Đến buổi tối, Minh Trạm bảo Hà Ngọc tìm một bộ y bào màu xanh ngọc, bên ngoài thêu cành trúc nhã nhặn. Minh Trạm soi gương trang điểm đến nửa canh giờ thì mới cùng Nguyễn Hồng Phi mặc thường phục đi ra ngoài.
Nguyễn Hồng Phi không ngừng tán thưởng, “Mặc thế này không tệ, khiến cho ngươi càng thêm tuấn tú.”
“Ta vốn tuấn tú mà.” Minh Trạm vẫn đang ghen vì Nguyễn Hồng Phi, không biết trước kia cái tên lừa đảo này đã ở cùng với bao nhiêu người. Nghẹn một hơi trong lòng, không thể trút ra ngoài, cực kỳ khó chịu. Cho nên Minh Trạm cố gắng trang điểm để làm cho cô nương có danh tiếng nhất ở thanh lâu phải mê mẩn vì hắn, sau đó làm cho Nguyễn Hồng Phi phải nổi cơn ghen.
“Đúng vậy, mũm mĩm nhà ta vốn tuấn tú mà.” Nguyễn Hồng Phi thầm buồn cười, ánh mắt cong lên, giúp Minh Trạm sửa lại cổ áo, quả thật là tuấn tú. Tuy Minh Trạm không có vẻ đẹp bá đạo phóng lãng như Nguyễn Hồng Phi, bất quá cũng là môi đỏ răng trắng, đúng chất tiểu thiếu gia trắng trắng mềm mềm. Hơn nữa hiện tại Nguyễn Hồng Phi nhìn một cái, lại nhìn thêm một cái nữa, chỉ hận không thể xử lý tiểu Minh ù ngay tại chỗ mà thôi.
Vạn Hoa lâu.
Chuyến đi này tương đối đặc biệt, ngày nấp đêm ra.
Tuy rằng không phô trương như Thập Lý sông Tần Hoài, bất quá ngành giải trí của đế đô có cái nổi bật riêng của nó.
Bên ngoài có tiểu tư đón khách, Diêu Quang ném ra một nén bạc, nói là muốn chọn Mẫu Đơn cô nương, ánh mắt của Minh Trạm chợt lóe, theo ánh mắt của hắn thì nén bạc kia ít nhất là hai lượng. Diêu Quang chết tiệt, thế này là phá sản chết. Tuy sản nghiệp của Phi Phi nhà hắn rất lớn, nhưng làm sao có thể chịu nổi thủ hạ lãng phí như vậy cơ chứ. Hắn thưởng cho người ta cũng chỉ là một đồng bạc, như thế mà hắn đã tiếc lắm rồi. Bất quá ở nơi này cho dù không có bạc cũng phải giả vờ làm đại gia. Cho nên mặc dù tiếc bạc nhưng Minh Trạm cũng chẳng nói gì.
Tiểu tư cất vào nén bạc, lặng lẽ quan sát cách ăn mặc của hai người Nguyễn Minh, sau đó liền dẫn bọn họ vào một phòng có tầm nhìn thật tốt, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy mấy màn ca múa dưới lầu.
Tiếp đến có người dâng trà bánh, Minh Trạm hối thúc, “Mẫu Đơn cô nương đâu? Vì sao vẫn chưa đến?” Thấy sớm thì về sớm, đợi Nguyễn Hồng Phi nổi cơn ghen, he he, ánh mắt chợt lóe, buổi tối Minh Trạm tự có an bài.
“Ôi chao, tiểu gia đừng nóng vội, Mẫu đơn cô nương vẫn còn đang trang điểm.” Thanh lâu này rất có đẳng cấp, bên ngoài nhìn không có gì nổi bật, nhưng bên trong lại có phong cách hoàn toàn khác biệt, trang hoàng rất xa hoa, ngay cả đĩa đựng hoa quả cũng hoàn toàn làm bằng bạc, trà bánh đều là tinh xảo bất phàm. Tiểu tư giúp bày trà bánh lên bàn, trong lòng biết Minh Trạm không phải người trong nghề, vừa cười vừa chỉ ra ngoài cửa sổ một vòng, giải thích, “Những vị đại gia ở trong các phòng đều đến xem Mẫu Đơn cô nương, hôm nay có thể gặp được Mẫu Đơn cô nương hay không thì phải xem vị nào được Mẫu Đơn cô nương ưu ái.”
