Đối mặt với quân đội, mấy tên côn đồ lưu manh này chẳng đáng nhét kẽ răng. Triệu Lệnh Nghiêm cũng không muốn lấy mạng bọn họ, đem toàn bộ tống vào ngục. kế tiếp là tịch biên tài sản của Tứ Hải bang.
Phàm là những thứ có chữ viết thì sẽ đóng gói toàn bộ, dán giấy niêm phong rồi đưa về phủ Tướng quân.
Sau đó khóa cửa đại môn, dán giấy niêm phong, phái binh lính canh gác cẩn trọng.
Thậm chí mấy căn biệt viện của Tạ Tứ Hải cũng bị Triệu Lệnh Nghiêm phái người tin cậy đến kê biên tài sản.
Quân đội cực kỳ hiệu quả, đến rạng sáng thì Triệu Lệnh Nghiêm đã xem được một đoạn báo cáo về tình hình kê biên tài sản của Tứ Hải bang. Trong khi Hòa Bình bang lại gặp phải một vụ lùm xùm đẫm máu.
Hòa Bình bang đã xảy ra biến cố.
Triệu Lệnh Nghiêm nghe nói Bang chủ Hòa Bình bang Tạ Bạch Qua có một ái nữ tên là Tạ Hàm Du.
Rốt cục Triệu Lệnh Nghiêm không ngờ chính mình vừa trải qua một vụ thảm sát tình án.
Trước ngực của Tạ Hàm Du bị đâm bằng một thanh chủy thủ, ánh mắt của nàng ta vừa bi hận vừa thê lương đến cực điểm.
Nếu không phải Triệu Lệnh Nghiêm có tâm tính của một văn nhân thì hắn cũng không thể đọc ra nhiều ý nghĩa trong mắt của một nữ nhân như thế.
Chủy thủ lại do một thiếu niên khác cầm trong tay, nói là thiếu niên vì Triệu Lệnh Nghiêm cảm thấy mặt mũi của người nọ khá non nớt, thân hình không cao, cũng chỉ xấp xỉ hắn. Bất quá trong mắt lại lộ ra một sự lãnh đạm vô bi vô hỉ. Nghe thấy động tĩnh, thiếu niên đã phát hiện đám người Triệu Lệnh Nghiêm, nhanh như cắt, thiếu niên rút ra chủy thủ, trước ngực của Tạ Hàm Du trào ra một dòng máu tươi, bắn lên người thiếu niên. Thiếu niên lại không hề để ý, len người phá cửa sổ nhảy ra ngoài, phóng nhanh như chớp.
Triệu lệnh Nghiêm vừa định phái người đuổi theo truy bắt thì liền nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên ngoài đã im bặt, binh sĩ tiến vào bẩm báo, “Đại nhân, để hắn thoát rồi.”
“Không sao, không cần đuổi theo.” Hiện tại Triệu Lệnh Nghiêm đã nhanh tay dìu lấy Tạ Hàm Du, hỏi nàng ta, “Đó là ai?”
Vừa nói Triệu Lệnh Nghiêm vừa bắt mạch của Tạ Hàm Du, cảm thấy sinh mệnh của Tạ Hàm Du đang dần dần trôi qua. Nghe thấy câu hỏi của Triệu Lệnh Nghiêm, khuôn mặt tái nhợt của Tạ Hàm Du chợt lóe lên một sự kích động, nàng cất lên một tiếng như đinh đóng cột, “Tống Thiếu Dương!”
Sau đó Tạ Hàm Du không còn cử động nữa, đôi mắt trừng lớn tựa hồ vẫn còn lưu lại vài phần yêu hận đến tột cùng.
Chết không nhắm mắt.
Của cải trong Hòa Bình bang vẫn y nguyên, nhưng Triệu Lệnh Nghiêm cho rằng thứ có giá trị nhất có lẽ đã bị Tống Thiếu Dương lấy mất.
Hòa Bình bang và Tứ Hải bang chém giết khiến cho thành Đại Đồng càng thêm xơ xác tiêu điều.
