Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 227: Là Ai Sai Khiến Ông





“Cậu Huyền, có phải cậu phát hiện ra điều gì không?” Nghe Huyền Bàn nói vậy, ánh mắt Tần Nhã Khiết sáng lên.
Những người còn lại trong phòng họp cũng đồng loạt nhìn sang, cả đám người tò mò nhìn Huyền Bàn.
“Ừ” Huyền Bàn gật đầu đáp lại, nói: “Thuốc xảy ra vấn đề vì đã có thêm một thành phần trong đó!”
“Tuy rằng loại thành phần này có tác dụng nhất định với một vài loại bệnh ung thư, nhưng lại có tác dụng phụ rất mạnh, nếu liều lượng đạt đến mức độ nhất định sẽ trực tiếp dẫn đến cái chết!”
“Nếu tôi nhớ không lầm thì loại thành phần này hẳn đã sớm bị cấm dùng từ mấy năm trước, không biết vì sao lại xuất hiện trong dược phẩm của công ty dược phẩm Hồng Quân.”
Hít!
Nghe lời nói của anh ta, khắp xung quanh vang lên âm thanh hút khí lạnh.
“Chào anh, tôi có một nghi vấn.” Một lát sau, giám đốc phụ trách bộ phận kiểm tra đo lường của công ty dược phẩm Hồng Quân lên tiếng.
“Toàn bộ thuốc trong công ty chúng tôi trước khi nhập kho đều được chúng tôi lấy mẫu kiểm tra đo lường, nếu đúng như lời của anh nói, vì sao chúng tôi không thể kiểm tra ra?”
“Loại thành phần này có cùng tác dụng với thuốc, hơn nữa hàm lượng bên trong mỗi viên thuốc rất ít, nếu chỉ kiểm tra bình thường sẽ rất khó phát hiện!” Huyền Bàn đáp lại.
Vừa nói chuyện, anh ta lấy giấy và bút lưu loát viết lên giấy.

Chỉ chốc lát, đưa giấy cho đối phương nói: “Anh dựa theo phương pháp mà tôi viết đi kiểm tra lại thử xem!”
“Hả?” Vị bộ phận giám đốc kia lấy giấy đến nhìn, trên mặt lập tức hiệu lên vẻ kinh ngạc.
Người thạo nghề vừa nhìn là đã biết đúng hay sai, anh ta vừa nhìn thấy những thứ viết trên giấy là đã nhận ra Huyền Bàn chính là cao thủ.
Hơn nữa cách được viết trên giấy đúng là những chỗ bọn họ bỏ qua.
“Giám đốc Hách, anh nhanh chóng tự mình dẫn người đi thử!” Tần Nhã Khiết lên tiếng.
“Được!” Người đàn ông nói xong, lập tức đứng dậy đi đến phòng kiểm tra.
“Anh, việc này không đơn giản như vậy đâu.” Huyền Bàn nhìn về phía Lăng Túc Nhiên rồi nói: “Tạm thời em vẫn chưa rõ đối phương làm như vậy là vì lý do gì.”
“Loại thành phần này cần phải trải qua một quá trình tinh luyện tương đối phức tạp mới có thể tạo ra, nếu chỉ vì muốn làm công ty dược phẩm Hồng Quân suy sụp thì sẽ không đáng phải phiền toái như vậy.”
“Ừ” Lăng Túc Nhiên tỏ vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó, nghe anh ta nói thì khẽ gật đầu.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Chưa tới hai mươi phút, giám đốc Hách mang vẻ mặt khiếp sợ đi đến, nhìn về phía Tần Nhã Khiết rồi nói.
“Tổng giám đốc Tần, đúng vậy, thuốc xảy ra vấn đề vì bên trong có thêm một thành phần!”
“Ngoài ra, tôi dựa thì phương pháp anh Huyền để làm kiểm tra với ba loại nguyên vật liệu dược phẩm khác của công ty chúng ta.”
“Cuối cùng, phát hiện ra loại thành phần này nằm trong nguyên vật liệu bán thành phẩm.”
Bịch!
Anh ta mới vừa nói xong, một người đàn ông trung niên ngồi trên bàn hội nghị bỗng té bịch xuống đất, vẻ mặt đầy hoảng hốt, cả người túa ra mồ hôi lạnh.
Trong miệng cứ lẩm bẩm nói: “Tại sao lại như vậy...!Sẽ không...!Tuyệt đối sẽ không...”
Mọi người quay đầu nhìn, người đàn ông trung niên là phó tổng giám đốc Hoàng Lương.
“Phó tổng giám đốc Hoàng, có phải ông có điều gì muốn nói hay không?” Tần Nhã Khiết nhìn về phía người đàn ông rồi hỏi.
“Tần...!Tổng giám đốc Tần, tôi...!Tôi rất xin lỗi công ty...” Hoàng Lương gian nan bò dậy khỏi mặt đất.
“Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Tần Nhã Khiết nhíu mày lại.
“Là...!Là Hồ Minh Nhật, là anh hại tôi...” Hoàng Lương run giọng nói.
“Hồ Minh Nhật là ai?” Tần Nhã Khiết hỏi.

