Tát Trát rất trẻ, tuổi của hắn xấp xỉ Cáp Mộc Nhĩ, chỉ nhỏ hơn Cáp Mộc Nhĩ vài tháng mà thôi.
Hàng chân mày sắc bén, đôi mắt như chim ưng, môi mỏng mũi thẳng, vóc người khôi ngô, mặc áo choàng của người Thát Đát, không phải loại nạm vàng mà chỉ bằng vải bố bình thường, mái tóc đen dùng khuyên vàng buộc sơ sài sau đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua khiến người ta cảm thấy tràn ngập uy hiếp.Chương Thú từ xa mà đến, lại là quất roi thúc ngựa, sắc mặt mang theo một chút bơ phờ, nhưng tinh thần thì lại không tệ, hắn vừa hành lễ vừa hô to, “Thần Chương Thú phụng lệnh bệ hạ Thiên triều đi sứ Thát Đát, bái kiến Vương tử điện hạ.”
Đôi mắt như chim ưng của Tát Trát khẽ nheo lại, trên mặt không lộ ra tức giận nhưng giọng nói lại lạnh lùng, “Tiểu thần, ngươi vừa gọi bản Hãn là cái gì?” Âm thanh cực kỳ có sức uy hiếp, dường như muốn lập tức giết người.Chương Thú xem như có gan lớn, bị áp lực như thế nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, “Nghe nói Khả Hãn của quý tộc đã về cõi tiên, Thát Đát vốn phụ thuộc vào Thiên triều, Hoàng đế bệ hạ của Thiên triều chúng ta chưa từng nhận được quốc thư của Thát Đát, chưa từng hạ thánh chỉ thưởng tước, vì vậy tiểu thần không biết ai là tân Khả Hãn.”
Tát Trát hừ lạnh, “Ngươi thật to gan.”Chương Thú hiểu rất rõ, hắn đại diện cho cả triều đình, huống chi người Thát Đát vốn dũng mãnh, xưa nay luôn kính ngưỡng dũng sĩ, nếu lộ ra thần thái khiếp sợ thì sẽ bị coi thường. Vì vậy Chương Thú chỉ nói một cách lạnh nhạt, “Đa tạ Vương tử ca ngợi. Lá gan của tiểu thần xem như tạm được.”
Lần này đi sứ Thát Đát thì Chương Thú đã hoàn toàn chuẩn bị tâm lý tốt nhất.
Tát Trát hừ một tiếng rồi cười lạnh, “Đến một ngày bản Hãn sẽ đích thân mang binh xâm nhập đế đô, khi đó Hoàng đế của các ngươi đương nhiên sẽ phải viết chiếu thư cho bản Hãn.”
Nếu nói về khả năng khua môi múa mép thì người Thát Đát hoàn toàn không thể sánh bằng người đế đô. Chương Thú bình tĩnh nói, “Vương tử điện hạ dẫn quân xâm lăng biên ải Thiên triều, kết quả ra sao thì Vương tử điện hạ đã biết rồi đấy, không cần tiểu thần phải nhiều lời. Lần này đến đây, thứ nhất, bệ hạ của tiểu thần muốn tiểu thần hỏi Vương tử điện hạ vì cớ gì lại xâm lăng biên cương, vi phạm thỏa ước?”
Tát Trát lạnh lùng nói, “Người Hán các ngươi xưa nay luôn giả dối, những thứ cho bản Hãn đều là những thứ sâu mọt rách nát, bản Hãn muốn đích thân dẫn binh đi đến gặp Hoàng đế miệng vẫn còn hôi sữa của các ngươi để đòi công đạo.”Chương Thú hừ một tiếng, “Thỉnh Vương tử điện hạ nói năng cẩn thận một chút, bệ hạ của chúng ta là long chương phượng tư, vô cùng uy nghi, lại là người cơ trí anh minh, người như Vương tử làm sao có thể sánh bằng. Nếu không thì bệ hạ của chúng ta đã không bắt được tam Vương tử Cáp Mộc Nhĩ điện hạ của nhà ngươi rồi! Còn nữa, Thát Đát và triều đình chúng ta có mậu dịch, xưa này đều là ngươi tình ta nguyện, triều đình chúng ta bán bất kỳ hàng hóa nào thì người Thát Đát các ngươi đều tỉ mỉ kiểm tra, sau đó mới đưa bạc. Nếu là sâu mọt rách nát thì vì sao ngay lúc ấy không nhắc đến, hiện tại lại tùy tiện xâm phạm biên ải nước ta! Bởi vậy có thể thấy được lời của Vương tử thật sự là khẩu thị tâm phi, không đúng sự thật!”