“Kỳ thật, ở chỗ của chúng ta ngoại trừ Mẫu Đơn cô nương thì các cô nương khác cũng rất đẹp, Thược Dược cô nương, Hồng Liên cô nương….”
Tiểu tư còn muốn nói nhưng đã bị Minh Trạm cắt ngang, “Chúng ta chỉ đến tìm Mẫu Đơn cô nương thôi.”
“Vậy ngài uống trà đi, nếm thử điểm tâm của hoa lâu chúng ta.”
Nguyễn Hồng Phi mỉm cười, “Mang lên một bàn tiệc ngon, chọn hai người đẹp mặt một chút đến đây hầu hạ.”
Tiểu tư nhìn lên, liền biết Minh Trạm nói nhiều không phải là chủ nhân, vừa nghe Nguyễn Hồng Phi nói chuyện thì liền biết đây mới là đương gia, bèn vội vàng hoan hỉ dạ thưa, đi xuống an bài, không thèm để ý đến Minh Trạm nữa.
Nguyễn Hồng Phi biết rất rõ Minh Trạm là người nhỏ nhen, bèn thấp giọng cười nói, “Đến đây thì cứ vui chơi một hồi, nếu không lại đòi đến một lần nữa, như thế thì ta thật sự sẽ mất hứng.” fynnz.wordpress.com
Nghe nói như vậy thì Minh Trạm lập tức ném tâm tư khó chịu lên chín tầng mây. Quả nhiên là Phi Phi nhà hắn ngoài miệng nói không ngại nhưng lại đuổi theo hắn đến đây, hoàn toàn là vì đức hạnh nha. Kỳ thật trong lòng sớm ghen tuông muốn chết! Vừa nghĩ đến đây thì Minh Trạm lại nhịn không được mà tự mình cười ngây ngô. Lén lút sờ tay của Nguyễn Hồng Phi người ta, chớp chớp mắt, tự cho là thông minh mà trấn an ái nhân bằng ánh mắt làn thu thủy.
Minh Trạm được an ủi nên cũng có tâm tư trêu đùa cùng nữ nhân đến hầu rượu.
“Ngươi tên là gì?”
“Thược Dược.” Cô nương này cũng có một chút tư sắc, bất quá thật sự không thể khiến Minh Trạm nổi dậy hứng thú. Hắn đã từng gặp rất nhiều mỹ nhân, loại nào kiểu nào cũng có, đầy rẫy ra đấy, ngay cả bản tính nam nhân như Minh Kỳ cũng hơn hẳn ả Thược Dược đang cố tình thẹn thùng này. Rõ ràng là kỹ nữ, ôm nghìn người ngủ vạn người mà còn giả vờ cái gì? Minh Trạm ghét nhất là những người thích giả vờ.
Còn nữa, ngươi xinh đẹp, muốn giả vờ thì cứ giả vờ, lão tử có thể bỏ qua. Nhưng mà lại mặc bộ xiêm y để lộ ngực nhiều như thế, làm như người khác không có vậy. Quan sát Thược Dược từ trên xuống dưới, Minh Trạm hoàn toàn mất hết khẩu vị.
Khi Minh Trạm đang nhìn cô nương người ta thì Thược Dược cũng đang quan sát sắc mặt của Minh Trạm. Thấy vẻ mặt của Minh Trạm thật lãnh đạm, lại liên tục ngắm ngực của nàng, nhất thời sắc mặt càng thêm đỏ ửng, thẹn thùng vội vàng rót rượu cho Minh Trạm.
