Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 162: Cái Chết Của Ngô Thiên Quyết





Đầu tiên Ngô Quốc Quân liếc qua Ngô Thiên Quyết đang nằm trên đất, sau đó nhanh chóng nhìn về phía Tần Nhã Lệ.

Bây giờ ông ta chỉ mong Tần Nhã Lệ có thể bình an vô sự, nếu không thì nhà họ Ngô thật sự xong đời luôn rồi.

Hai da!
Sau khi thấy tình hình của Tần Nhã Lệ Ngô Quốc Quân thở ra một hơi nặng nề trái tim thấp thỏm nãy giờ cuối cùng cũng thấy yên tâm hơn đôi chút.

Trời cao phù hộ, may là không gây lên họa lớn!
“Lục Tần Nam, đưa Nhã Lệ lên xe trước đi!” Lăng Túc Nhiên hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói.

“Vâng!” Lục Tần Nam gật đầu: “Nhã Lệ, chúng ta lên xe trước đi!”
“Vâng!” Cảm xúc của Tần Nhã Lệ đã trấn tĩnh lại đôi chút, trả lời xong cô ấy được Lục Tần Nam dìu ra cửa.

“Bố…” Ngô Thiên Quyết bò dậy một cách khó khăn, nhìn về phía Ngô Quốc Quân kêu lên.

“Con nhóc đó dám đánh con làm con bị thương, bố bảo ông Hồng giết nó luôn đi, nhanh giết nó, con nhất định phải giết chết nó…”
Bang! Anh ta còn chưa nói dứt lời Ngô Quốc Quân đã bước một bước lớn tới, đá anh ta ngã lăn ra đất.

Sau đó ông ta tức giận gào lên: “Thằng súc sinh, mày muốn hại chết cả nhà họ Ngô chúng tao sao?”
“Bố… sao bố lại đánh con?” Ngô Thiên Quyết lăn về phía sau hai vòng rồi hét lên với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.


Phù phù!
Ngô Quốc Quân không để ý đến anh ta nữa, bước nhanh đến trước mặt Lăng Túc Nhiên quỳ xuống, những người khác trong nhà họ Ngô cũng đồng thời quỳ xuống.

“Đốc…Ngài sứ giả, xin…xin lỗi, thật sự xin lỗi…Tôi không biết thằng nghiệt tử này lại dám làm ra những chuyện như vậy…”
Ngô Quốc Thiên run lẩy bẩy, dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục nói.

“Tôi…Tôi sẽ bồi thường, tôi sẵn lòng bỏ ra ba mươi nghìn tỷ làm phí tổn thất tinh thần cho cô Tần… xin Ngài sứ giả tha cho cái mạng chó của tên súc sinh kia …”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Ông nghĩ rằng tiền có thể giải quyết tất cả sao?” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói: “Có phải đối với ông không có việc gì mà tiền không giải quyết được không?”
Cộp! Cộp! Cộp!
Ngô Quốc Quân ra sức dập đầu, sau đó trên trán đã có vết thương chảy máu, ông ta còn không nghĩ tới việc chùi đi mà run run nói tiếp:
“Van… van xin Ngài sứ giả, chỉ cần Ngài sứ giả có thể tha cho cái mạng chó của tên súc sinh kia, tôi chấp nhận đánh đổi bằng bất cứ giá nào, xin ngài…”
“Do bố mẹ không biết dạy con!” Lăng Túc Nhiên nói tiếp.

“Nếu như ông không xuống tay được thì tôi sẽ giúp ông, nhưng nếu vậy thì người làm cha như ông sẽ phải chết với con mình!”
“Ông có mười giây để suy nghĩ!”
Bịch!
Ngô Quốc Quân như hóa đá ngồi sõng soài trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

“Trưởng họ!” Cả đám người nhà họ Ngô cùng hô lên.

“Ông Hồng, ông làm đi…” Gương mặt Ngô Quốc Quân vô cùng tuyệt vọng nhìn ông lão nói, nước mắt lã chã rơi đầy mặt, dường như chỉ một khắc đó thôi đã già đi hơn chục tuổi.

“Tôi hiểu rồi!” Ông Hồng hít một hơi sâu rồi mới xuất hiện.

Sau đó bước về phía Ngô Thiên Quyết, vẻ mặt vô cùng khó xử, đối với ông ta mà nói việc phải tự tay giết chết cậu hai nhà mình đương nhiên ông ta cũng không thoải mái gì.

“Ông…Ông Hồng, ông muốn làm gì? Tôi là cậu hai nhà họ Ngô đấy, ông không thể giết tôi…” Lúc này chắc chắn Ngô Thiên Quyết đã nghe hiểu được đại khái.

Chỉ có điều anh ta không hiểu, thân phận của Lăng Túc Nhiên là gì sao có thể doạ bố mình ra nông nỗi này.

“Cậu hai… ai làm thì người ấy chịu, vì bố của cậu cũng vì tất cả người nhà họ Ngô, xin lỗi…” Giọng ông có vẻ Hồng hơi nghẹn ngào.

“Rốt…Rốt cuộc anh ta là ai?” Ngô Thiên Quyết vừa khóc vừa hét lớn.

“Ngài sứ giả!” Ông Hồng hít sâu một hơi sau đó mới trả lời.

“Gì cơ?” Ngô Thiên Quyết vô cùng kinh hãi.

Răng rắc!
Lời còn chưa nói hết đã im bặt.

Ông Hồng giơ tay nện xuống một chưởng, sau khi âm thanh giòn giã vang lên từ cổ của Ngô Thiên Quyết thì đầu anh ta rũ xuống.


Hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt!
Anh ta cũng không ngờ rằng người mà mình muốn đối phó hoá ra lại là nhân vật có tầm cỡ ở Vân Đoan, đừng nói tới anh ta, đến cả nhà họ Ngô cũng chỉ như giun dế trong mắt người đó.

Trong khoảnh khắc trước khi chết, anh ta thật sự thấy hối hận rồi!
Sớm biết là vậy có cho anh ta trăm lá gan anh ta cũng không dám làm chuyện đó.

Tiếc là đời người không có nếu như, tất cả đều có luật nhân quả, đã được định sẵn.

Năm phút sau, Lục Tần Nam đạp chân ga, chiếc Land Rover chạy như bay trong gió.

“Nhã Lệ, không sao rồi, đừng sợ!” Hàng ghế sau, Lăng Túc Nhiên nhìn Tần Nhã Lệ đang nức nở bên cạnh.

Sau khi dừng lại một lúc thì khẽ áy náy nói: “Đều tại anh rể không tốt, là anh rể đã làm liên lụy tới em.


“Anh rể, không trách anh, thật sự không trách anh…” Tần Nhã Lệ ngẩng đầu, nhìn Lăng Túc Nhiên mà ra sức lắc đầu: “Chỉ trách tên khốn kia!”
“Nhã Lệ, anh rể cam đoan với em, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không có chuyện nào như vậy xảy ra nữa.

” Lăng Túc Nhiên hít sâu một hơi rồi nói.

Chuyện lần này đúng là sơ sót của anh!
Anh không ngờ tên công tử bột Ngô Thiên Quyết kia lại tra ra được quan hệ giữa anh và Tần Nhã Lệ, nếu không thì anh đã dặn Phán Quan đi theo bảo vệ Tần Nhã Lệ từ lâu rồi!”
“Vâng! Em tin anh rể!” Tần Nhã Lệ gật đầu đáp.

“Anh gọi điện thoại cho chị em trước, cô ấy và bố mẹ vẫn luôn lo cho em.

” Lăng Túc Nhiên nói rồi cầm điện thoại lên bấm số của Tần Nhã Khiết.

Sau khi điện thoại được kết nối Lăng Túc Nhiên nói sơ qua mọi chuyện, nói cô không cần lo lắng, Nhã Lệ không sao.

“Nhã Lệ, em về trường học hay là muốn đi đâu?” Chờ Lăng Túc Nhiên cúp điện thoại rồi Lục Tần Nam mới hỏi.

“Anh rể, anh Lục, hai người có phải về Đông Khởi gấp không?” Lúc này Tần Nhã Lệ đã tỉnh táo lại.

“Ở gần trường chúng em có một quán cơm, món ăn được làm khá ngon, em mời hai người tới đó ăn cơm, cơm nước xong xuôi rồi hai người hãy về, nhé?”
“Ha ha, Nhã Lệ đãi khách thì đương nhiên là được rồi!” Lăng Túc Nhiên cười đáp.

…Buổi sáng ngày thứ hai, Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam cùng Phán Quan lái xe về văn phòng Ảnh Môn Đông Khởi giải quyết chút chuyện.

“Chuyện của Lưu Bân xử lý tới đâu rồi?” Xe mới chạy không lâu thì Lăng Túc Nhiên hỏi.


“Báo cáo đại ca, đã giải quyết xong hết rồi.

” Phán Quan đáp: “Tổng cộng anh ta đã bóp méo hồ sơ vụ án của năm tên tội phạm truy nã, bốn trong số đó đã được khôi phục lại.


“Tên còn lại có lẽ là tên tội phạm truy nã cấp SSS năm đó?” Lăng Túc Nhiên lãnh đạm nói.

“Đúng!” Phán Quan gật đầu.

“Sao còn chưa khôi phục lại?” Lục Tần Nam hỏi.

“Mặc dù anh ta động tay động chân vào hồ sơ vụ án nhưng anh ta hoàn toàn không biết nội dung bên trong.

” Phán Quan đáp.

“Vậy là ý gì?” Lục Tần Nam thấy hơi khó hiểu.

“Hồ sơ tội phạm cấp SSS thì ít nhất phải là người giữ chức danh Đôn Đốc trở lên mới có quyền kiểm tra, dù anh ta là tổ trưởng tổ hồ sơ vụ án nhưng cũng không được mở hồ sơ đó.

” Phán Quan ngưng lại một lúc rồi nói tiếp.

“Theo như anh ta nói thì anh ta chỉ cấu kết với Đôn Đốc trước kia của Ảnh Môn Đông Khởi đánh tráo toàn bộ hồ sơ vụ án, anh ta vốn dĩ chưa từng xem qua nội dung bên trong hồ sơ đó.


“Được rồi!” Lục Tần Nam nhún nhún hai vai hỏi tiếp: “Vậy Đôn Đốc trước đó thì sao?”
“Chết rồi!” Phán Quan trả lời: “Không lâu sau khi hồ sơ vụ án bị đánh tráo, tên đó được phát hiện đã chết trong chính biệt thự của mình.


“Lưu Bân có thể sống sót là bởi anh ta không biết nội dung bên trong, nếu không thì anh ta đã chết từ lâu rồi!”
“Ha ha, mấy tên này thật thật sự rất thủ đoạn!” Lục Tần Nam khẽ cười: “Xem ra manh mối duy nhất còn lại chỉ có Hắc Công này thôi!”
“Phán Quan, dừng xe!” Đúng lúc này, Lăng Túc Nhiên híp mắt lại trầm giọng nói.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.