Tát Trát không bận tâm đến một mớ dong dài tuôn ra từ miệng của Chương Thú, nhưng khi nghe đến cái tên Cáp Mộc Nhĩ thì sắc mặt của hắn đột ngột trở nên lạnh lẽo, đôi mắt chim ưng như thể muốn bắn ra vô số mũi tên sắc bén. Tát Trát chưa kịp lên tiếng thì một người trong hoàng tộc Thát Đát đã lập tức hỏi, “Cáp Mộc Nhĩ chưa chết sao?”
Tát Trát nói một cách quả quyết, “Rõ ràng đã nhìn thấy thi thể của tam Vương huynh, người Hán xưa nay giả dối, vì sao thúc phụ có thể dễ dàng tin tưởng như vậy? Tuyệt đối đừng trúng quỷ kế của bọn họ!”Chương Thú là người nhạy bén, lập tức bắt lấy thời cơ, “Lời này của Vương tử thì tiểu thần cũng không thể tin. Nay Cáp Mộc Nhĩ Vương tử đang là khách quý ở Thiên triều chúng ta, bệ hạ của ta đối đãi với Cáp Mộc Nhĩ Vương tử như huynh đệ. Cáp Mộc Nhĩ Vương tử và điện hạ là thân huynh đệ, nếu biết điện hạ mong hắn sớm chết như vậy thì không biết hắn sẽ cảm thấy đau lòng đến mức nào?”
“Mà tiểu thần cũng đích thân mang đến lá thư do chính Cáp Mộc Nhĩ Vương tử viết tay, điện hạ và chư vị đại nhân có thể cùng xem qua!” Chương Thú lấy thư ra, Tát Trát ra hiệu cho thị vệ bên cạnh, thị vệ đi đến trước mặt Chương Thú. Đây là lần đầu tiên Chương Thú đi sứ, mặc dù đã rèn luyện khả năng bình tĩnh trong mấy năm qua khi phục vụ triều đình, nhưng trong lòng vẫn rất khẩn trương, đương nhiên không bỏ lỡ thần sắc của Tát Trát.
Cáp Mộc Nhĩ có địa vị gì ở Thát Đát, có tình cảm thế nào với Tát Trát, Minh Trạm đã từng nói cho hắn nghe. Hơn nữa theo lời nói của Tát Trát thì nhất định là hy vọng Cáp Mộc Nhĩ chết sớm là tốt nhất. Từ việc Tát Trát bảo rằng đã tìm được thi thể của Cáp Mộc Nhĩ thì nếu muốn Tát Trát đích thân thừa nhận Cáp Mộc Nhĩ còn sống cũng không dễ dàng.
Dù sao trên người của Chương Thú cũng chỉ có một lá thư viết tay của Cáp Mộc Nhĩ mà thôi.
Trong lòng của Chương Thú tính toán một chút, hắn là người tỉnh táo, lập tức cất cao giọng, “Tiểu thần nghe Cáp Mộc Nhĩ Vương tử nói, hắn và thúc phụ Trần Kính Trung xưa nay có tình cảm rất sâu nặng.”
Vị trung niên hoàng tộc vừa thất thố hỏi về sinh tử của Cáp Mộc Nhĩ quả nhiên khẽ lay động, người nọ thở dài, “Đúng vậy, từ khi còn bé Cáp Mộc Nhĩ thường theo ta học tập thi văn của người Hán.” Chương Thú rất nhạy bén, lại cất cao giọng, “Cáp Mộc Nhĩ Vương tử phân phó tiểu thần, việc này phải trực tiếp đưa đến trong tay của Trần Vương điện hạ.”