Thược Dược lăn lộn ở nơi này đã lâu, vì vậy rất tinh mắt. Tiểu công tử này nhìn còn trẻ, ăn mặc lại rất tinh xảo, vừa nhìn liền biết phú quý. Nói không chừng còn rất non nớt. Vừa nghĩ đến đây thì Thược Dược sinh ra dã tâm, thiếu niên không có kinh nghiệm thì rất dễ lừa gạt. Nếu hầu hạ tốt, thu phục được hắn, đến lúc đó cầu tiểu thiếu gia bỏ bạc chuộc thân, có lẽ còn có thể vào nhà người ta làm nhị nãi nãi nữa đấy.
Đương nhiên nếu tiểu thiếu gia ngốc nghếch thì Thược Dược nàng rất có thể sẽ được làm đại nãi nãi.
Vừa mơ mộng đẹp hóa thành phượng hoàng, Thược Dược vừa đem ly rượu ấm đến bên môi Minh Trạm, nũng nịu nói, “Thược Dược kính công tử một ly.”
Minh Trạm liếc mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi thì liền bị giọng nói của Thược Dược gọi về, hắn thản nhiên đáp, “Nếu ngươi kính ta thì đáng lý là ngươi phải uống trước.”
“Dạ.” Thược Dược thấy sắc mặt của Minh Trạm cũng không vui, nên không dám nói cười, chỉ đành uống cạn một ly, lại châm rượu vào ly đưa cho Minh Trạm, Minh Trạm hỏi, “Khi nào thì Mẫu Đơn ra đây?”
Vừa nghe người ta bảo là tới tìm Mẫu Đơn thì trên mặt của Thược Dược lộ ra thần sắc thất vọng, định mở miệng thì chỉ thấy Minh Trạm nhào qua, hất mạnh tiểu cô nương đang dựa trên người Nguyễn Hồng Phi, bởi vì dùng lực quá mạnh mà thẳng tay hất ngã người ta xuống đất! Minh Trạm gầm lên, “Ngươi đang làm cái gì?”
Con mụ nó, nếu không phải hắn nhanh mắt thì tên gian phu kia sẽ cắm sừng hắn ngay tại chỗ.
Minh Trạm thở hồng hộc trừng mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi, Nguyễn Hồng Phi đau đầu muốn chết, thấy Thược Dược Hồng Liên hai người ngồi cũng không dám ngồi, đang run rẩy mà đứng, đành thản nhiên phân phó, “Các ngươi lui xuống trước đi, bạc sẽ đưa xuống sau.”
Thược Dược và Hồng Liên không dám trì hoãn, vội vàng hành lễ rời đi.
“Mũm mĩm, phải giữ phong độ.” Nguyễn Hồng Phi thấp giọng nhắc nhở Minh Trạm, “Chỉ uống rượu thôi, có làm gì đâu?”
“Uống rượu mà phải dựa sát vào người của ngươi để uống ư?” Minh Trạm gầm nhẹ, đôi mắt hung hăng chỉ hận không thể bắn ra mũi tiễn giết chết Nguyễn Hồng Phi ngay lập tức, “Ta cũng chưa từng hầu ngươi uống rượu như thế.”
“Được rồi được rồi, không uống rượu nữa, chúng ta chờ Mẫu Đơn cô nương đi.” Nguyễn Hồng Phi nhắc nhở Minh Trạm, “Đúng rồi, ngươi chuẩn bị trước hai câu thơ ngắn. Mẫu Đơn cô nương thích nhất thi từ, muốn gặp nàng thì phải qua ba ải. Ải thứ nhất là dung mạo, chuyện này đối với hai ta không thành vấn đề, tiếp theo là thi từ, ải thứ ba là mười người có thi từ hay nhất sẽ đi vào, Mẫu Đơn cô nương lại đưa ra một đề thi, người nào được lòng nàng thì mới có thể gặp mặt.”
Minh Trạm líu lưỡi, “Trời ạ, còn khó hơn cả thi tiến sĩ nữa.”
“Nói hươu nói vượn.” Nguyễn Hồng Phi mắng một câu, hỏi Minh Trạm, “Có muốn ta viết thay cho ngươi hay không?”
