Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 129: Mặc Hương Xuân





Nửa tiếng sau, hai người Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam lái xe đến nơi cần đến.
Hơn một tiếng sau, Lục Tần Nam đạp phanh dừng xe trước cửa một quán trà khá lớn phía Đông thành phố vùng ngoại ô.
“Đại ca!” Hai người mới từ trong xe bước xuống, Phán Quan liền đi tới lên tiếng chào hỏi Lục Tần Nam.
“Ừ!” Lăng Túc Nhiên gật đầu nói: “Tình hình thế nào rồi?”
“Theo tìm hiểu thì ông chủ quán trà này họ Chu, bình thường không mấy nổi trội, cũng rất ít lộ diện.

Việc kinh doanh quán trà do một cô gái đang quản lý gọi là chị Hồng.” Phán Quan đáp.
“Lúc bọn họ thực hiện công việc sát thủ chưa bao giờ nói mình là người của Mặc Các, cũng không để khách hỏi nhiều mà bảo khách về chờ tin tức là được!”
“Ừ! Vào xem thử!” Lăng Túc Nhiên lại gật đầu, quay người đến quán trà, hai người Lục Tần Nam theo sát phía sau.
“Mời ba vị vào trong!”
Ba người đi vào đại sảnh, một cô gái mặc sườn xám đi tới.
“Có phòng không?” Phán Quan hỏi.

“Có, mời ba vị đi theo tôi!” Cô gái mặc sườn xám cười gật đầu, sau đó dẫn ba người đi vào phòng riêng.
“Xin hỏi ba vị uống trà gì?” Sau khi vào phòng, cô gái cười hỏi.
“Nghe nói quán trà này của các cô có loại trà tên là Mặc Hương Xuân?” Phán Quan ngẩng đầu nhìn cô gái.
“Hả?” Cô gái thoáng sửng sốt: “Ba anh đặc biệt vì Mặc Hương Xuân mà đến?”
“Ừ!” Phán Quan gật đầu: “Tôi nghe nói mùi thơm lắm, mang cho chúng tôi một bình!”
“Thưa ngài, Mặc Hương Xuân là loại trà đắt tiền nhất của chúng tôi, giá hơi cao, không biết ba vị có trả được không!” Cô gái mặc sườn xám lại sững sờ rồi tiếp tục nói.
“Vậy sao? Bao nhiêu tiền?” Phán Quan tiếp tục hỏi.
“Một bình sáu trăm triệu!” Cô gái đáp.

“Chậc chậc, các cô làm ăn được phết, có thể trực tiếp mở ngân hàng rồi.” Phán Quan trầm ngâm đáp lại một câu.
“Anh nói đùa rồi!” Cô gái hơi mỉm cười: “Nếu ba vị cảm thấy giá hơi cao thì chỗ chúng tôi còn có không ít loại trà ngon khác, giá rất phải chăng, hay là...”
“Chúng tôi đặc biệt đến vì Mặc Hương Xuân, bằng không thì vượt xa xôi như vậy tới làm gì.” Phán Quan đã cắt đứt lời cô gái.
“Lấy đi, không thiếu gì tiền.

Chỉ cần trà ngon mang mấy ấm cũng được, tiền không thành vấn đề!”
“Vậy được, xin ba vị chờ một chút!” Cô gái khựng lại, sau khi đi tới cửa trong tích tắc chợt quay người, ánh mắt hiện lên vẻ kỳ lạ.
“Từ khi nào anh trở nên xa xỉ như vậy hả?” Chờ cô gái rời đi, Lục Tần Nam lên tiếng nói.
“Không uống trà này hẳn là không gặp được ông chủ? Có phải có cách vào trong trà này không?” Lăng Túc Nhiên cười nhạt nói.
“Vẫn là đại ca lợi hại!” Phán Quan cười khà.
“Trong tình huống bình thường, Mặc Các không tiếp người lạ, đều dựa vào người quen đề cử.

Mà chỉ có người quen mới biết được có loại trà Mặc Hương Xuân này.”
“Được đó, đến việc này anh cũng nắm rõ rồi sao?” Lục Tần Nam cười nói.
“Đó là đương nhiên, bằng không thì tới làm gì, cũng không thể trực tiếp cho người bao vây quán trà chứ?” Phán Quan nhếch miệng cười: “Lỡ như chủ quán trà không có ở đây, vậy không phải là đánh rắn động cỏ sao!”