Ở Thát Đát, Vương vị chẳng có gì đáng giá, chỉ cần tùy tiện huấn luyện mấy ngàn nhân mã, chiếm lấy một vùng thảo nguyên thì có thể tự phong làm Vương.
Sắc mặt của Tát Trát lúc này không còn sự bá đạo tức giận như trước mà lại trở nên bí hiểm, hắn dựa vào ghế, thản nhiên liếc mắt nhìn Trần Kính Trung. Trong mắt của Trần Kính Trung hiện lên một chút cảm xúc khó hiểu, hắn đứng dậy rồi tự mình tiếp nhận lá thư từ trong tay của Chương Thú.
Tát Trát trực tiếp phân phó, “Sứ thần từ xa đến đây, chắc là cũng mệt mỏi, chuẩn bị cho sứ thần một căn lều nghỉ ngơi, còn chuyện khác thì để hôm sau bàn tiếp.” Chương Thú lại quả quyết từ chối, “Vương tử điện hạ, ngài chưa tiếp nhận quốc thư của bệ hạ chúng ta, tiểu thần có thể nào lui ra nghỉ ngơi cho được.”
“Tốt lắm, đưa quốc thư giao ra đây thì ngươi có thể đi nghỉ ngơi.” Tát Trát hừ lạnh một tiếng, ý tứ uy hiếp cực kỳ rõ ràng, “Nếu ngươi không muốn tự đi nghỉ ngơi thì không bằng bản Hãn phái người đưa ngươi đi.”
Đám mọi rợ này chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa gì cả.
Dù sao cũng là địa bàn của người ta, Chương Thú cũng không dám thật sự lấy cứng chọi cứng với Tát Trát. Sở dĩ Tát Trát vội vã muốn đuổi hắn đi, đơn giản là chuyện kế tiếp không tiện có hắn can dự, xem ra giữa Tát Trát và Trần Kính Trung chắc chắn có tranh chấp về Cáp Mộc Nhĩ!
Lúc này Chương Thú vẫn kiên trì vì thể diện sứ thần của chính mình, hắn nói, “Bệ hạ của ta là tôn sư, oai nghi tứ hải. Thư của Cáp Mộc Nhĩ Vương tử là thư riêng, quốc thư của triều đình chúng ta liên quan đến thể diện tôn sư của bệ hạ, nếu Vương tử điện hạ không thể hạ thấp cao nghi để bước xuống tiếp nhận thì tiểu thần tuyệt đối không thể dâng quốc thư cho ngài!”
Dứt lời, Chương Thú mới dẫn theo thủ hạ xoay người rời đi.
Xem ra nội bộ Thát Đát vẫn chưa đủ đoàn kết yên ổn, trong lòng của Chương Thú âm thầm tính toán. Tuy rằng hắn cần rửa mặt nghỉ ngơi nhưng thừa dịp này hắn cần phải làm thêm một vài chuyện.
Đế đô.
Thân mình của Tiễn Vĩnh Đạo vốn rất tốt, tuy râu tóc đã bạc trắng, thân thể cũng rất cường tráng. Vì chuyện Minh Trạm muốn thỉnh hắn chủ trì biên soạn đại điển gì đó, hắn không quá nguyện ý, cho nên đã nhiều lần viện cớ tuổi già mà từ chối.
Kỳ thật văn sĩ là người có rất nhiều nội tâm. Nếu bảo Tiễn Vĩnh Đạo không tự cao thì chính hắn cũng không thể tin tưởng. Phàm là văn sĩ thì đều hy vọng có thể được đối xử như Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lượng chính là người rất nội tâm.
Chư vị nghĩ thử xem, nếu Lưu hoàng thúc lần đầu vừa đi cầu hiền, mở miệng một tiếng mà Gia Cát Lượng đã vui vẻ chạy theo Lưu hoàng thúc rời núi, như vậy địa vị của hắn ở trong Lưu thị sẽ không được tôn quý, sẽ không phải là dưới một người trên vạn người. Chính vì tự cao như vậy, làm cho Lưu hoàng thúc phải ba lần hạ cố, khi Gia Cát Lượng trở thành thủ hạ của Lưu Bị thì Quan Vũ và Trương Phi cũng không quá phục Gia Cát Lượng.
