì ta sẽ đánh gãy chân chó của ngươi, tát nát mồm chó của ngươi đấy.”
Từ Bỉnh Đường bèn vâng dạ hai tiếng.
Từ Tam nắm bắt thời gian để giúp nữ nhi tìm trâu, xem xét một lượt đám thanh niên tài năng tuấn tú chưa thành thân trong triều, sau đó đưa ánh mắt đặt lên người Tướng quân Đại Đồng Tống Diêu.
Lúc trước Từ Tam có chút coi trọng Tống Diêu, nay Tống Diêu chỉ là thiếu niên mà đã làm quan cao, tiền đồ vô lượng. Từ Tam cảm thấy có chút hài lòng, quyết tâm muốn Tống Diêu làm nữ tế của mình.
Năm nay Minh Trạm triệu hồi bốn vị tướng quân canh giữ Đại Đồng, Tuyên Phủ, Tuần Đông, Cam Túc và Tây Bắc quay về đế đô, tiến hành lần đầu diện thánh sau khi Minh Trạm đăng cơ.
Đại Đồng khác với ba nơi còn lại, lúc trước tướng quân Đại Đồng bị phó tướng Dương Vũ Đồng mưu sát, chỉ còn lại ba vạn quân Đại Đồng kết hợp cùng hai vạn quân Cam Túc tạo thành một đội quân Đại Đồng mới.
Minh Trạm trực tiếp lệnh cho Tống Diêu làm tướng quân Đại Đồng, mặc dù cơ hồ không có ai tán thành nhưng Minh Trạm vẫn kiên quyết, triều thần cũng không có cách nào, đành nhìn tên nhóc miệng còn hôi sữa thượng vị.
Tống Diêu trở thành võ tướng đầu tiên của Đại Phượng có thành tích lên chức thần kỳ, cho dù Tây Tĩnh Bá Hoắc Viễn Sơn bởi vì giết người Thát Đát có công nên được phong bá, kỳ thật phẩm cấp cũng chẳng có gì thay đổi, không thể một bước lên trời như Tống Diêu.
Giống Tống Diêu, từ Võ trạng nguyên được phong làm tiên phong ngũ phẩm, nhờ bắt sống Cáp Mộc Nhĩ lại được tăng thành phó tướng tam phẩm. Nay từ tam phẩm lại được chuyển thành chính tam phẩm, nhậm chức tướng quân tạm thời của Đại Đồng. Lên chức vèo vèo chỉ trong vòng nửa năm. Nếu Minh Trạm mà bướng bỉnh cố chấp thì cho dù là Lý Bình Chu có đập đầu khuyên can cũng vô dụng.
Nhưng Minh Trạm cũng không thể thật sự để Lý tướng đi đập đầu, hắn phải thỏa hiệp trong chuyện của Tống Diêu.
Theo lý, bốn vị tướng quân đều là võ quan chính nhất phẩm.
Nhưng bởi vì lai lịch của Tống Diêu quá thấp bé, trong triều có rất nhiều lời phản đối, Minh Trạm đành phải đưa hắn từ tam phẩm thăng lên làm chính tam phẩm, hơn nữa chỉ là tướng quân tạm thời của Đại Đồng, đợi ngày sau Tống Diêu lập công trạng, lấy quân công thu phục lòng người thì đương sẽ sẽ trở thành tướng quân chính thức của Đại Đồng.
Lúc trước Từ Tam đã coi trọng Tống Diêu, tiểu tử này vừa tuấn tú vừa có bản lĩnh. Tuy không có gia sản, nhưng Từ Tam không để ý đến điều này, với Từ Tam mà nói, khi hắn mới đến đế đô cũng chỉ là Hàn lâm ngũ phẩm, lăn lộn nhiều năm, gia nghiệp hiện tại đều do chính bản lĩnh của hắn tạo nên.
Đại trượng phu có bản lĩnh thì còn lo gì không có gia nghiệp?
Tống Diêu quay về đế đô, vẫn kiệm lời như trước, toàn thân mang theo khí thế sát phạt lẫm liệt, rất áp bức.
