Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 214: Tông Chủ Vu Độc Tông





“Kẻ hèn này trước hết thay mặt Thiên Âm Quốc xin lỗi Lăng Soái!” Râu quai nón lại cúi người.

“Xin Lăng Soái yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Lăng Soái!”
“Có thật không?” Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt lên tiếng: “Các người sẽ đòi lại công bằng cho tôi như thế nào?”
“Lăng Soái, chuyện này hẳn là do Vu Độc Tông làm ra, Quốc Chủ đã phái người truyền lệnh cho Tông Chủ của Vu Độc Tông đến Quốc Đô.

” Râu quai nón trả lời.

“Lăng Soái, nếu như có thể, thì xin mời di giá đến Quốc Đô, Quốc Chủ muốn gặp mặt để xin lỗi anh!”
“Vu Độc Tông?” Lăng Túc Nhiên khẽ híp mắt.

“Đúng!” Người đàn ông râu quai nón hít sâu một hơi sau đó trả lời.

“Ha ha, vậy thì cứ đi gặp một chút!” Lăng Túc Nhiên cười nhạt, sau đó phất tay với ba ngàn binh sĩ của chiến đội Huyết Ảnh: “Tập thể ở tại chỗ chờ lệnh!”
“Tuân lệnh Đốc Soái!” Ba ngàn binh sĩ cùng hô to.


Mười phút sau, năm người Lăng Túc Nhiên leo lên một chiếc xe dành riêng cho khách quý của Thiên Âm Quốc, đi về hướng Quốc Đô.

Diện tích của cả Thiên Âm Quốc cộng lại cũng chỉ bé bằng bàn tay, chưa đầy ba tiếng, xe chuyên chở đã tiến vào cửa Quốc Đô.

Một con đường rộng lớn nối thẳng đến hoàng cung Thiên Âm Quốc, trên đường đi, thảm đỏ trải đường, hoành phi tung bay.

Hai bên đường, ba bước một chốt, năm bước một trạm, các chiến sĩ vũ trang đầy đủ đang nhao nhao cúi chào, mấy trăm ngàn dân chúng cầm hoa tươi trong tay mà reo hò.

Lễ nghi cấp quốc gia tiêu chuẩn!
Chỉ trong chốc lát, xe chuyên chở tiến vào cửa hoàng cung, tiến vào dãy cung điện nguy nga tráng lệ, cuối cùng là dừng lại ở nơi cách cổng cung điện khoảng trăm mét.

Sau đó, râu quai nón dẫn đầu đi vào đại điện.

Bên trong đại diện, một ông lão khoảng sáu mươi tuổi đang ngồi trên ghế kim loan, chính là Quốc Chủ của Thiên Âm Quốc, Kháng Đình.

Một bên khác là mười lãnh đạo cấp cao của Thiên Âm Quốc đang đứng giữa đại diện, ai ai cũng có thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt nhìn về phía Lăng Túc Nhiên cũng hiện lên vẻ kiêng dè.

“Lăng Soái đại giá quang lâm, không nghênh tiếp từ xa, hi vọng bỏ qua cho!” Kháng Đình đi từ trên ghế kim loan xuống, ngữ khí rất khiêm tốn.

“Quốc Chủ, lại gặp nhau rồi!” Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt lên tiếng
Hơn một năm trước hai người cũng đã gặp nhau rồi, nên không còn lạ lẫm nữa.

“Lăng Soái, mời ngồi!”
Kháng Đình làm ra tư thế mời, sau đó dẫn Lăng Túc Nhiên đi vào chiếc ghế phát ra ánh vàng lấp lánh bên phải, nhóm bốn người Chu Tước đứng phía sau hai người.

“Lăng Soái, đầu tiên phải xin lỗi anh, xảy ra loại chuyện này, trong lòng tôi vô cùng áy náy!” Kháng Đình nhìn về phía Lăng Túc Nhiên mà nói.

“Quốc Chủ, trở về chuyện chính đi, hôm nay tôi cũng không phải đến để ôn chuyện với ông!” Lăng Túc Nhiên nhấc chén trà lên uống một chút.

Nước trà của Thiên Âm Quốc, lần trước khi đến đây anh cũng đã dùng qua, hương vị rất khá.


“Người đâu, gọi Tông chủ Vu Độc Tông là Vu Liêu vào điện!” Kháng Đình âm thầm hít sâu một hơi, sau đó trầm giọng lên tiếng.


“Truyền, Tông chủ Vu Độc Tông là Vu Liêu vào điện!" Một tiếng nói vang dội truyền ra khỏi đại diện.

Hai phút sau, một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi đi vào theo hai tên chiến sĩ, thân hình hơi gầy, ánh mắt sắc bén, quanh thân dường như tản ra từng luồng khí tức âm lạnh.

“Vu Liêu bái kiến Quốc Chủ!”
Người đàn ông trung niên đi vào giữa đại điện, đầu tiên là nhìn lướt qua Lăng Túc Nhiên sau đó là nhìn về phía Kháng Đình cúi đầu.

Thiên Âm Quốc không có lễ quỳ lạy, giữa vua và thần dân đều cúi đầu tỏ ý kính trọng.

“Vu Liêu, ông có biết tội của ông không!” Kháng Đình trầm giọng mở miệng.

“Quốc Chủ, xin thứ lỗi cho sự ngu dốt của thảo dân, không biết Quốc Chủ là đang nói đến chuyện gì?” Vu Liêu thoáng sửng sốt, sau đó mở miệng nói.

Mấy tiếng trước ông ta nhận được lệnh của Quốc Chủ, bảo ông ta tiến cung, nói là có chuyện quan trọng cần tìm.

Sau khi nhận được lệnh, trong lòng ông ta đã có sự suy đoán.