Vị trí của Tiễn Vĩnh Đạo cũng có điểm khó xử tương tự như vậy.
Học thức của hắn khiến mọi người phải tán thưởng là uyên bác là đại nho.
Nhưng hắn cũng chỉ nổi danh ở vùng Hoài Dương mà thôi. Người ở phương Bắc mặc dù cũng biết hắn nhưng muốn nói tôn sùng kính ngưỡng thì hoàn toàn kém xa người phương Nam.
Huống chi với học thức như vậy, văn không phải đệ nhất mà võ chẳng phải đệ nhị.
Thiên triều rộng lớn bao la, nhiều người có học thức rất cao, nhưng chẳng ai dám nói bản thân đã học thông suốt tất cả.
Tiễn Vĩnh Đạo nổi danh ở phía Nam, nhưng trong triều còn có Hàn Lâm viện.
Có thể vào Hàn Lâm viện thì có ai mà không có tài học hơn người, Tam đỉnh giáp tất nhiên sẽ vào Hàn Lâm viện, còn có đám lão Hàn lâm đọc sách đến bạc cả đầu, đó đều là những người nghiên cứu tri thức cả đời. Tiễn Vĩnh Đạo làm sao dám nói tri thức của mình hơn hẳn kẻ khác.
Còn nữa, Khổng thánh nhân đã nói, trong ba người cùng đi ắt hẳn có người là thầy của ta. (nói lên tầm quan trọng của tập thể)
Trong xã hội lấy khiêm tốn là mỹ đức thì Tiễn Vĩnh Đạo đương nhiên muốn bắt lấy một chút.
Còn nữa, Tiễn Vĩnh Đạo thật sự không xem việc Hoàng thượng muốn biên soạn đại điển là chuyện lớn, đối với hắn thì đó chỉ là làm mục lục tàng thư cho thiên hạ mà thôi. Tiễn Vĩnh Đạo thật không quá nhiệt tình đối với chuyện này.
Chẳng qua, Hoàng thượng dù sao cũng là Hoàng thượng.
Quân xử thần tử thần bất tử bất trung.
Phía trên có Hoàng thượng liên tục yêu cầu, phía dưới có sư đồ van nài khuyên nhủ, Tiễn Vĩnh Đạo thật sự chưa từng mong ước Hoàng thượng hạ mình mời hắn, hắn chỉ cảm thấy thật sự không thể chối từ, vì thế chỉ đành phải đồng ý.
Sự đồng ý này có hơi bất đắc dĩ một chút, nhưng dù sao thì đây cũng là nhiệm vụ do Hoàng thượng phân phó, Hoàng thượng bỏ qua Hàn Lâm viện, năm lần bảy lượt mời hắn. Cho dù là xương cốt đã già nua nhưng bản chất văn sĩ trong người lại nổi lên một chút đắc ý.
Xem đi, trong các văn sĩ khắp thiên hạ thì cũng chỉ có một mình hắn được phân phó nhiệm vụ này.
Tấm thịnh tình của Hoàng thượng như vậy thì không thể từ chối, mà cũng từ chối không được.
Tiễn Vĩnh Đạo đồng ý lĩnh mệnh, nhưng ai ngờ Hoàng đế lại bất chợt thay đổi kế hoạch, hắn từ người biên soạn đại điển trở thành cố vấn.
Cố vấn.
Chức quan này trước kia chưa từng xuất hiện trong lịch sử của đế đô. Sau khi được Hoàng thượng giải thích thì Tiễn Vĩnh Đạo mới hiểu chính mình chỉ là giúp người ta làm việc mà thôi.
Sự chênh lệch này khó có thể nói ra mức độ chênh lệch, khiến cho Tiễn Vĩnh Đạo ngoại trừ thở dài thật sâu một hơi thì chỉ biết lâm vào trầm mặc.