Thê tử tân hôn của Thiệu Phàm Ninh lo lắng cho trượng phu của mình đến phủ Tướng quân mà vẫn chưa về nhà, vội vàng phái người đến hỏi thăm phủ Tướng quân, nhưng lại chẳng hỏi thăm được gì, nhất thời nôn nóng, đành phải phái nhũ mẫu bên cạnh về nhà nương gia cầu viện.
Trịnh thị là thứ nữ của Trịnh Nhất Điền: trưởng tử của Trịnh thị tộc trưởng Trịnh Lâm Băng, nay Trịnh gia nghe nói Triệu Lệnh Nghiêm dẫn người tịch biên tài sản của Tứ Hải bang thì đã cảm thấy chuyện này khó giải quyết, làm sao còn tâm tư để ý đến chuyện của Trịnh thị, nhưng bọn họ cần phải biết tình cảnh hiện tại của Thiệu Phàm Ninh.
Bất đắc dĩ đành phải lệnh cho gia nhân đến đón Trịnh thị về nương gia để hỏi thăm tình hình cụ thể, Trịnh thị là một nữ nhân, khi chưa thành thân thì được xem như khuê nữ, ngoại trừ nữ công gia chánh và tam tòng tứ đức, cùng với một ít thủ đoạn nho nhỏ của nữ nhân ở nội trách thì thật sự không biết gì khác. Tóm lại chính là phụ thân hỏi thì thì nàng ta trả lời theo đúng sự thật là được.
Phái người đưa Trịnh thì vào nội trạch nghỉ ngơi, Trịnh Nhất Điền báo oán với phụ thân Trịnh Lâm Băng, “Thiệu Phàm Ninh cũng quá vô năng, lúc này Tứ Hải bị tịch biên tài sản, mớ sổ sách kia e rằng sẽ gây ra phiền toái.”
Trịnh Lâm Băng thản nhiên nói, “Sổ sách gì, Trịnh gia chúng ta là dòng dõi, làm sao có quan hệ với đám đạo phỉ cho được. Nhất Điền, chớ có hồ ngôn loạn ngữ.”
“Dạ, phụ thân.” Trịnh Nhất Điền hầu hạ bên cạnh phụ thân đã được vài chục năm, rất hiểu rõ Trịnh Lâm Băng, cũng hiểu Trịnh Lâm Băng không tính toán sẽ trục vớt Tứ Hải. Quả thật Trịnh gia bọn họ không trực tiếp tới lui với Tứ Hải bang.
Nếu Tống Diêu và Triệu Lệnh Nghiêm nghĩ rằng dựa vào Tứ Hải để bắt lấy nhược điểm của Trịnh gia thì e rằng chỉ khiến bọn họ thất vọng.
Nghĩ đến hai người Tống Triệu, Trịnh Nhất Điền liền cảm thấy phiền, “Hai cái tên tiểu tử này thật chẳng biết phân biệt phải trái.”
Trong mắt của Trịnh Lâm Băng mang theo một chút tàn khốc, nhìn về phía nhi tử mà nói, “Nói chuyện khách khí một chút! Cái gì mà hai cái tên tiểu tử kia? Lúc trước khi Lưu đại tướng quân vẫn còn sống, ngươi cũng dám gọi như vậy hay sao?”
Hơi dừng lại, Trịnh Lâm Băng sờ chòm râu dưới cằm của mình rồi nói, “Bước cờ Thiệu Phàm Ninh coi như vô dụng. Tống tướng quân và Triệu quân sư đã bắt đầu đứng vững. Thiếu niên anh tài, thiếu niên anh tài, tứ nha đầu đã mười lăm rồi phải không?”
Tứ nữ là đích nữ của Trịnh Nhất Điền, Trịnh Nhất Điền cũng không phải luyến tiếc, chỉ là có chút do dự, “Phụ thân, như vậy có giống như chúng ta đang cầu hòa hay không?”
“Hiện tại vẫn chưa vội, chúng ta đang bàn bạc, tạm thời ngươi đừng hứa gả tứ nha đầu cho ai khác.” Trịnh Lâm Băng thở dài. Quả thật chính là muốn cầu hòa, nhưng cũng phải thể hiện tư thái tao nhã mới không mất đi phong độ.
