Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 199: Nhị Nguyên Lão Điên Rồi





“Quá yếu rồi!” Giọng Lăng Túc Nhiên cùng lúc vang lên.
Thân hình của anh bước lên vài bước, cổ tay xoay một cái, một tia ánh sáng hình vòng cung màu đỏ máu từ chân trời chém xuống.
Xuy!
Sau một âm thanh rất nhỏ này, hiện trường rơi vào im lặng.

Lăng Túc Nhiên cùng tên lão giả đối phương kia đứng tại chỗ, vẫn giữ nguyên tư thế như trước, giống như cho đến bây giờ chưa từng ra tay vậy.

“Thật ngại quá, ông thua rồi!” Mười lăm phút sau, giọng nói của Lăng Túc Nhiên vang lên.

"Thật...thật mạnh..." Lão giả vừa mở miệng một cái, từ mi tâm của ông ta xuất hiện một đường máu, sau đó kéo dài xuống cực kỳ nhanh chóng.

Bùm! Bùm!
Ba giây sau, hai nửa thân thể đồng thời đổ ập xuống đất, máu thịt lẫn lộn, nhìn thấy mà giật mình.
“Đại Nguyên lão!!” Trước tên lão giả kia, Thôi Văn Tùng và đám người đó lại cao giọng kêu than, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng đau buồn.

Nguyên lão, cao thủ số một về chiến bộ, người vì quốc gia này đã lập vô số chiến công để xây dựng quốc gia, đã chết như thế này!
Đây chắc chắn là một mất mát lớn đối với nước Đông Hà!!!
Muốn đào tạo được một tên cường giả chiến tông trung kỳ, chưa cần nói đến khoản đầu tư khổng lồ, tính theo thời gian cũng cần phải mười mấy năm tích lũy mới được!!!
Đây chắc chắn là một nỗi đau mà nước Đông Hà không thể gánh nổi!
Hơn nữa đó còn là nỗi nhục nhã của nước Đông Hà! Bị người ta ép tới cửa nhà mà giết chết đại trưởng lão!
“Ngươi đáng chết, ngươi thật đáng chết mà!!!” Lão giả kia điên cuồng gào thét lên.
"Người đâu, người đâu mau đến đây, gửi chỉ thị của tôi, thông báo cho cục tên lửa, bằng mọi giá phải giết ba người bọn họ, nhất định phải giết bọn họ!!!"
Tê!
Nghe được những lời ông ta nói Thôi Văn Tùng và những người khác thanh tỉnh lại từ đau buồn tột độ, toàn thân họ không khỏi run lên.
Nhị Nguyên lão điên rồi, thật sự là điên rồi!
Đây là thủ đô của nước Đông Hà, một thành phố lớn với hơn mười triệu người!
Phóng tên lửa ở chỗ này, chưa nói đến chuyện có thể giết chết ba người kia không, cho dù cuối cùng có thể giết chết, sợ rằng ít nhất hàng triệu người sẽ bị chôn vùi theo đấy?
Hơn nữa, ai có thể đảm bảo rằng chủ tịch nước không nằm trong số hàng triệu người này!?
"Ồ, định dùng tên lửa cơ à? Dọa bé cưng sợ chết đi được!" Huyền Bàn vỗ ngực một cái: "Nhưng mà, các người có thể thử xem!"
Đông! Đông! Đông!
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Sau đó liền thấy một tên sĩ quan mặc quân phục với sắc mặt trắng bệch, bước nhanh đến bên cạnh Thôi Văn Tùng thì thầm vào tai vài tiếng.
“Cái gì!?” Sau khi nghe thấy lời nói của đối phương, Thôi Văn Tùng lại gầm lên.
Sau đó mặt ông ta đầy kinh hãi nhìn về phía Lăng Túc Nhiên: "Cậu lại điều động một trăm ngàn chiến đội Huyết Ảnh đến nước Đại Hạ Đông Lưu, rốt cuộc cậu muốn làm gì!?"
Ông ta không thể không kinh hãi!
Mặc dù trước đây ông ta chưa từng đối đầu với chiến đội Huyết Ảnh, nhưng danh tiếng của chiến đội Huyết Ảnh đã lan rộng ra bên ngoài từ lâu.

