Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 191: Thực Sự Dám Giết





“Hì hì, chào đại ca, chào Lục lão đại.” Huyền Bàn tới trước mặt hai người Lăng Túc Nhiên, cười toe toét.
“Huyền Bàn, đã lâu không gặp, tu vi lại tiến bộ rồi.” Lục Tần Nam cười đáp lại.
"Ha ha, Lục lão đại, anh đừng trêu chọc em, so với anh em chẳng tính là gì." Huyền Bàn lại cười.
Huyền Bàn, tên đầy đủ là Huyền Hào.
Là một đệ tử xuất thân từ Huyền Môn, thiên phú phải nói là đến độ quái thai.

Năm nay anh ta hai mươi hai tuổi, không chỉ nắm tất cả y thuật chân truyền của Huyền Môn mà tu vi võ đạo đã bước vào Chiến Tôn Đại Thành Cảnh Giới Hậu Kỳ.
Từ sau lần theo trưởng lão Huyền Môn đến Tây Lưu khi trước thì anh ta sống chết không muốn trở về núi, một mực đòi ở lại Tây Lưu với danh nghĩa trưởng đoàn chuyên gia quân y khu vực Tây Lưu.
Cả ngày trời chẳng làm gì cả, quấy lấy nhóm y tá của đoàn quân y, vui vẻ vô lo.
Nhưng kỳ này, anh ta bị cú điện thoại của Lăng Túc Nhiên gọi tới thủ đô theo dõi Sở Quân.
Dựa vào thực lực võ đạo của Huyền Bàn, thêm độc thuật kỳ diệu của anh ta, đừng nói là Chiến Tôn Sơ Thành, cho dù là Chiến Tôn Viên Mãn cũng không phải là đối thủ của anh ta.
“Năm vị đại ca đại tỷ, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi.” Sau đó, Huyền Bàn xoay người đi về phía mấy người Thương Lang.
"Tên béo chết tiệt này, cậu tránh xa tôi ra." Phán Quan lập tức nhảy dựng lên.
“Huyền Bàn anh đứng bên cạnh đại ca là được, không cần qua đây.” Truy Hồn đồng thời hô lên.
Hai người bọn họ thật sự sợ tên béo này, lần trước gặp mặt, hai người bị đối phương chỉnh thảm, đến bây giờ trong lòng còn sợ hãi.

"Hi hi..." Dạ Cơ cười một tiếng: "Các cậu đừng khoa trương như vậy, Huyền Bàn đáng sợ như vậy sao?”
“Vẫn là chị Cơ tốt nhất.” Huyền Bàn cười đáp lại.
“Huyền Bàn, đã lâu không gặp.” Thương Lang cùng Hàn Tuyết đồng thời chào hỏi.
“Anh Thương Lang, khi nào anh và chị Hàn Tuyết sinh con?” Huyền Bàn ngữ khí chính trực: "Sinh ra em dẫn nó đi chơi.”
Khụ.

Khụ.

Khụ.
Thương Lang và Hàn Tuyết đồng thời bị sặc.
"Anh là ai?" Sở Luân thoáng ổn định tâm tình của mình, nhìn về phía Huyền Bàn hỏi.
“Là tiểu tổ tông của anh.” Huyền Bàn trả lời một câu.
Sau đó, không để ý đến anh ta, quay đầu nhìn về phía Lăng Túc Nhiên hỏi: "Đại ca, mang người đến rồi.”
"Ừm." Lăng Túc Nhiên gật đầu nhìn về phía Sở Luân: "Thế nào, anh hẳn là biết người này chứ? Anh đừng nói với tôi là đến anh em cùng cha khác mẹ của mình cũng không quen chứ?”
"Tôi không biết anh đang nói cái gì.”
Ánh mắt Sở Luân trầm xuống: "Anh ta là ai? Tôi chưa bao giờ gặp anh ta.”
Nghe được lời này của anh ta, Sở Quân xụi lơ trên mặt đất trong ánh mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, anh ta biết mình hoàn toàn bị bỏ rơi rồi.
"Chậc chậc, chuẩn bị bỏ xe giữ tướng à?” Huyền Bàn nhìn về phía Sở Quân.
“Bây giờ anh đã biết rồi chứ, anh chỉ là một quân cờ của nhà họ Sở mà thôi, dùng hết là có thể vứt, vậy mà anh còn đang vì họ liều chết giữ bí mật."
Nói xong, giọng điệu trầm xuống: "Nếu như không muốn thử tư vị Vạn kiến thực cốt, thì thành thật thẳng thắn, mấy tên tạp chủng cùng anh lên kế hoạch hãm hại chủ nhân Ảnh Môn đang ở đâu?”
“Anh ấy...!Bọn họ đang..." Nghe được mấy chữ Vạn kiến thực cốt, cả người Sở Quân run lên, vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng mở miệng.
“Tôi thấy các anh thật sự là muốn chết, biệt phủ nhà họ Sở không cho phép các anh càn rỡ.” Nhìn thấy thần thái của Sở Quân, đương nhiên Sở Luân sẽ không để cho anh ta mở miệng.
Nói xong giơ tay lên: "Động thủ, đuổi toàn bộ ra ngoài."
Ào ào.
Trăm người phía sau anh ta đồng thời phát động, tất cả xông về phía đám người Lăng Túc Nhiên, tất cả phóng ra khí thế mạnh nhất của bản thân.
“Muốn chết.” Hắc Công và Ngũ đại tiêm đao đồng thời xông ra ngoài.
Hô.
Cùng lúc đó, khí thế trên người Sở Luân trong nháy mắt cũng tăng vọt, giơ tay lên đánh một chưởng về phía Sở Quân trên mặt đất.
"Ôi, muốn giết người diệt khẩu à? Đáng tiếc, anh còn chưa có năng lực đó." Thân hình Huyền Bàn cực nhanh lóe tới trước mặt Sở Quân, đồng thời đánh ra một chưởng.
Bịch.
Tuy thân thủ Sở Luân coi như đã qua chiến thần cảnh giới hậu kỳ, nhưng ở trước mặt Huyền Bàn cũng chẳng khác gì con kiến.