Đế đô.
Minh Trạm đang đau đầu vì chuyện của Lâm Vĩnh Thường.
Tuy rằng Minh Trạm cho rằng việc Lâm Vĩnh Thường làm mất vỏ kiếm của Thái Tổ, thứ kia rất đáng giá, hắn cũng rất đau lòng. Nhưng một vỏ kiếm so với Lâm Vĩnh Thường thì Lâm Vĩnh Thường vẫn có giá trị hơn.
Bất quá nghĩ như vậy thì chỉ có một mình Minh Trạm.
Khi triều thần biết Lâm Vĩnh Thường làm mất một nửa quốc bảo thì ngay cả Lý Bình Chu cũng lén mắng Lâm Vĩnh Thường bất cẩn, làm mất bảo bối.
Lâm Vĩnh Thường đơn giản bày ra tinh thần cùi không sợ lở, mặc cho ai nói cái gì cũng được, dù sao thì kết quả đã như vậy. Muốn giết muốn chém thì cứ tùy tiện.
Khiến Lâm Vĩnh Thường không ngờ chính là có người thật sự muốn làm thịt hắn để diệt cỏ tận gốc.
Cuối cùng, MinhT rạm đành phải an bài thương nghị trước triều đình, “Được rồi, chỉ cần ai nhìn thấy bảo kiếm của Thái Tổ thì sẽ biết giá trị của nó như thế nào. Cho dù có dốc hết sức lực của cả nước để làm lại một vỏ kiếm như thế thì e rằng cũng không thể. Lâm Vĩnh Thường, ngươi biết tội chưa?”
Lâm Vĩnh Thường nhận tội.
Minh Trạm từ trên long ỷ đi xuống bậc thềm, bước đến trước mặt Lâm Vĩnh Thường, khéo léo nói, “Thứ này làm mất thì trẫm cũng rất tiếc. Trẫm chưa từng thấy bảo vật nào vô giá như vỏ kiếm kia cả.” Nói xong còn cảm thán hai tiếng.
Lý Bình Chu sợ Minh Trạm sẽ làm gì Lâm Vĩnh Thường, bèn vội vàng nói, “Bệ hạ, tuy rằng vỏ kiếm đã bị mất, nhưng cũng không phải không có manh mối để tìm lại. Không bằng lệnh cho Lâm Vĩnh Thường cẩn thận điều tra, tìm về vỏ kiếm, lập công chuộc tội.”
“Lý tướng, chuyện này không đơn giản như vậy. Tìm về vỏ kiếm thì cũng phải đưa ra thời hạn mới được, cũng không thể để Lâm đại nhân cứ tìm kiếm muôn thuở như vậy? Dù sao cũng là bảo vật trấn quốc do Thái Tổ truyền lại.” Nam Phong Bá Lục Kiến An lên tiếng.
Minh Trạm thở dài, “Ngày hôm trước trẫm mơ thấy Thái Tổ lão nhân gia nói với trẫm một câu. Trẫm suy nghĩ mãi mà không thể lý giải, nay trẫm nói ra, các ái khanh giúp trẫm nghiên cứu, để xem thử ý của Thái Tổ hoàng đế là gì?”
Ngay cả Nguyễn Hồng Phi cũng rất bội phục khả năng thuận miệng bịa chuyện như vậy của Minh Trạm
“Nửa đêm hôm đó, trẫm bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên trẫm, liên tục gọi Minh Trạm Minh Trạm.” Minh Trạm nói tiếp, “Trẫm liền mở mắt ra, nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc phơ đứng trước đầu giường của trẫm, trẫm suy nghĩ, hoàn toàn không biết ông lão này là ai, bèn hỏi Ông là ai vậy?”
