Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 171: Người Của Thế Giới Ám Vực Đến





Đùng!
Một giây sau, một cánh tay đứt rời rơi xuống đất, máu phun ra như suối ở chỗ bị đứt.

“A…” Hoàng Dương phát ra tiếng kêu thảm thiết trong cơn cuồng loạn.

“Ngài sứ giả, người phía dưới đã động chạm đến ngài, kính xin Ngài sứ giả rộng lòng bỏ qua cho!” Sau khi Mã Đao thu đao lại thì cúi đầu thật sâu trước mặt Lăng Túc Nhiên.

“Mã… Mã Đôn Đốc, vì sao anh lại làm tôi bị thương?” Sau khi Hoàng Dương tỉnh lại thì hét lớn, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.

Anh ta không hiểu gì cả, tại sao cấp trên của anh ta lại ra tay với mình, không phải nên đánh người của Ảnh Môn sao?
“Nếu như anh còn không câm miệng thì anh có tin tôi sẽ giết anh không?” Mã Đao tức giận nói.

“Tại sao, tôi…” Hoàng Dương lớn tiếng đáp.

“Hoàng Dương, anh im miệng cho tôi!” Hách Thiên Hằng tức giận quát lớn: “Mã Đôn Đốc đang cứu anh đấy!”
Đương nhiên anh ta hiểu rõ mục đích của Mã Đao, chém một cánh tay của Hoàng Dương chính là đang cứu anh ta!
Nếu không, thật sự bị người của Ảnh Môn bắt đi thì còn không biết có kết quả gì.

“Ngài sứ giả, anh xem làm vậy có được không?” Hách Thiên Hằng trực tiếp xoay người nói với Lăng Túc Thiên.


“Cút đi!” Lăng Túc Thiên phất phất tay.

“Về nói lại với cấp trên của anh, Ảnh Môn không có tội phạm truy nã, chỉ có trưởng lão vinh dự!”
“Nếu như lần sau lại có chuyện như vậy xảy ra thì toàn bộ người của Đặc Tuần Tư đều sẽ lên bảng truy nã của Ảnh Môn chúng tôi, lùng bắt tất cả về quy án!”
“Thuộc hạ nhất định sẽ chuyển lời!” Sau khi Hách Thiên Hằng hít sâu lần nữa thì nhanh chóng gật đầu.

Sau đó dẫn đám người Đặc Tuần Tư xoay người rời đi, Hoàng Dương đau khổ nhặt cánh tay đã bị đứt ở dưới đất lên rồi đi theo họ.

“Nhắc nhở bốn người Thương Lang bọn họ, dạo gần đây làm việc thì để ý một chút, có bất cứ tình huống bất thường gì thì gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức!”
Chờ đám người kia rời đi rồi, Lăng Túc Nhiên dặn dò Phán Quan.

“Vâng!” Phán Quan ra sức gật đầu.

“Hắc Công đâu?” Lăng Túc Nhiên hỏi tiếp.

“Mấy ngày này anh ta luôn tu luyện củng cố tu vi!” Phán Quan đáp.

“Cậu nói với anh ta một tiếng, bảo dạo này anh ta đừng đi đâu cả, cứ ở tại Ảnh Môn!” Lăng Túc Nhiên tiếp tục dặn dò.

“Vâng!” Phán Quan lại gật đầu.

……
Buổi sáng ngày thứ hai.

Sau khi Lăng Túc Nhiên vừa mới đưa Nhuỵ Nhuỵ về đến nhà thì điện thoại reo lên, lấy ra nhìn số gọi đến thì hơi sững sờ.

“Huyết La Sát, có việc sao?” Lăng Túc Nhiên ấn nút nghe rồi hỏi.

“Ngài sứ giả, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần phải báo cáo!” Giọng nói của Huyết La Sát mang theo sự nôn nóng.

“Nói!”
“Tôi vừa nhận được tin!” Huyết La Sát hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.

“Hai ngày trước, sau khi thế lực xếp thứ tư của Thế giới Ám Vực là U Minh Môn tập kết các thành viên cấp Chiến tướng trở lên thì phái từng nhóm đến nước Hạ.


“Do môn chủ U Minh thư sinh tự mình dẫn đội, mục đích là đến Đông Khởi của nước Hạ, chắc chắn là đi tìm anh!”
“U Minh Môn?” Lăng Túc Thiên hơi dừng lại: “Mục đích thì sao?”
Mặc dù anh đã nghe nói đến tổ chức U Minh Môn này nhưng từ trước đến nay chưa từng qua lại nên không biết vì sao đối phương lại đến tìm mình.

“Chắc là Ám Vực Thánh điện kêu bọn họ ra tay!” Huyết La Sát đáp lại.


“Lần trước anh giết sứ giả của Ám Vực Thánh điện nên chắc chắn bọn họ sẽ không chịu để yên.


“Còn theo như tôi biết thì Ảnh Môn luôn muốn tranh thủ mấy cái ghế trong Ám Vực Thánh điện, nên chắc chắn hai bên đã đạt được thỏa thuận gì đó!”
“Đúng là muốn chết!” Trong mắt Lăng Túc Nhiên, hỏi tiếp: “Trong những người đến lần này có những ai?”
“Hai vị môn chủ và phó môn chủ của U Minh Môn, thực lực cũng đã đột phá đến Chiến Tôn hậu kỳ, thuộc hạ cũng không rõ tu vi cụ thể là gì.