Tiễn Vĩnh Đạo chỉ mới lĩnh hội sự lợi hại của Minh Trạm mà thôi.
Vì tỏ vẻ Hoàng thượng chiêu hiền đãi sĩ, cùng với sự tôn sùng văn sĩ của mình, Minh Trạm nói đủ thứ chuyện rào trước đón sau với Tiễn Vĩnh Đạo, còn đặc biệt nhận Tiễn Đoan Ngọc làm thị vệ bên cạnh, thưởng cho chức quan lục phẩm. Lần này Minh Trạm không hỏi ý của Tiễn Vĩnh Đạo mà chỉ trực tiếp hạ chỉ.
Ngoại trừ tiếp chỉ tạ ơn thì Tiễn gia cũng chẳng biết nói cái gì.
Đối với người ngoài thì Hoàng đế thật sự quá mức ân điển cho Tiễn gia. Tiễn Vĩnh Đạo cũng thật khiến người ta chấn động, trực tiếp được ban thưởng chức quan, đối với người khác mà nói thì đây là đãi ngộ không thể có được. Nhưng đối với Tiễn Vĩnh Đạo một lòng muốn ái tử dùng khoa cử để tiến thân thì chuyện này chẳng phải tin tức tốt lành gì cả.
Trên đời này còn có một nhóm người, bọn họ không lấy khoa cử để tiến thân, nhưng có thể làm đến chức vị đại quan hiển hách. Loại người này chính là sủng thần tín thần bên cạnh Hoàng đế, xưa nay chiếm lấy sự sủng ái của Hoàng đế mà tiến thân.
Nhưng đừng quên quy củ trong triều, không phải tiến sĩ thì đừng hòng bước vào Hàn Lâm, không phải Hàn Lâm thì đừng hòng bước vào Nội các.
Nếu ngươi không phải tiến sĩ thì ngày sau muốn làm tướng cũng chỉ là nằm mơ mà thôi!
Tuy bề ngoài của Tiễn Vĩnh Đạo rất có khí khái tiên phong đạo cốt, bản thân hắn cũng tự xem mình là người đạo gia, nhưng muốn ái tử thi một lần phải đỗ Trạng nguyên, như vậy người này không có dã tâm hay sao?
Đối với Minh Trạm, người chân chính không có dã tâm thì căn bản sẽ không muốn nhi tử tham gia khoa cử.
Tiễn gia muốn làm cái gì, tính toán cái gì, Minh Trạm không rõ lắm. Minh Trạm nghĩ rằng chính mình không cần phải biết rõ chuyện không quan trọng này, việc hắn phải làm chính là ra tay quấy nhiễu kế hoạch của Tiễn gia.
Hắn muốn Tiễn gia biết rõ cái gọi là quân quyền của đế vương! Bọn họ là học sĩ đại nho, khi ở trước mặt quân quyền thì phải biết nên làm cái gì để giữ thể diện!
Minh Trạm ban cho Tiễn gia ân điển nhưng lại bóp cổ Tiễn Vĩnh Đạo.
Thủ đoạn của Hoàng đế thật khó lường, Tiễn Vĩnh Đạo làm sao lại không kinh sợ cho được? Quả thật là mất mặt!
Minh Trạm phân phó cho Tiễn Đoan Ngọc làm thủ hạ của Phương Thận Hành giám sát ba vị đạo sĩ luyện đan.
Lần này đại hoàn đan phải mất thời gian luyện chế lâu hơn lúc trước, hơn nữa khó khăn rất lớn, cần phải chín lần chín tám mươi mốt ngày mới có thể mở lô, hơn nữa Côn Luân Tử và Thanh Thành cư sĩ đã nói trước, quá trình pha chế đại hoàn đan cũng vô cùng gian nan, mười lô đại hoàn đan có thể được một lô thì đã là ông trời ban phước.
Ý tứ chính là, tuy bọn họ luyện đan nhưng chưa hẳn là thành công. Hoàng đế anh minh, phân phó cho bọn họ luyện đan, còn lại mọi chuyện thì cứ tùy bọn họ.