“Có tiến bộ!” Lục Tần Nam lại cười.
Cộp! Cộp! Cộp!
Mấy người hàn huyên không bao lâu liền vang lên tiếng giày cao gót đi đến.
Sau đó liền thấy một cô gái cao gầy đi đến, cô gái mặc sườn xám vừa rồi kia đi theo phía sau, trong tay bưng đồ uống trà.
Người này khoảng ba mươi tuổi, nhan sắc xinh đẹp, dáng người chữ S, trên người tỏa ra mùi vị người phụ nữ trưởng thành.
“Chào mừng ba cậu đến quán tôi!” Người phụ nữ đến trước mặt ba người cười tươi.
“Tôi xin tự giới thiệu, tiểu nữ tôi là Từ Hồng, bọn họ cũng gọi tôi là chị Hồng, xem như là người phụ trách quán trà này.”
“Xin chào!” Phán Quan cười nhạt.
“Không biết phải xưng hô với ba vị như thế nào?” Từ Hồng cũng cười.
“Vị này chính là cậu Lăng!” Phán Quan chỉ Lăng Túc Nhiên giới thiệu.
“Hóa ra là cậu chủ Lăng!” Từ Hồng lại cười, đi đến trước mặt Lăng Túc Nhiên, đưa tay phải ra tiếp tục lên tiếng: “Chào mừng cậu chủ Lăng đến đây.”
Vừa nói, ánh mắt nhìn một lượt Lăng Túc Nhiên, trong ánh mắt hiện lên vẻ kỳ lạ.
Trên người Lăng Túc Nhiên này thấp thoáng hơi thở quân vương, cho cô ta phản ứng đầu tiên chính là đây tuyệt không phải người thường!
“Chị Hồng khách sáo rồi!” Lăng Túc Nhiên cười bắt tay đối phương.
“Cậu Lăng, bởi vì Mặc Hương Xuân mà các cậu chỉ điểm là loại trà đặc biệt của quán trà chúng tôi, cách thức pha trà được chú trọng một cách nhất định, nếu không sẽ đánh mất phần lớn vị trà.”
Từ Hồng vừa lên tiếng vừa ra hiệu cô gái mặc sườn xám đặt bộ dụng cụ pha trà xuống rồi tiếp tục nói: “Nếu cậu Lăng không ngại, tôi sẽ pha trà cho ba vị, chẳng biết có được không?”
“Làm phiền chị Hồng!” Lăng Túc Nhiên cười đáp.
“Cậu Lăng khách sáo rồi, nên làm mà!” Từ Hồng nói xong liền ngồi xuống trước bộ dụng cụ pha trà.

Đam Mỹ H Văn
“Cậu Lăng hẳn không phải là người địa phương?” Từ Hồng vừa mở bình nước nóng vừa lên tiếng nói: “Nghe khẩu âm cậu Lăng thì có vẻ cậu Lăng đến từ phương bắc phải không?”
“Chị Hồng hiểu biết thật rộng!” Lăng Túc Nhiên cười nhạt.
“Cậu Lăng khen nhầm rồi, tôi cũng là đoán mò đấy.” Từ Hồng cho lá trà vào trong ấm rồi cười tươi.
Sau đó, hết sức chuyên chú pha trà, động tác uyển chuyển, vừa nhìn liền biết là người am hiểu trà.
“Ba vị, mời!”

Một lúc sau, Từ Hồng cười, đưa ba chén trà pha xong cho ba người Lăng Túc Nhiên.
“Cảm ơn!” Lăng Túc Nhiên bưng chén thưởng thức trà.
Sau khi đặt chén trà xuống anh nói: “Ngon lắm! Không hổ là trà ngon nức tiếng, đáng giá tiền!”
“Cảm ơn cậu Lăng đã công nhận!” Từ Hồng lại cười rồi nói tiếp: “Nếu đoán không nhầm, cậu Lăng đến quán tôi ngoại trừ thưởng thức trà ra có lẽ còn có chuyện khác?”
Đây là quy củ quán trà này, dù cho có người đến gọi Mặc Hương Xuân cũng không có nghĩa là đối phương nhất định sẽ đặt hàng.
Quá trình Từ Hồng pha trà cũng chính là lúc cô ta khảo sát khách.
Trừ phi cô ta chủ động đưa ra câu hỏi, nếu không số tiền sáu trăm triệu thật sự chỉ có thể đến đây uống mấy chén trà.
“Ha ha, quả thật có chút chuyện.” Lăng Túc Nhiên cười: “Tôi muốn tìm một người, không biết chị Hồng có thể giúp một việc không?”
“Tìm người?” Từ Hồng ngẩn người, cô ta rất hiếm khi gặp được khách uống trà đến đây bảo cô ta giúp tìm người.
Thoáng khựng lại rồi nhìn Lăng Túc Nhiên nói tiếp.
“Xin lỗi, có thể làm cậu Lăng thất vọng rồi, chỗ này của tôi ngoại trừ uống trà ra, tuy còn có làm chút việc vặt khác nhưng không rành tìm người.”
“Ha ha, chị Hồng không cần từ chối tôi nhanh vậy, người tôi muốn tìm các chị nhất định biết.” Lăng Túc Nhiên lại cười.
“A?” Từ Hồng lại sững sờ: “Không biết cậu Lăng muốn tìm ai?”
“Chuyện này, chị Hồng có thể rất khó làm chủ, nếu tiện tôi có thể gặp ông chủ Chu của các người hay không?” Lăng Túc Nhiên không tiếp lời cô ta.
“Hả?”
Ánh mắt Từ Hồng hơi nhíu lại, cô gái mặc sườn xám bên cạnh kia cũng ngây người.
Người biết chủ quán trà không nhiều, người bình thường đều cho rằng chủ quán trà này chính là Từ Hồng.
Người biết ông chủ họ Chu vô cùng ít!
Rất hiển nhiên đối phương có chuẩn bị trước!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.