“Không cần, ta tự mình viết.” Trong bụng Minh Trạm chẳng có chút thi thư gì cả, cho dù lúc trước Minh Phỉ đọc vài câu thơ hủ lậu thì hắn cũng không nhớ rõ được bao nhiêu. Bất quá hắn quyết tâm để cho Nguyễn Hồng Phi phải biết mặt, khiến Nguyễn Hồng Phi phải nhìn thấy bản lĩnh của hắn.
Trong chốc lát có thị nữ đưa đến bút mực. Bởi vì chữ viết cua bò của Minh Trạm hơi mất mặt cho nên Minh Trạm đọc, bảo Nguyễn Hồng Phi viết thay cho hắn, Nguyễn Hồng Phi thấp giọng cười, “Mũm mĩm, đừng bảo là thần tiên nào đó làm ra câu thơ này rồi ngươi đạo thơ nha.” Tiểu Minh ù làm một bài vè mà còn không ra hồn, bỗng nhiên lại làm ra một đoạn thiên cổ có một không hai như vậy, nay Nguyễn Hồng Phi đã biết rõ gốc gác của Minh Trạm, bèn nở nụ cười.
“Ngươi cứ mặc kệ ta, dù sao đây cũng là của ta.”
Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi thuận lợi trở thành mười vị đứng đầu, được vào trạch viện của Mẫu Đơn cô nương, đó thật sự là một nơi quanh co tĩnh mịch, cây cối um tùm. Một căn nhà hoàn toàn bằng gỗ xây thành tiểu lâu hai tầng, đây chính là nơi Mẫu Đơn cô nương ở.
Thật vất vả mới tiến vào được đến đây, nhưng lại không thể lập tức nhìn thấy giai nhân. Minh Trạm đợi đến phờ người, dựa vào cánh tay của Nguyễn Hồng Phi mà ngủ gật.
Hắn không ngừng thúc giục thị nữ của Mẫu Đơn cô nương, “Cô nương nhà ngươi có phải đã đi ngủ trước rồi hay không?”
Thị nữ mỉm cười không nói, nhưng có người hâm mộ Mẫu Đơn cô nương không quen với khẩu khí của Minh Trạm, bèn nói với hắn, “Nếu ngươi không muốn chờ thì cứ tự rời khỏi nơi này, Mẫu Đơn cô nương cũng không coi trọng tiểu tử không có thành ý như ngươi đâu.”
“Ngươi cứ mặc kệ ta! Ta cứ hỏi đấy thì thế nào, muốn đánh nhau hả?” Dù sao Phi Phi nhà hắn có võ công rất cao, Minh Trạm đang chờ đợi nhàm chán, liền đi khiêu khích người khác.
Nguyễn Hồng Phi vỗ vỗ cánh tay của hắn, thản nhiên nhìn người nọ rồi nói, “Tiểu đệ của ta tuổi còn nhỏ, huynh đài xin chớ trách.”
Tuy Nguyễn Hồng Phi tuấn mỹ nhưng vừa nhìn liền biết không phải người dễ trêu chọc. Người nọ hừ lạnh một tiếng, không muốn sinh sự, thầm nghĩ: Huynh đệ con khỉ, mang con thỏ nhỏ này đến đây, lại muốn gặp Mẫu Đơn cô nương, chả lẽ muốn chơi tay ba hay sao?
Nghĩ như vậy thì hạ khố vô duyên vô cớ nóng lên, ánh mắt rực lửa của người này lại càng nhìn chằm chằm vào bức rèm che.
Cho đến khi Minh Trạm dựa vào Nguyễn Hồng Phi ngủ một giấc, Mẫu Đơn cô nương cho người ta chờ đợi đã đời thì mới dời bước mà ra, mang theo mùi hương mẫu đơn thản nhiên, đứng sau rèm che nói chuyện cùng các chư vị nam tử. Minh Trạm dụi mắt, cẩn thận lắng nghe Mẫu Đơn cô nương nói chuyện, giọng nói cũng chẳng có gì đặc biệt êm tai, mà lại có vẻ hơi trầm thấp.