“Ông lão cười ha ha, nói với trẫm, Con ngồi trên giang sơn của trẫm mà lại không biết lão tổ tông là ai hay sao?” Minh Trạm nói như thật, “Trẫm suy nghĩ một chút, nhất định đây là Nhân Tông gia gia. Sau đó trẫm liền nói, Nhân Tông gia gia, vì sao lão nhân gia ngài vẫn còn sống như thế? Ai ngờ ông lão kia lại cốc đầu trẫm một cái, rất đau, còn trách trẫm, Trẫm là Thái Tổ hoàng đế khai quốc, chớ có nói bậy. Lúc này trẫm mới biết đây chính là Thái Tổ hoàng đế. Trẫm vội vàng suy nghĩ, từ lúc trẫm đăng cơ đến nay vẫn chưa làm chuyện gì bất chính sợ có lỗi với tổ tông. Vì sao Thái Tổ hoàng đế lại bỗng nhiên giá lâm cơ chứ? Thật sự đã dọa trẫm sợ hãi. Trẫm vội hỏi, Thái Tổ gia gia, ngài từ nơi xa đến đây là có việc gì cần phân phó ư? Thái Tổ nói với trẫm, Thấy nhóc con như con làm Hoàng đế cũng rất có dáng, nhưng lại câu nệ quá nhiều, lão nhân gia ta ở dưới địa giới cảm thấy sốt ruột, vì vậy mới lên đây để chỉ điểm cho con một chút.”
Minh Trạm trừng lớn mắt, lại tiếp tục nói một cách cảm khái, “Như vậy còn gì tuyệt vời hơn nữa? Thái Tổ hoàng đế muốn đích thân chỉ điểm trẫm, trẫm vội vàng cẩn thận lắng nghe. Thái Tổ hoàng đế nói, Trẫm chiếm được giang sơn vạn dặm này đều là do có rất nhiều văn thần võ tướng phò tá, dũng cảm gan dạ, cũng do muôn dân thiên hạ vì nghĩa mà quy thuận. Trẫm nghe Thái Tổ hoàng đế nói như vậy, giống như lĩnh ngộ điều gì đó nhưng lại có vài chỗ không rõ. Khi đó trẫm nhớ đến, tiểu tử Lâm Vĩnh Thường này làm mất vỏ kiếm của Thái Tổ hoàng đế, vì vậy trẫm rất áy náy đối với Thái Tổ hoàng đế.”
“Các ngươi cũng biết trẫm rất thành thật thẳng thắn, chỉ trong chốc lát do dự liền bị Thái Tổ nhìn ra sơ hở, Thái Tổ bèn hỏi, trẫm cũng không thể giấu diếm, bèn thuật lại mọi chuyện với Thái Tổ hoàng đế.” Minh Trạm bày ra bộ dạng thần tiên, “Thái Tổ hoàng đế lắc đầu với trẫm, liên tục cảm thán vài câu vô tri vô giác không tỉnh ngộ, bèn xoay người rời đi.”
“Đến đây thì trẫm mới giật mình tỉnh dậy.” Minh Trạm tỏ ra nghiêm túc nói, “Sau khi trẫm tỉnh lại thì quay qua quay lại mấy lần, vẫn không dám tin. Ai ngờ trên đầu lại bỗng nhiên đau đớn. Sờ một chút thì mới biết bị u một cục trên đầu. Đến đây thì mới tin là thật.”
“Lý tướng, lại đây, ngươi sờ sờ đầu trẫm thử xem, khi chải đầu cũng rất đau.” Kỳ thật hôm trước khi Minh Trạm đau khổ cầu xin, Nguyễn Hồng Phi rốt cục đồng ý nằm dưới, Minh Trạm lập tức sáng mắt, đang muốn làm nông dân đổi đời hát bài ca, ai ngờ hưng phấn quá độ, bất ngờ đụng đầu vào thành giường.
Trong hoàng cung cái gì cũng tốt, ngay cả chiếc giường lớn mà Minh Trạm ngủ cũng được làm bằng gỗ trầm hương chính cống, Minh Trạm đụng đầu, ngay lập tức u thành một cục, choáng váng mặt mày, hai mắt thấy sao, nhất thời cụt hứng.
Nay Minh Trạm bảo Lý Bình Chu sờ đầu hắn, Lý Bình Chu nào có lá gan này, liên tục khước từ.