Từ đêm hôm qua ông ta đã không liên lạc được với những người ông ta đã phái đến nước Đại Hạ, biết chắc là đã lành ít dữ nhiều, bây giờ Quốc Chủ triệu kiến, chắc chắn là bởi vì việc này.

Chỉ là trong lòng ông ta cũng không có gì bối rối, cũng không có bất kì dự tính chạy trốn gì, vô cùng thản nhiên đi theo cấm vệ quân đến Quốc Đô.

Vừa rồi, khi tiến vào đại điện, nhìn thấy Lăng Túc Nhiên và mấy người nước Đại hạ, suy đoán trong lòng cũng đã được chứng thực, có điều ông ta vẫn không hề hoang mang.

Nơi này chính là hoàng cung của Thiên Âm Quốc, đối phương chỉ có năm người, có thể làm ra được sóng gió gì cơ chứ.

“Ông vẫn còn giả vờ ngu ngốc à!” Ngữ khí của Kháng Đình trầm xuống: “Ông dám nói, những tên khốn đến Đông Khởi nước Đại Hạ để ám sát Lăng Soái không phải là người của Vu Độc Tông của ông không?
“Hả?” Vu Liêu ra vẻ vô cùng kinh ngạc: “Quốc Chủ, việc này không thể đùa được đâu, đây là tội mất đầu đấy!”
“Tôi thề với Quốc Chủ, người của Vu Độc Tông không ai lại làm chuyện này, tháng gần nhất, các đệ tử của Vu Độc Tông đều đang tu luyện ở tông môn, chuẩn bị cho cuộc thi đấu võ của tông môn…”
“Khốn kiếp! Sắp chết đến nơi còn muốn giảo biện!” Kháng Đình lạnh giọng ngắt lời ông ta, luồng khí thế của quân vương tràn ra khắp người ông ta.

Ông ta hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục nói: “Có muốn tôi nhắc ông một câu không, Lăng Soái trúng độc hoa Thực U!”
“Ông nói cho tôi nghe xem, trong toàn bộ Thiên Âm Quốc, ngoại trừ Vu Độc Tông của ông, còn ai có bản lĩnh luyện chế thứ kịch độc thiên hạ như hoa Thực U này thành loại độc không màu không vị?”
“Quốc Chủ, nếu chỉ dựa vào điểm này mà nhận định chuyện này là do Vu Độc Tông của tôi gây ra, thì lại suy đoán quá mức rồi, hơn nữa còn đề cao Vu Độc Giáo của tôi quá!” Vu Liên khẽ cau mày.


“Vu Độc Giáo của chúng tôi mặc dù am hiểu chế độc, nhưng loại độc hiếm thấy như hoa Thực U kia, ngay cả tôi cũng chỉ từng nghe nói qua mà thôi, đến bây giờ cũng chưa từng thấy qua, càng đừng nói đến chuyện luyện chế độc hoa Thực U!”
“Kỳ năng dị sĩ ở Thiên Âm Quốc không hề ít, hoàn toàn không thể loại trừ những cường giả có khả năng luyện chế hoa Thực U nhưng vẫn chưa xuất thế!”
“Ông đúng thật là có thể giảo biện!” Lúc này, Huyền Bàn nhàn nhạt mở miệng.

“Thế nhưng ông có biết không, khí tức trên người ông đã sớm bán đứng ông?”
“Mặc dù, hoa Thực U sau khi thông qua quy trình bảy bảy bốn mươi chín bước có thể luyện chế ra được được độc hoa Thực U không màu không vị.


“Nhưng bản thân hoa Thực U lại có mùi hương vô cùng kì lạ, mà loại mùi hương này, chỉ cần có người tiếp xúc qua, thì trên người kẻ đó trong vòng một tháng vẫn sẽ luôn có loại mùi này luẩn quẩn.


“Từ lúc ông bắt đầu đi vào đại điện, tôi đã nghe được mùi hương đó trên người ông, mà bây giờ ông lại nói với chúng tôi rằng ông chưa bao giờ tiếp xúc qua hoa Thực U?”
“Anh nói bậy!” Trong ánh mắt Vu Liêu hiện lên một chút kì lạ.

Ông ta hiển nhiên không ngờ rằng ở đây còn có người trong nghề, không chỉ biết được hoa Thực U có mùi lạ, mà ngay cả quy trình bảy bảy bốn mươi chín bước cũng biết rõ ràng.

"
Thật sự là bất cẩn rồi!
Hơi dừng một chút, âm thầm hít sâu một hơi, ông ta lại tiếp tục trầm giọng lên tiếng.

“Anh có thân phận gì, chỉ là đứa nhóc còn chưa mọc đủ lông, thế mà lại dám ở đây nói bừa bãi!”
“Là ai nói cho anh biết hoa Thực U có mùi hương đặc biệt, quả thực là buồn cười vô cùng! Chỉ sợ hoa Thực U là thứ gì anh cũng chẳng biết đâu nhỉ?”
“Ha ha, để tôi giới thiệu cho ông biết, anh ấy có thân phận gì!” Giọng của Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt vang lên.

“Anh ấy, là chủ tịch cố vấn của đoàn bác sĩ thuộc chiến đội Huyết Ảnh của tôi, anh ta cũng là một trong hai kì tài mấy năm mới xuất hiện của Huyền Môn ở nước Đại Hạ chúng tôi!”
“Hoa Thực U mặc dù là thứ kịch độc, nhưng cũng là một loại dược liệu, trong hiệu thuốc của Huyền Môn vẫn luôn có hàng tích trữ lâu dài!”
“Bây giờ, ông nói cho tôi biết xem, anh ấy có biết hoa Thực U là gì không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.