Minh Trạm và Bình Dương Hầu từng hợp tác trong vụ giải cứu huynh đệ Phượng gia lúc trước, nay tái kiến, cũng có đôi chút ăn ý. Đối với Bình Dương Hầu thì Minh Trạm đăng cơ là sự lựa chọn tốt nhất. Dù sao trong các hoàng tử trước kia thì hắn chẳng có giao tình với ai, tuy rằng giao tình với Minh Trạm cũng chỉ nhợt nhạt nhưng cũng từng xem như có hợp tác. Hắn thật sự rất phục bản lĩnh của Minh Trạm. Còn nữa, Bình Dương Hầu người ta còn có giao tình với Nguyễn Hồng Phi.
Hiện tại Nguyễn Hồng Phi cũng không còn như ngày xưa, nay giả thần giả quỷ làm Quốc chủ Đỗ Nhược quốc, Bình Dương Hầu đành phải giả vờ như không biết hắn.
Lần này Bình Dương Hầu quay về đế đô là có chuyện khác muốn nói, hắn lên tiếng, “Bệ hạ, thần năm nay đã năm mươi chín, sang năm đã là lục tuần. Không dối gạt bệ hạ, thần chinh chiến nửa đời người, trải qua bao nhiêu đau thương, nay thể lực suy giảm, e rằng không thể tiếp tục phục vụ cho bệ hạ. Thỉnh bệ hạ cho phép thần từ quan, quay về đế đô tịnh dưỡng?”
Minh Trạm cảm thấy hơi kinh ngạc, vì sao Bình Dương Hầu vừa đến đế đô liền xin từ quan. Không chỉ Minh Trạm bất ngờ mà ngay cả tướng quân Tuyên Phủ Lưu Dịch Sơn và tướng quân Liêu Đông Phương Tiệm Đông cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Tống Diêu cũng ngẩn người nhìn Bình Dương Hầu, nhưng chỉ ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe. Minh Trạm lập tức từ chối, nhẹ nhàng nói, “Bình Dương Hầu hà tất phải nói ra lời ấy, trẫm đã xem cổ thư, ngày xưa thời Xuân Thu, Liêm Pha bảy mươi tám tuổi vẫn có thể dẫn binh đại phá quân Yến; Lý Nghiễm thời Tây Hán sáu mươi bảy tuổi đại chiến Mạc Bắc thảo phạt Hung nô. Nay trẫm thấy Bình Dương Hầu càng lớn sức khỏe càng dẻo dai, hà tất phải nói đến chuyện từ quan tịnh dưỡng cơ chứ? Trẫm không đồng ý.”
Bình Dương Hầu trầm giọng nghiêm mặt nói, “Thần không phải nói đùa, nay tôn tử đều đã trưởng thành, thần nghĩ bản thân mình đã chinh phạt vì quốc gia nhiều năm qua, thần và lão thê cùng nhau trở về nuôi dưỡng tôn tử, trải qua ngày tháng khoái hoạt.”
Minh Trạm suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười, “Trong lòng trẫm có một kế hoạch, nay lão tướng quân đã trở về, trùng hợp cùng ngươi thương nghị một chút. Chuyện từ quan để sau hẵng nói. Lại đây, các ngươi ở Tây Bắc cần cù, hiện tại đã trở về, cũng nếm thử hảo tửu của trẫm đi.”
Yến hội lại trở về không khí vui vẻ cười cười nói nói, chẳng qua trong lòng mọi người rốt cục đã có thêm chút gì đó.
Đám tướng lãnh trở về đế đô đương nhiên có lễ vật hiếu kính.
Minh Trạm biết đây là quy củ xưa nay, vì vậy lần lượt vui vẻ nhận lễ.
Mã Duy và Bình Dương Hầu sau khi thương nghị, cảm thấy Hoàng đế bệ hạ thích ăn mấy món lẩu, vì thế ngoại trừ các loại bảo vật thì còn mang về mười con cừu Thiểm Cam. Sau khi Minh Trạm nếm qua thì bèn gãi đầu viết chữ ban tặng, nguệch ngoạc vài chữ lớn: Trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt cừu.
Khóe môi của Nguyễn Hồng Phi giật giật, thật hận không thể tát chết Minh Trạm, mắng hắn, “Cái đầu của ngươi mọc thêm cái mông ở trong đó rồi hay sao vậy?” Vỗ mông hắn rồi nói, “Đây mới là thịt rồng nè, ngu ngốc!”
Minh Trạm ưỡn ẹo hai cái, lẳng lơ nheo mắt, làm ra động tác lan hoa chỉ, ngượng ngùng khiến Nguyễn Hồng Phi buồn nôn, “Đừng sờ mông của trẫm nữa.”