“Dưới hai người họ là tứ đại Quỷ Vương, thực lực của bốn người này đều là cảnh giới Chiến Thần đỉnh phong trở lên, một người trong đó đã đột phá đến cảnh giới Chiến Tôn.


“Dưới tứ đại Quỷ Vương là bát đại Âm Sai, sáu người trong đó là Chiến Thần tiền kỳ, hai người còn lại có cảnh giới Chiến Tướng.


“Ngoại trừ mười bốn người này ra thì còn hai mươi, ba mươi tên môn đồ nòng cốt, thực lực đều ở Chiến Tướng sơ kỳ trở lên.


“Tốt lắm.

” Ánh mắt Lăng Túc Nhiên ngưng tụ thành tia sáng.

“Nếu chuyện của Huyết Sát Đường còn chưa dạy cho Thế giới Ám Vực một bài học thì lần này tặng cho bọn họ một lễ lớn đi!”
“Ngài sứ giả, có cần tôi dẫn người quay về không?” Huyết La Sát hơi dừng lại rồi mở miệng hỏi.

“Không cần!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng dặn dò: “Cô dẫn người của mình đi đến xung quanh tổng bộ của U Minh Môn, chờ lệnh bất cứ lúc nào!”
“U Minh Môn muốn làm chim đầu đàn thì để bọn họ làm, từ nay về sau Thế giới Ám Vực sẽ không còn U Minh Môn nữa!”
“Tuân lệnh!” Sau khi Huyết La Sát sững sờ thì đáp lời.

Đương nhiên cô ta hiểu ý đồ của Lăng Túc Nhiên, chính là chuẩn bị phá tan đại bản doanh của U Minh Môn.

“Ngài sứ giả, tính thời gian thì người của U Minh Môn cũng đã vào biên giới của nước Hạ rồi.

” Huyết La Sát lo lắng nói thêm.

“Thực lực tổng hợp của U Minh Môn cao hơn Huyết Sát Đường mấy cấp, ngài sứ giả hãy cẩn thận!”
“Biết rồi!” Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu: “Cứ như vậy trước đi, cô lập tức hành động, đợi điện thoại của tôi bất cứ lúc nào!”
Sau khi cúp điện thoại thì nhập số của Lục Tần Nam vào, để cậu ấy và Phán Quan đến đây ngay lập tức.

Nửa tiếng sau, hai người Lục Tần Nam vào nhà.


“Đại ca, xảy ra chuyện gì?” Lục Tần Nam nghe từ giọng nói của Lăng Túc Nhiên trước đó ở trong điện thoại thì biết chắc chắn đã có chuyện.

“Lại có người của Thế giới Ám Vực đến!” Sau đó Lăng Túc Nhiên kể lại một ít tình huống cho hai người nghe.

“Chết tiệt, lại có một đám không sợ chết!” Giọng nói trầm thấp của Phán Quan vang lên.

“Đại ca, thế trận của đối phương không nhỏ!” Lục Tần Nam đăm chiêu như có điều suy nghĩ.

“Nếu như đối chiến với bọn họ thì không đáng để lo nhưng tôi lo đối phương sẽ giương đông kích tây khiến chúng ta được cái này lại mất cái khác.


“Ừ!” Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu, đương nhiên anh đã nghĩ đến điều này.

Dựa theo lời mà Huyết La Sát nói thì lần này U Minh Môn có ít nhất mười cường giả Chiến Thần trở lên tham gia đột kích!
Nếu như đối phương lựa chọn ra tay với anh cùng lúc thì một mình anh cũng có thể giải quyết hết bọn người xấu này.

Nhưng chắc chắn đối phương không ngu đến trình độ này, danh tiếng của anh đã truyền bá khắp Thế giới Ám Vực, người ở thế giới đó đều biết thực lực của anh ít nhất cũng là Chiến Tôn hậu kỳ.

Nếu đối phương đề phòng chuyện xấu nhất xảy ra thì chắc chắn sẽ không để toàn bộ trứng gà trong một giỏ, không dồn hết sức trong một việc!
Nếu như đối phương phân ra một nhóm người lẫn vào trong đám đông rồi dùng dân thường làm con tin hoặc nhìn chằm chằm vào người bên cạnh anh thì chắc chắn sẽ khiến anh ném chuột sợ vỡ bình.

“Lục Tần Nam, cậu gọi điện thoại cho Lạc Bảo Vũ trước, bảo anh ta thông báo cho người ở Đông Lưu, nếu như gặp phải người của đối phương thì không cần ngăn cản, cho toàn bộ đi vào!” Lăng Túc Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói.

“Nếu bọn họ muốn đến xem nước Hạ như vậy thì để cho bọn họ nhìn đủ, lần này đừng hòng có thể rời đi!”
“Vâng!” Lục Tần Nam gật đầu.

Mặc dù cậu ấy vẫn rất lo lắng nhưng cậu ấy tin đại ca chắc chắn có sự bố trí của mình, còn việc cậu ấy cần làm là phục tùng mệnh lệnh.

“Ngoài ra còn vài chuyện khác, hai người đi sắp xếp một chút!” Lăng Túc Nhiên tiếp tục dặn dò hai người.

“Hiểu rõ!” Sau khi nghe được những lời này của Lăng Túc Nhiên, ánh mắt hai người đồng loạt hiện lên sự phấn chấn.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.