Bất quá chỉ còn những người có tên tuổi hướng về phía Mẫu Đơn cô nương cho nên Minh Trạm cũng bắt đầu hưng phấn. Hắn vốn có tài hùng biện, rất biết cách ăn nói luyên thuyên, nói cho đến khi những kẻ khác phải choáng váng đầu óc, lần lượt không thể địch lại mà phải bại trận, Minh Trạm nãy giờ nghẹn đã đủ, đánh bại hết tám người ở nơi này, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn và Nguyễn Hồng Phi đấu tay đôi.
Minh Trạm vung tay lên, “Lão Đỗ, ngươi về trước chờ ta đi.”
“Vì sao? Ai đi ai ở lại thì còn phải chờ Mẫu Đơn cô nương định đoạt.” Nguyễn Hồng Phi nhàn nhạt cười, ngồi xếp bằng trên tháp, thản nhiên rót trà, hỏi về phía bức rèm che, “Cô nương, ta nói có phải hay không?”
Mẫu Đơn mỉm cười, “Như vậy câu cuối cùng chính là, nhị vị công tử liệu có thứ gì có thể khiến Mẫu Đơn động lòng nhất hay không? Nếu có thì không cần phải ngại, cứ đặt vào khay của thị nữ rồi đưa vào cho Mẫu Đơn đánh giá.”
Minh Trạm thấy Nguyễn Hồng Phi không chịu nhượng bộ, bèn thấp giọng nói, “Ngươi nhất định sẽ thua, đừng sắp chết mà vẫn cố gắng vùng vẫy.” Sau đó Minh Trạm cắn răng, từ trong lòng lấy ra một tờ ngân phiếu lấp lánh đặt lên khay của tiểu thị nữ. Trong khi Nguyễn Hồng Phi lại đề bút viết một câu rồi gấp lại tờ giấy đặt vào khay.
Chỉ trong chốc lát Mẫu Đơn cô nương xem xong, dịu dàng nói, “Mời Đỗ công tử vào trong gặp mặt.” Không hề nhắc đến Minh Trạm. fynnz.wordpress.com
Minh Trạm há to miệng, không thể tin tưởng, “Hả, này, ta, còn ta thì sao?”
Tiểu thị nữ mỉm cười, “Đương nhiên là mời công tử quay về, cô nương chúng ta mỗi ngày chỉ gặp một người. Nếu công tử có lòng thì ngày mai lại đến.”
Minh Trạm cứng họng, chân tay luống cuống. Nguyễn Hồng Phi tiêu sái đứng dậy, không để ý đến Minh Trạm, cứ thế mà chuẩn bị nhấc chân rời đi. Minh Trạm cái khó ló cái khôn, không gặp được Mẫu Đơn cô nương thì cũng không sao, nhưng không thể vứt bỏ lão bà. Hắn nhanh như hổ đói vồ mồi, ôm lấy thắt lưng của Nguyễn Hồng Phi, vội la lên, “Không cho ngươi đi.”
“Ngươi mau buông ra.” Thật là mất mặt. Nguyễn Hồng Phi gỡ tay Minh Trạm ra, kết quả là Minh Trạm có chết cũng không chịu buông, Nguyễn Hồng Phi lại lo lắng nếu dùng lực quá mạnh sẽ làm bị thương Minh Trạm. Đành phải buông tay, cứ tiến về phía trước, Minh Trạm không buông tay nên cứ thế mà bị kéo đi một đoạn.
Tiểu thị nữ chưa từng thấy công tử nào mất phong độ như vậy, bản thân không được cô nương nhà nàng để mắt thì thôi, nay lại đi ghen tị khi công tử khác được cơ duyên này, lỗ mãng đến như thế!
Minh Trạm cứ như vậy mà đu chặt lên người của Nguyễn Hồng Phi, nhoáng một cái bước vào rèm che.
Mẫu Đơn cô nương vừa nhìn thấy hai người tiến vào thì nhất thời trừng lớn mắt, bộ dáng không thể tin.