Chiến bộ của bất kỳ quốc gia nào cũng biết về sự tồn tại của chiến đội mạnh nhất trong nước Đại Hạ, cũng đã thực hiện các phân tích và nghiên cứu chuyên sâu!
Một trăm nghìn chiến đội Huyết Ảnh chắc chắn có thể chống lại sức chiến đấu một triệu chiến lực của nước Đông Hạ.

Nếu một tram nghìn chiến đội Huyết Ảnh này tiến vào lãnh thổ của nước Đông Hà, gần như có thể đánh thủng nước Đông Hà!
Đồng thời, ông ta cũng biết tại sao ba người Lăng Túc Nhiên lại dám bước vào lãnh thổ của nước Đông Hà một cách đàng hoàng như vậy, ngoài sức mạnh võ đạo của bản thân, một tram nghìn chiến đội Huyết Ảnh kia chính là con át chủ bài của đối thủ.


Có một trăm nghìn binh sĩ canh giữ biên giới, cho dù trong nước có thể trấn áp ba người võ đạo cường giả bên đối phương kia, cũng không không có khả năng gây khó dễ cho đối phương!
"Các người thật là đồ khốn nạn!"
Lúc này, Nhị Nguyên lão cũng từ trong cơn tức giận bình tĩnh trở lại, nghe xong lời nói của Thôi Văn Tùng, ông ta cũng run lên, vẻ mặt sợ hãi.

Ông ta dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, nếu hôm nay ba người đối phương hễ có chuyện không may, một trăm nghìn chiến đội Huyết Ảnh kia chắc chắn sẽ đặt chân đến lãnh thổ của nước Đông Hà.

Hoàn toàn là bị kích thích mà!
Nếu không ông ta sẽ thực sự trở thành tội nhân thiên cổ của nước Đông Hà!
Bây giờ tỉnh táo suy nghĩ lại một chút, ông ta mơ hồ cảm thấy trước đó rất có thể Lăng Túc Nhiên đang cố ý kích thích ông ta ra lệnh.
Chỉ cần ông ta dám sử dụng vũ khí sát thương hạng nặng kia, một trăm nghìn chiến đội Huyết Ảnh thực sự có thể bước vào lãnh thổ của nước Đông Hà!
Đối phương rõ ràng đang tìm lý do để xuất chiến!
Nghĩ đến cảm thấy thật đáng sợ! Nghĩ đến cảm thấy thật đáng sợ mà!!!
“Haha, sợ à?” Huyền Bàn cười một tiếng: “Không phải định giết chết chúng tôi bằng tên lửa ư? Sao không thử một chút xem?
Hơ!
Thôi Văn Tùng thở ra một hơi nặng nhọc, sắc mặt vô cùng khó nhìn, sau đó giơ tay phất phất với người bên cạnh.
"Giao người cho bọn họ!"
“Vâng!” Hai người con trai cao lớn mặc quân phục gật đầu, xoay người đi về phía căn cứ.
Hai phút sau, toàn thân Phó Thắng vết thương chồng chất được hai người đỡ bước ra ngoài, đôi mắt của anh ấy trống rỗng vô thần, cả người trông vô cùng uể oải.
Nhìn thấy trạng thái của Phó Thắng, Lăng Túc Nhiên cùng ba người đồng thời tỏa ra một cỗ lạnh lùng, trong mắt thoáng hiện lên sự rét lạnh.
Một lúc sau, Phó Thắng ra tới cửa.
“Ừm!?” Sau khi thấy Lăng Túc Nhiên, hai mắt anh ấy đột nhiên trừng lớn lên gấp hai lần, tiếp đó liền đưa tay lên xoa xoa.
Sau đó, anh ấy nhìn Lăng Túc Nhiên với vẻ mặt khó tin: "Anh...anh là Lăng Soái!?"
“Ừ!” Lăng Túc Nhiên hít sâu một hơi rồi cười nói: “Chúng tôi tới đây đón cậu về nhà!”
Bùm!
Sau khi xác nhận danh tính của Lăng Túc Nhiên, tinh thần của Phó Thắng lập tức tăng lên, anh ấy bước nhanh đến bên cạnh Lăng Túc Nhiên, quỳ một chân xuống.
"Chiến bộ thứ ba quân đoàn năm khu Đông, Phó Thắng ra mắt Lăng Soái!"
Giọng nghẹn ngào một lần nữa, anh ấy kích động đến mức không kìm được.
Từ khi bị đối phương bắt đến nay, hơn mười tiếng đồng hồ, nước Đông Hà đã tra tấn anh ấy bằng nhiều hình phạt tàn khốc để moi thông tin từ chiến bộ của nước Đại Hạ từ trong miệng anh ấy.