Bị một chưởng đánh bay khoảng ba bốn mươi mét nặng nề đập xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người ỉu xìu.
Ầm.

Ầm.

Ầm.
Cùng lúc đó, trăm người đàn ông khác dưới đao thế của đám người Thương Lang toàn bộ ngã xuống, không ai còn sống.
Từ thời khắc bọn họ ra tay, cũng đã định trước kết cục, Ảnh Môn uy nghiêm, không thể khiêu khích.
“Đại ca, tạp chủng này xử lý như thế nào?”
Huyền Bàn chỉ Sở Luân trên mặt đất mở miệng nói.
“Cản trở Ảnh Môn xử án, hơn nữa muốn giết người diệt khẩu, trảm.” Lăng Túc Nhiên thản nhiên mở miệng.
"Anh...Anh dám?" Sở Luân lại phun ra một ngụm máu tươi: "Có bản lĩnh anh giết tôi thử xem, nhà họ Sở tuyệt đối..."
Hự.
Lời anh ta còn chưa nói xong, một con đao từ trong tay Hàn Tuyết bắn ra.
“Dừng tay.”
Đúng lúc này, giọng của một người đàn ông vang lên, ngay sau đó một chưởng cường đại đánh về phía Hàn Tuyết.
"Ôi, lại thêm một tên tạp chủng lo chuyện bao đồng?" Huyền Bàn thản nhiên mở miệng, đồng thời giơ tay quét ra ngoài.
Ầm.
Lực tấn công của hai người đụng vào nhau, mỗi người đều lui về sau năm sáu bước.
Một chiêu không phân thắng bại.
"Hử?"
Đối phương hiển nhiên không ngờ Huyền Bàn lại có thế lực cân bằng với ông ta.
"Ồ, không tệ lắm." Huyền Bàn nhíu mày.
Xì.
Cùng lúc đó, đao của Hàn Tuyết từ cổ Sở Luân chợt lóe qua, chỉ thấy cổ họng anh ta xuất hiện một tia máu.
Ừng ực.
Khó khăn mở miệng, không thể phát ra một chữ, hai chân đạp không còn khí tức.
Đến chết, anh ta cũng không ngờ người của Ảnh Môn thật sự dám giết anh ta.
Anh ta là nhị thiếu nhà họ Sở, hơn nữa đây còn là cửa nhà họ Sở.
Đúng là chết tiệt.
Ầm.


Ầm.

Ầm
Một trận tiếng bước chân vang lên phía sau mọi người, chỉ thấy một hàng năm người nhanh chóng bước tới, phía sau là một chiếc Coster.
Đám người Lăng Túc Nhiên quay đầu nhìn lại, ba trong số năm người đều là người quen mới gặp cách đây không lâu.
Thống soái chiến bộ, Mục Kỳ Thiên.
Đô Vệ Sở, Tạ Vân Hàn.
Cấm Vệ Tư, Hạ Vân Bác.
Hai người còn lại, trên dưới năm mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, ánh mắt sắc bén, trang phục Bố Y, khí kình quấn quanh thân.
Vừa rồi đối chưởng với Huyền Bàn chính là người đàn ông thân hình gầy gò trong đó.
“Thật là đáng chết.”
Mấy người đi tới, người đàn ông nhìn Sở Luân trên mặt đất, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Lăng Túc Nhiên: "Lăng Soái, có phải anh quá đáng quá hay không?”
Mấy người khác, biểu tình trên mặt mỗi người một khác.
"Ông là ai?" Lăng Túc Nhiên nhìn từ trên xuống dưới đánh giá người đàn ông thản nhiên mở miệng.
Mục Kỳ Thiên đi ra hai bước: “Tây vương, tôi giới thiệu một chút, đây là Tư trưởng mới của Đặc Tuần Tư, Lục Hải Đình.”
Sau khi nói xong, lại chỉ vào người đàn ông khác: "Đây là đặc phái viên của Trung Thiên Tư, Lương Long.”
Nghe ông ta giới thiệu, Lăng Túc Nhiên hơi híp mắt lại.
Người của Đặc Tuần Tư đến đây, anh không thấy ngạc nhiên, quan hệ giữa đám nhà giàu ở Thủ đô và Đặc Tuần Tư vốn rất phức tạp.
Điều làm anh kinh ngạc chính là, Trung Thiên Tư cũng phái người tới.
Trung Thiên Tư là cơ quan trung ương của Thủ đô, ngang hàng với chủ tịch nước, phàm là quyết định trọng đại cấp quốc gia, đều xuất phát từ Trung Thiên Tư.
Anh không ngờ việc hôm nay còn kinh động tới người của Trung Thiên Tư.
Tạm thời anh không rõ, người của Trung Thiên Tư có phải Mục Kỳ Thiên ra mặt mời hay không.
Nếu như không phải, năng lực của cánh tài phiệt thật sự khiến người ta kinh ngạc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.