Minh Trạm đành phải từ bỏ, thở dài, “Lúc trước trẫm không thể lĩnh ngộ ý của Thái Tổ. Nay nhìn thấy Lâm Vĩnh Thường thì trẫm bỗng nhiên hiểu ra.”
Minh Trạm thật sự bịa chuyện một cách tài tình.
Bản lĩnh này cũng không phải trường kỳ tu luyện mới có được, mà là do kỳ tài bẩm sinh.
Đối với quan viên trong triều, nói dối cơ hồ là một bản năng. Nhưng có thể bịa chuyện mà lại chuẩn bị một cách chu đáo như vậy thì vô cùng kỳ diệu, có thể tin tưởng lời nói dối với cấp độ cực cao này thì chỉ có vài người mà thôi.
Đại đa số triều thần đều nổi tiếng là hư hư thực thực.
Minh Trạm thì khác, hắn hoàn toàn có thể đem lời nói dối kia nói một cách quang minh chính đại.
Nói luyên thuyên một hồi, cuối cùng Minh Trạm tổng kết chân lý trong giấc mộng truyền kỳ về Thái Tổ. fynnz.wordpress.com
Lúc này Minh Trạm cúi người nâng dậy Lâm Vĩnh Thường. Bởi vì Minh Trạm kể lại giấc mộng này rất dài, Lâm Vĩnh Thường nãy giờ vẫn cứ quỳ dưới đất, lúc này hai đầu gối đã tê rần, lảo đảo theo phản xạ có điều kiện. Minh Trạm dìu hắn đứng vững, nói một cách cảm thán, “Nay trẫm mới hiểu được ý của Thái Tổ. Một vỏ kiếm tuy rằng là trân bảo quý giá nhưng trẫm thống trị thiên hạ là dựa vào quan văn võ tướng, trung thần hiền lương, chứ không phải dựa vào một vỏ kiếm. Quốc bảo của trẫm cũng không phải là một võ kiếm, mà chính là chư vị hiền khanh, cùng với dân chúng quan viên tận trung vì triều đình. Hôm nay tuy rằng bảo kiếm của Thái Tổ rất quý giá, Vĩnh Thường vô ý đánh mất, trẫm làm sao có thể vì một vật mà trách móc đại thần nặng nề cho được.”
Minh Trạm ngoại trừ biết cách nói hươu nói vượn, hắn còn có một bản lĩnh chính là bất cứ lời buồn nôn nào cũng có thể nói ra khỏi miệng.
Hắn vỗ vai Lâm Vĩnh Thường, đồng cảm nói, “Trẫm ban cho ngươi bảo kiếm của Thái Tổ đơn giản là vì hy vọng ngươi có thể cai trị tốt Hoài Dương, mang lại sự dồi dào ấm no cho non sông này. Nay việc cải cách thuế muối đã đến giai đoạn kết thúc. Khi người Thát Đát tấn công, ngươi đã bảo vệ trăm ngàn dân chúng Hoài Dương, giữ được mảnh đất kia. Ở trong lòng trẫm, Vĩnh Thường ngươi mới là bảo vật chân chính vô giá.”
Tuy rằng lời này rất buồn nôn nhưng Lâm Vĩnh Thường nghe xong thì trong lòng làm sao lại không có cảm xúc. Đang muốn mở miệng, Minh Trạm lại hoàn toàn bịa chuyện mà quên trời quên đất, tiếp tục cảm thán một cách buồn nôn, “Vĩnh Thường chính là bảo bối tâm can của trẫm.”
Lâm Vĩnh Thường đang cảm động, nghe thấy câu này cũng phải trố mắt, thầm nghĩ, người ta hay bảo trình độ văn hóa của Hoàng thượng không được tốt cho lắm, xem ra là thật.
Bất quá dụng tâm của Hoàng thượng đã khiến Lâm Vĩnh Thường vô cùng cảm kích động lòng.
Cho dù chuyện nằm mơ thấy Thái Tổ hoàng đế là thật hay giả thì Hoàng thượng đã bảo vệ hắn.
Lâm Vĩnh Thường là người quen đọc sách sử, trong lịch sử, dưới áp lực của đại đa số triều thần, có bao nhiêu Hoàng đế dùng chiêu thí tốt bảo xe.