Còn nữa, trước khi Côn Luân Tư và Thanh Thành cư sĩ đến đây thì Minh Trạm đã dùng rất nhiều tiểu hoàn đan.
Sở trường của Chung đạo trưởng là luyện tiểu hoàn đan.
Chẳng qua hiện tại lại có thêm hai đối thủ cạnh tranh, tuy Côn Luân Tử và Thanh Thành cư sĩ là người đến sau nhưng cũng không quá hòa khí, mỗi lần Minh Trạm đến phòng luyện đan để kiểm tra tiến độ thì hai người lại nói ra nói vào về tay nghề luyện đan của tiền bối Chung đạo trưởng có chút vấn đề. Hơn nữa hai người còn liên thủ, bảo rằng đại hoàn đan có thể giúp trị bách bệnh, kiện thể cường thân. Mặc dù sau khi uống vào không thể lập tức duỗi chân thành tiên nhưng có ích cho niên thọ.
Theo Côn Luân Tử và Thanh Thành cư sĩ thì một đại hoàn đan có thể thay thế cho mười viên tiểu hoàn đan. Đương nhiên Minh Trạm ủng hộ, liền lệnh cho các đạo trưởng luyện đại hoàn đan, Chung đạo trưởng muốn nói bản thân không chuyên về việc luyện đại hoàn đan, nhưng sợ mất mặt, cũng sợ sẽ bị hai người này chèn ép đuổi ra khỏi cung, như vậy chẳng phải là tiêu tan thanh danh hay sao?
Thanh Thành cư sĩ nhìn ra tâm tư của Chung đạo trưởng, bèn vuốt râu cười nói, “Chúng ta ở trên núi đã sớm luyện vô số đại hoàn đan, nếu Chung đạo huynh không chuyên về chuyện này thì có thể sử dụng pháp thuật làm đèn điện cho bệ hạ, như vậy cũng có thể giúp bệ hạ giải ưu.”
Chung đạo trưởng vừa nghe xong thì nhất thời lông tơ đều dựng thẳng.
Hắn có nghe nhắc đến chuyện đèn điện, hai mươi vị đạo sĩ tham dự cuộc thi chỉ còn lại hai người Côn Luân Tử và Thanh Thành. Giờ khắc này Chung đạo trưởng xem như hiểu rõ hai người này đang muốn báo thù hắn.
Chung đạo trưởng tự biết mạng của mình không thể cứng như Côn Luân Tử và Thanh Thành cư sĩ, nhưng ở trước mặt Hoàng thượng thì ngươi cũng không thể để lộ sự khiếp sợ. Chung đạo trưởng cũng là người lăn lộn trong giang hồ đã lâu, lúc này đầu óc liền trở nên nhạy bén, kiên trì khoác lác trước mặt Minh Trạm, “Bần đạo có thể làm được đại hoàn đan, chẳng qua bần đạo vừa mới luyện ra một lô tiểu hoàn đan để bệ hạ sử dụng, nay đạo pháp đã tổn hao hơn phân nửa, không còn sức để chống cự. Nếu cố gắng luyện đại hoàn đan thì phải đợi bần đạo tu dưỡng sáu sáu ba mươi sáu ngày thì mới có thể hết lòng phục vụ bệ hạ được.”
Hắn không biết phương pháp luyện chế đại hoàn đan khoác lác của Côn Luân Tử và Thanh Thành, chẳng qua lúc này nhất định phải dùng kế hoãn binh để kéo dài thời gian, tìm cách thoát khỏi cái hố của hai vị đạo sĩ này thì hắn mới có thể bảo toàn cái mạng của mình. Minh Trạm là minh quân, minh quân làm sao lại không thương thuộc hạ cho được?
“Được rồi, Chung đạo trưởng, ngươi mệt mỏi thì nghỉ ngơi trước đi. Thanh Thành và Côn Luân Tử, các ngươi bắt đầu luyện đại hoàn đan đi.”
Ngay khi Hoàng đế bệ hạ ngày nhớ đêm mong đại hoàn đan ra lò thì phòng luyện đan lại vang lên một tiếng sét đánh ngang tai, họa sinh ra từ nội bộ, lan truyền vô số lời thị phi.