“Anh… Anh ta là ông chủ của một công ty cung ứng nguyên vật liệu bán thành phẩm mà công ty chúng ta mới hợp tác…” Hoàng Lương run giọng nói.
“Vì sao lại đột nhiên đổi nhà cung ứng?” Tần Nhã Khiết lại nhíu mày lần nữa.
“Là vì giá cả Hồ Minh Nhật đưa ra thấp hơn một phần ba so với nhà cung ứng trước đó của chúng ta, mà… Hơn nữa tôi đã từng làm kiểm tra và đo lường, do không phát hiện bất kỳ vấn đề gì, cho nên đã…” Hoàng Lương tiếp tục nói.
“Chỉ là vì giá cả thấp hơn sao?” Giọng nói Tần Nhã Khiết trầm xuống: “Có phải ông đã nhận tiền hối lộ của bọn họ không?”
Phịch!
Hoàng Lương lập tức quỳ xuống, cả người run rẩy.
“Xin lỗi, tôi… Tôi thật sự không biết sẽ xuất hiện vấn đề nghiêm trọng như vậy...”
“Ông đúng là đáng chết!” Tần Nhã Khiết tức giận đáp lại.
“Chị dâu, chị cho người bốc thuốc theo phương thuốc này, sau đó ngao thành thuốc để cho những người có bệnh nhẹ uống, có thể giảm bớt độc tính của thuốc này!” Lúc này, Huyền Bàn mới được một phương thuốc đã được viết sẵn cho Tần Nhã Khiết.
“Thật sao?” Ánh mắt Tần Nhã Khiết sáng lên.
“Ừ” Huyền Bàn gật đầu.
“Cảm ơn, cảm ơn cậu Huyền nhiều.” Vẻ mặt Tần Nhã Khiết cảm kích.
“Chị dâu khách sáo quá, cho dù tôi không ở đây, thì anh tôi cũng có thể giải quyết tốt thôi.” Huyền Bàn cười một cái.

“Bà xã, em ở lại công ty xử lý tốt hậu quả chuyện này, anh và Huyền Bàn đến công ty Hồ Minh Nhật một chuyến.” Lúc này, Lăng Túc Nhiên đột nhiên lên tiếng.
Việc này gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, đương nhiên anh phải điều tra ra manh mối.
“Được, vậy hai người nhớ chú ý an toàn.” Tần Nhã Khiết gật đầu đáp lại.
Năm phút sau, hai người Lăng Túc Nhiên hỏi được tên công ty và địa chỉ của đối phương, lái xe đi.
Công ty của Hồ Minh Nhật nằm ở vùng ngoại thành phía nam của một khu công nghiệp.
Sau một tiếng lái xe, hai người đã đến trước cửa công ty.
“Xin hỏi hai người tìm ai?” Khi hai người đi vào sảnh lớn công ty, lễ tân lên tiếng hỏi.
“Tìm Hồ Minh Nhật!” Huyền Bàn lên tiếng đáp lại.
“Tìm Tổng giám đốc Hồ? Xin hỏi hai người có hẹn trước...” Lễ tân còn chưa dứt lời, hai người Lăng Túc Nhiên đã đi đến cửa cầu thang.

“Ôi, hai người không thể đi lên, tôi còn chưa thông báo cho Tổng giám đốc Hồ…” Lễ tân vội vàng hét lên: ““Bảo vệ, mau ngăn hai người bọn họ lại!”
Bịch! Bịch! Bịch!
Bảy tám tên bảo vệ nhanh chạy tới: “Hai người đứng lại cho tôi!”
“Không phải việc của mấy người, đừng tự rước họa vào thân!” Huyền Bàn quay đầu nói.
“Hai người cố ý đến gây chuyện đúng chứ!” Tên bảo vệ đứng đầu vung tay lên: “Ngăn bọn họ lại!”
Bịch!
Huyền Bàn phất tay tạo ra một chưởng gió, một hàng bảo vệ lập tức ngã ào xuống đất, vẻ mặt ai cũng như thấy ma, cuối cùng không ai dám tiến lên.
Vài phút sau, hai người đi lên đến lầu 3, tùy tiện hỏi một công nhân sau dẫn đường sau đó đi vào một văn phòng lớn.
Loảng xoảng!
Vừa đến trước cửa, Huyền Bàn lấy chân đá cửa văn phòng ra.
“Á…” Tiếng hét chói tai của phụ nữ vang lên, sao đó thấy một người phụ nữ mặc đồng phục xốc xếch bò dậy khỏi sô pha rồi chạy ra ngoài từ cửa sau.
“Khốn nạn, hai người các anh là ai, chán sống rồi?” Một người đàn ông trung niên đứng lên từ trên sô pha, nhìn về phía hai người Lăng Túc Nhiên tức giận quát.
“Ông chính là Hồ Minh Nhật?” Lăng Túc Nhiên lên tiếng hỏi.
“Rốt cuộc hai người là ai, muốn làm gì?” Đương nhiên người đàn ông trung niên chính là Hồ Minh Nhật.
“Chuyện của Công ty Hồng Quân là ai ra lệnh cho ông làm?” Lăng Túc Nhiên đi đến sô pha ngồi xuống.
“Cái gì?” Nghe được lời này, trong ánh mắt Hồ Minh Nhật hiện lên một tia hoảng loạn.
Sau khi ổn định lại cảm xúc, ông ta trầm giọng đáp lại.
“Chuyện công ty Hồng Quân gì chứ, tôi không biết các người đang nói gì!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.