Minh Trạm lại là người dám làm dám chịu, lúc ấy khi hắn lén tuyên triệu Lâm Vĩnh Thường thì cũng không có ý trách cứ Lâm Vĩnh Thường, đương nhiên sẽ nghĩ cách bảo vệ Lâm Vĩnh Thường.
Mà Lâm Vĩnh Thường nhận được hoàng ân thì làm sao lại không sinh ra cảm giác thề sống thề chết để báo ân?
Đương nhiên nếu Hoàng thượng đừng tiếp tục nói những lời nhiệt tình này nữa thì sẽ càng hoàn mỹ. Tuy rằng nếu để Lâm Vĩnh Thường tự đánh giá thì trên mọi phương diện hắn không thể nào sánh bằng Nguyễn Hồng Phi, bất quá, ngay cả lời bảo bối tâm can mà Hoàng thượng cũng nói được, Lâm Vĩnh Thường vừa cảm động vì hoàng ân, vừa có chút hồi hộp, e sợ Minh Trạm bỗng nhiên nhìn trúng hắn.
Vì để chứng tỏ sự trong sạch của mình, vào buổi chiều cùng ngày, Lâm Vĩnh Thường liền tỏ vẻ muốn về Hoài Dương.
Minh Trạm cũng không giữ hắn lại mà lập tức cho đi.
Nhưng Lâm Vĩnh Thường lại có chút quyến luyến không nỡ rời xa Từ muội muội, bèn nhờ tức phụ của cháu mình hẹn Từ Doanh Ngọc vào phủ gặp mặt.
Từ Doanh Ngọc hơi buồn bã, “Lần này ly biệt đến hai năm sau mới tái kiến.”
Lâm Vĩnh Thường da mặt dày cùng cô nương người ta ngồi chung một nhuyễn tháp, giống như vô tình chạm vào bàn tay trắng nhỏ của người ta, vẻ mặt tràn đầy chính nhân quân tử, dịu dàng nói, “Hai năm trôi qua rất nhanh. Nếu có việc phải Nam hạ thì muội muội nhớ xin Thái hậu một tiếng.”
“Chuyện đó tính sau.” Trên mặt của Từ Doanh Ngọc lại ửng đỏ, nhưng cũng không rút tay ra, vì thế Lâm tổng đốc cả gan làm loạn càng sờ nắn bạo dạng hơn một chút.
Từ Doanh Ngọc trừng mắt liếc hắn, “Đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
Lâm Vĩnh Thường cười làm lành, thầm nghĩ, cùng lắm thì cho nàng đánh ngất rồi thoát y bồi thường cũng được. Thân là một kẻ vô sỉ, Lâm Vĩnh Thường thật sự chẳng cảm thấy e ngại gì cả.
Hai người quyến luyến bịn rịn, sau khi thì thầm lời tri tâm một lúc lâu thì Từ Doanh Ngọc mới rời đi.
Lâm Vĩnh Thường muốn tiễn một đoạn nhưng Từ Doanh Ngọc nghĩ rằng hai nhà vẫn còn đang bế tắc, rốt cục không để Lâm Vĩnh Thường lộ diện.
Từ Tam không có phản ứng gì đối với việc Lâm Vĩnh Thường quay về Hoài Dương. Dù sao thì họ Lâm cũng tốt số, đươc Hoàng thượng che chở, làm mất một nửa quốc bảo mà chẳng bị gì.
Đương nhiên Từ Tam nghĩ đến câu nói bảo bối tâm can của Hoàng thượng thì liền nhịn không được mà sởn gai ốc, thật sự rất buồn nôn.
Đồng thời, cùng đi với Lâm Vĩnh Thường đến Hoài Dương còn có hai vị tân nhậm Huyện thái gia là Phương Thận Hành và Tống Châu Ngọc.
Ở đế đô, Minh Trạm bịa chuyện giải quyết gọn gàng chuyện của Lâm Vĩnh Thường.
Ở Đại Đồng, tình thế lại vô cùng căng thẳng.