Nguyễn Hồng Phi suýt nữa đã nôn hết bữa tối, Minh Trạm xé nát bức thư pháp của mình rồi viết một bức khác: Thiên hạ đệ nhất dương.
Sau đó phái người cho khoái mã chuyển cho Cam Túc.
Còn nữa, Minh Trạm tự tay viết một bài văn ca ngợi thịt cừu Thiểm Cam tươi ngon trên Tập san Hoàng thất, bởi vì đây là do Hoàng thượng tự tay viết, đương nhiên đặt ở nơi nổi bật nhất trên Tập san Hoàng thất.
Trên mà tốt thì dưới sẽ thịnh.
Tuy rằng đây là năm đầu tiên sau chiến tranh, dân chúng khổ sở nhưng quyền quý thì không hẳn đã khổ. Nghe Hoàng đế bệ hạ ca ngợi cừu Tây Bắc, người có điều kiện cho dù gian nan thế nào thì đều phải nếm thử cừu Tây Bắc được Vạn tuế gia mô tả là thiên hạ đệ nhất dương. Những thương gia có tầm nhìn sâu xa đều lập tức phái thủ hạ đến Tây Bắc thu mua cừu Tây Bắc.
Trong khoảng thời gian ngắn, thanh danh cừu Tây Bắc lan truyền thật lớn.
Đương nhiên Minh Trạm coi trọng kế hoạch cừu Tây Bắc, nhưng không chỉ như thế.
Mà thật lâu sau này, Nguyễn Hồng Phi mới xem như chân chính lĩnh hội chỗ thần kỳ của Minh Trạm.
Thời này, mọi người chỉ biết mặc áo lông cừu, ngồi ghế lót lông cừu, dùng lông cừu làm đệm giường, về những thứ khác như xe sợi dệt len làm áo thì bọn họ không biết.
Tuy rằng Minh Trạm không biết xe sợi dệt len như thế nào, nhưng hắn đã sớm tìm thợ thủ công ở Nội vụ phủ để chỉ điểm làm sao để cạo lông cừu, tẩy lông cừu, xe sợi thành bông như thế nào, sau đó lại nhuộm màu. Minh Trạm liên tục khoa tay múa chân mà nói, cũng may có thợ khéo rốt cục cũng xe thành sợi len.
Tuy rằng sản phẩm ban đầu rất sơ sài, sợi len rất ngứa. Minh Trạm bảo bọn họ nghĩ cách giặt cho mềm, dù sao thì Minh Trạm không biết Nội vụ phủ dùng cách gì, tóm lại Minh Trạm nhận được những sợi len rất mềm mại.
Minh Trạm là thần nhân.
Hắn đem chiếc khăn quàng cổ đan bằng lông cừu tặng cho Nguyễn Hồng Phi như lễ vật tất niên.
Khiến Nguyễn Hồng Phi kinh hãi, trong chốc lát cũng không thể khép miệng, một lúc sau mới có thể xoa đầu tiểu Minh ù đang bày ra vẻ mặt chờ đợi được khen ngợi sùng bái, rồi cảm thán một tiếng, ,“Mũm mĩm à, biết ngươi hiền lương thục đức, lại không biết ngươi hiền lương thục đức đến mức này.”
Tay chân của Minh Trạm rất nhanh nhẹn, nhưng hắn cũng chỉ nhớ rõ mũi vặn thừng đơn giản nhất mà thôi. fynnz.wordpress.com
Đợi đan xong chiếc khăn quàng thì liền quấn vài vòng lên cổ của Nguyễn Hồng Phi.
Minh Trạm cười đùa hỏi hắn, “Ấm không?”
Nguyễn Hồng Phi gật đầu, “Rất tốt.” Hắn vốn không lạnh, nhưng cho dù vô duyên vô cớ quấn chiếc khăn này mấy lớp lên người thì cũng sẽ cảm thấy ấm áp.
Nguyễn Hồng Phi rất cảm động đối với tấm lòng của Minh Trạm. Hiện tại Minh Trạm cũng không phải người rãnh rỗi, Minh Trạm là Hoàng đế của một nước, vậy mà còn đích thân làm nữ công tặng hắn. Món quà này trân quý đến cỡ nào.