Nhắc đến chuyện này thì phải bảo rằng Tiễn Đoan Ngọc xui xẻo, một thư sinh yếu đuối bị Minh Trạm đưa đến phòng luyện đan. Thay đổi y phục thị vệ, tuy rằng hắn chỉ biết khoa chân múa tay một chút nhưng xem như cũng tận tụy chức trách.
Lại là người mới đến nên cũng rất nghe lời. Phương Thận Hành thích đọc sách, nay thủ hạ là một thị vệ nho nhã, sau khi nghe ngóng thì mới biết là ấu tử của Tiễn Vĩnh Đạo tiên sinh có chút danh hào ở đế đô. Vả lại Tiễn Đoan Ngọc cũng rất hiểu ý, vì vậy ấn tượng của Phương Thận Hành đối với Tiễn Đoan Ngọc xem như không sai.
Kỳ thật Tiễn Đoan Ngọc có một tật xấu, chính là quá mê đọc sách.
Kỳ thật từ thời xa xưa đã có chuyện luyện đan. Người hiện đại bảo rằng đó là phong kiến là mê tín, nhưng cổ nhân lại không nghĩ vậy, Lão Tử là người sáng lập đạo giáo, đạo trưởng khi rãnh rỗi sẽ luyện đan chế dược.
Tuy Tiễn Đoan Ngọc còn trẻ nhưng đọc nhiều thi thư, cũng có chút hiểu biết đối với việc đạo gia dưỡng sinh luyện đan.
Hiện tại hắn đang ở tuổi hiếu kỳ, lại chịu trách nhiệm giám sát chuyện này. Vì thế khi rãnh rỗi thì thường xuyên đi vòng vòng trong phòng luyện đan, còn có thể nhìn xem cách chế đại hoàn đan như thế nào.
Tiễn Đoan Ngọc là thủ hạ của Phương Thận Hành, lại được lòng Phương Thận Hành, ba vị đạo trưởng có chút e ngại đối với Phương Thận Hành, vì vậy tuy rằng thấy Tiễn Đoan Ngọc hỏi nhiều vấn đề khiến bọn họ phải cứng họng, rào trước đón sau, cực kỳ đáng ghét, nhưng vì Phương Thận Hành mà bọn họ chẳng dám làm gì Tiễn Đoan Ngọc.
Ba vị đạo trưởng đúng là được sủng ái, ở trước mặt Hoàng thượng thì lời nói có chút trọng lượng, nhưng vì sao lại sợ một Cấp sự trung ngũ phẩm nho nhỏ như Phương Thận Hành?
Thật ra nói đến việc này thì phải biết rằng, tuy Hoàng đế bệ hạ tin tưởng bọn họ, phong thưởng rất hào phóng, nhưng dường như Phương Thận Hành không thừa nhận bản lĩnh của bọn họ. Ba người thường có tranh chấp, lại là tâm phúc của bệ hạ, lúc trước bọn họ cũng không đặt Phương Thận Hành vào trong mắt. Chẳng qua Phương Thận Hành có thể áp chế ba tên này thì đương nhiên cũng là người rất có thủ đoạn.
Biện pháp cũng khá đơn giản.
Phương Thận Hành thi thoảng lại nhắc một câu, “Đèn điện của Hoàng thượng đến nay vẫn chưa hoàn thành, nếu tiên nhân hiển linh thì chắc chắn sẽ có pháp thuật làm được chuyện này. Ba vị tiên trưởng, nếu một trong các vị có thể giải quyết vấn đề đèn điện của Hoàng thượng thì Hoàng thượng chắc chắn sẽ phong thưởng rất hậu hỉ.”
Chỉ cần Phương Thận Hành nói ra câu này thì giữa ba người cho dù có mâu thuẫn cực lớn cỡ nào cũng đều im phăng phắt.
Cho nên tuy rằng có người muốn áp chế Phương Thận Hành nhưng cũng vì lời này của Phương Thận Hành mà chỉ đành dập tắt dã tâm của mình.