Ngưu phó tương dẫn năm ngàn binh mã bình định, những kẻ còn sống đều bị bắt trói, tất cả binh khí bị tịch khu, còn lại là kiểm kê số xác chết trong vụ ẩu đả.
Khi nhìn thấy con số kia thì sắc mặt của Tống Diêu và Triệu Lệnh Nghiêm đều trở nên khó xem. Cho dù ngồi nhìn chuyện này xảy ra thì Triệu Lệnh Nghiêm cũng không ngờ lại chết nhiều người như thế. Tống Diêu khe khẽ thở dài, im lặng một lúc lâu.
“A Diêu?” Triệu Lệnh Nghiêm gọi một tiếng, cả đêm xử lý công vụ vẫn chưa ngủ khiến Triệu Lệnh Nghiêm trông có vẻ hơi tiều tụy, đôi mắt thâm quầng. Tuy hắn lớn tuổi hơn Tống Diêu, tâm cơ thủ đoạn cũng sâu hơn, nhưng hiện tại lại có một chút mất phương hướng.
Nếu sớm ra tay thì có phải sẽ không chết nhiều người như vậy hay không?
Những người này cũng không phải người Thát Đát ở quan ngoại, tuy rằng là bang phái nhưng cũng là dân chúng trong thành Đại Đồng.
Nghĩ đến đây thì thân thể đã cạn kiệt sức lực của Triệu Lệnh Nghiêm hơi lảo đảo, trước mắt tối sầm, suýt nữa đã ngã xuống đất. May là Tống Diêu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn, dìu hắn ngồi xuống nhuyễn tháp được lót bằng da sói.
Tống Diêu nhẹ nhàng nói, “Nếu lúc này chúng ta đổi chỗ với Thiệu Phàm Ninh thì e rằng Thiệu Phàm Ninh sẽ không suy nghĩ như vậy.”
“Trong lòng ta thật bất an.” Triệu Lệnh Nghiêm nói.
Tống Diêu rót một tách trà nóng từ cái siêu trên lò rồi đưa cho Triệu Lệnh Nghiêm, “Tuy rằng là ngươi đưa ra chủ ý, nhưng lại là ta hạ lệnh. Cho dù có báo ứng thì cũng do ta lãnh lấy, ngươi không cần phải bất an.”
Triệu Lệnh Nghiêm tiếp nhận tách trà, cho dù như thế nào cũng không cảm thấy đây là lời hay, bèn thử hỏi, “Ngươi đang an ủi ta đó ư?”
“Ừm, sợ ngươi nghĩ quẩn.” Tống Diêu nói một cách thành thật.
“Ta hoàn toàn không nghe ra đây là lời an ủi.” Triệu Lệnh Nghiêm không thích cái tính không biết nói chuyện của Tống Diêu.
Tống Diêu bèn câm miệng.
Mặc kệ nói như thế nào, tuy rằng lương tâm của Triệu Lệnh Nghiêm cảm thấy bắt đầu bất an, nhưng là một mưu sĩ đã từng trải qua khói lửa chiến tranh thì Triệu Lệnh Nghiêm cũng chỉ mềm lòng trong giới hạn.
Không quá hai ngày, hắn lại vùi đầu vào kiểm tra sổ sách của hai bang phái.
Tưởng Văn An và Lục Văn Thao đều xuất thân từ thế tộc, từ nhỏ đã phú quý, nửa đời vinh hoa, chưa từng gặp phải sự kiện ẩu đả thảm sát giữa các bang phái ở thành thị nơi biên ải. Hai người là khâm sai triều đình, không có đạo lý không đến liếc mắt nhìn một cái, sau đó thượng tấu tình hình với triều đình.
Trong tấu chương viết: Hai trăm ba mươi sáu người tử vong, năm trăm bảy mươi mốt người bị thương, Tri phủ Thiệu Phàm Ninh khư khư cố chấp khước từ chủ ý cứu viện của tướng quân Đại Đồng Tống Diêu, dẫn đến thảm án này. Cả phố đẫm máu, dân chúng kinh hoàng, nếu không tận mắt nhìn thấy thì chúng thần không dám tin tưởng.