Minh Trạm cũng mở to mắt nhìn, nhìn Mẫu Đơn cô nương trong chốc lát, bỗng nhiên buông ra một câu, nói với Nguyễn Hồng Phi, “Nàng ta còn không đẹp bằng ngươi nữa kìa, lão Đỗ.”
Nguyễn Hồng Phi phong lưu hơn nửa đời người, là người rất sỉ diện, kết quả lại làm ra chuyện mất mặt nhất cuộc đời hắn, hắn bị đám tay chân bảo kê kỹ viện người ta đánh đuổi chạy ra ngoài. Bao gồm cả Minh Trạm, nếu không phải chạy nhanh thì không biết hiện tại là kết cục gì.
Đã qua nửa đêm.
Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi dẫn theo tiểu Diêu Quang run rẩy đi trên đường, mùa đông nên trời có chút lạnh, Nguyễn Hồng Phi cởi xuống áo choàng trên người rồi khoác cho Minh Trạm. Vừa chạy thụt mạng, thở hổn hển một hơi, Minh Trạm khẽ mỉm cười, đôi mắt đang ngẩng lên có vài điểm lấp lánh.
“Phi Phi, về sau ta sẽ không đến đây nữa.”
Nguyễn Hồng Phi cười nhẹ, không đáp lời Minh Trạm. Minh Trạm lại lộ ra thần sắc đau lòng, “Tiêu mất của ta chừng một trăm lượng bạc mà vẫn không thành công. Kết quả là hoa khôi cũng chỉ như thế mà thôi. Một trăm lượng bạc này thật sự là oan uổng.”
“Kỳ thật cô nương ở nơi đó hầu hạ người ta cũng rất tốt.” Nguyễn Hồng Phi nói.
“Tốt cái gì? Vừa khó coi, hơn nữa uống có chút nước cũng đòi bạc. Ở trong cung, có cái gì mà không có cơ chứ. Ta không có coi bạc như cỏ rác đâu.” Minh Trạm nhớ đến tờ ngân phiếu một trăm lượng mà hắn đưa cho Mẫu Đơn cô nương thì lại vô cùng đau lòng, hỏi Nguyễn Hồng Phi, “Chúng ta không có làm gì với Mẫu Đơn cô nương cả! Nếu đi đòi lại không biết có đòi được hay không?”
“Ngươi đừng suy nghĩ như vậy nữa, đúng là xấu hổ chết người.” Nguyễn Hồng Phi phỉ nhổ.
“Vậy ngày mai ngươi cho ta một trăm lượng đi, ta rất đau lòng.”
“Đúng là đồ keo kiệt bủn xỉn.” Nguyễn Hồng Phi hoàn toàn yên tâm, với cái bản tính keo kiệt như vậy của tiểu Minh ù thì chẳng cô nương nào có thể coi trọng hắn.
Minh Trạm không ngừng lắc đầu tự xét lại, “Ngươi nói xem, lúc ấy vì sao ta lại bỏ vào tờ ngân phiếu một trăm lượng nhỉ? Ta nên đặt vào tờ mười lượng thì mới đúng. Hầy, cũng tại ngươi đó. Phi Phi, rốt cục trên tờ giấy kia ngươi viết cái gì vậy?”
“Không có gì cả?”
“Nói đi, còn gạt ta nữa ư?”
Nguyễn Hồng Phi cười nhẹ, “Ta viết một câu, cho dù ngươi cho nàng ta bao nhiêu bạc thì ta đều có thể cho nhiều hơn.” Thấy bộ dáng ảo não của Minh Trạm, Nguyễn Hồng Phi cười ha ha, “Đương nhiên là Mẫu Đơn cô nương sẽ chọn ta rồi.”
“Ngươi gian quá đi!” Minh Trạm nhảy lên lưng của Nguyễn Hồng Phi, cắn lỗ tai của hắn, “Cõng ta trở về.”
Xa xa đã có Trần Thịnh dẫn theo thị vệ và xe ngựa đứng đợi.