Nếu không phải vì sống chết đem tin tức truyền về nước chặn lại, có lẽ anh ấy đã tự sát từ lâu.
Anh ấy nằm mơ cũng không nghĩ rằng đất nước của anh ấy sẽ cử người trực tiếp đến đây để giải cứu anh ấy!
Hơn nữa còn là vua vùng Tây Lưu mà trong lòng anh ấy luôn ngưỡng mộ, ăng Soái!
“Xin lỗi, chúng tôi đến muộn, khiến anh chịu khổ rồi!” Lăng Túc Nhiên đưa tay đỡ anh ấy dậy.
“Cảm ơn, Lăng Soái!” Sau đó Phó Thắng nhìn Lục Tần Nam, cúi đầu chào: “Chiến bộ thứ ba quân đoàn năm khu Đông, Phó Thắng ra mắt Phó đốc Lục!”
“Không cần khách sáo!” Lục Tần nam cười đáp lại, nói tiếp: “Cậu nhìn hiện trường một chút, có ai ép cung cậu hay không?”
“Có!” Phó Thắng giơ ngón tay chỉ thẳng vào người đàn ông đầu đinh: “Anh ta là người phụ trách chiến bộ hình phạt của nước Đông Hà, toàn bộ quá trình đều là anh ta chỉ huy!
“Tốt lắm!” Mắt Lăng Túc Nhiên khẽ híp một cái, sau đó nhìn về phía Thôi Văn Tùng: “Là ông tự mình ra tay hay là để tôi ra tay!”
“Ngài Đô thống, cứu tôi!” Người đàn ông đầu đinh run lên, bước nhanh đến bên cạnh Thôi Văn Tùng, vẻ mặt kinh hãi.
“Cậu nhất định phải làm đến tận cùng như vậy sao?” Thôi Văn Tùng hít thở sâu một hơi sau đó mở miệng nói.
“Lục Tần Nam, chém!” Lăng Túc Nhiên lạnh lùng nói.
“Rõ!” Lục Tần Nam trầm giọng đáp lại.

Hưu!
Nói xong, cổ tay của cậu ấy xoay một cái, một đường đao chém ra.
"Đừng..." Những vong hồn của người đàn ông đầu đinh hét lên.
Phốc!
Lời còn chưa dứt, hơi đã dừng lại, một cái đầu người bay vút lên trời, máu tươi bắn tung tóe lên cả người Thôi Văn Tùng.
"Cậu..." Thôi Văn Tùng cảm thấy mình vô cùng tức giận.
Chỉ là ông ta biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác ngoài nhẫn nhịn.
Một trăm nghìn chiến đội Huyết Ảnh đang chờ ông ta nổi trận lôi đình!
Nếu ông ta dám nổi giận, chiến đội Huyết Ảnh liền san bằng nước Đông Hà của ông ta!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.