Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 51: Qua Cầu Rút Ván





Tâm trạng của Tần Nhã Kỳ khá tốt.
Mặc dù hợp đồng lần này của cao ốc Đông Lưu chẳng có chút dính dáng tiền bạc nào đến cô ta nhưng ông cụ vẫn đồng ý thăng chức cho cô ta.
Bắt đầu từ tháng sau, cô ta sẽ là phó tổng giám đốc bộ phận marketing của tập đoàn Tần Cường.
“Phó tổng giám đốc Tần, tôi xin lỗi, tôi…” Sau khi nhìn thấy Tần Nhã Kỳ, lễ tân run rẩy nói.
“Đúng là đồ ăn hại, một chút chuyện cũng làm không xong!” Tần Nhã Kỳ khoát tay: “Cút sang một bên!”
Nói xong, cô ta tiếp tục quay đầu nhìn Tần Nhã Khiết: “Chị họ thân yêu, có phải đã hết tiền mua đồ ăn nên mới vội vã tới đây lấy tiền đúng không?”
“Tần Nhã Kỳ, tôi không có thời gian để nói mấy lời vớ vẩn với cô, tránh ra!” Tần Nhã Khiết khẽ nhíu mày.
“Nhìn thái độ của chị kìa, chắc là bị em nói trúng tim đen rồi chứ gì?” Tần Nhã Kỳ mỉm cười đắc ý.
“Nếu nhà chị đã bần cùng đến mức gạo cũng chẳng còn để nấu thì chuẩn bị đối mặt với cảnh không có gì nhét vào bụng đi là vừa!”
“Cô có ý gì?” Tần Nhã Khiết vốn dĩ định mặc kệ cô ta, nhưng sau khi nghe cô ta nói xong, cô không thể không dừng lại hỏi cho ra nhẽ.
“Ha ha, chắc chị vẫn chưa biết tin gì nhỉ!” Tần Nhã Kỳ chế nhạo nói: “Chị thực sự cho rằng, cái bản hợp đồng cao ốc Đông Lưu là do thằng nhóc bên cạnh chị đàm phán thành công mà có được hay sao?”
“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?” Tần Nhã Khiết lạnh lùng hỏi.

“Sống trên đời phải biết vị trí của mình ở đâu.” Tần Khả Kỳ gằn giọng nói.
“Chúng ta đều hiểu rõ một điều, sở dĩ người của cao ốc Đông Lưu đến tìm chúng ta kí hợp đồng, tất cả đều nhờ có bố cậu Quang liên hệ giúp đỡ.”
“Nhưng thật không may, bố anh ấy nhớ nhầm tên em thành tên chị, vì vậy mới xảy ra chuyện ồn ào như thế này.”
“Hả?” Nghe đối phương nói xong, Tần Nhã Khiết hơi nheo mắt lại.
Mặc dù cô đã sớm đoán được nhà họ Tần sẽ không dễ dàng thực hiện những gì đã hứa hẹn trước đó, nhưng cô không ngờ đối phương lại có thể lấy một lí do vớ vẩn như vậy.
Đúng là quá ghê gớm, chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo để không phải đưa cho cô dù chỉ một xu.
“Tôi mệt lắm, không muốn nói chuyện với cô!” Tần Nhã Khiết nhíu mày, nhìn Lăng Túc Nhiên nói: “Chúng ta đi tìm ông nội!”
“Được!” Lăng Túc Nhiên mỉm cười đi phía sau.
“Đúng là nực cười, cô nghĩ tìm ông nội có ích gì sao?” Tần Nhã Kỳ lại một lần nữa cười nhạo cô, sau đó kéo Tiền Bội Quang đi theo sau hai người bọn họ.
Sau vài phút, Lăng Túc Nhiên và cô gõ cửa phòng làm việc của Tần Trung Thiên sau đó bước vào.
“Ông nội, những gì Tần Nhã Kỳ nói có phải…” Tần Nhã Khiết nói với Tần Trung Thiên người đang ngồi trên ghế sô pha hút xì gà.
“Cháu không biết xấu hổ sao, vẫn còn dám đến công ty?” Tần Nhã Khiết còn chưa kịp nói xong đã bị giọng nói trầm thấp của Tần Trung Thiên cắt ngang.
“Thật không biết kiếp trước Tần Trung Thiên này đã làm chuyện ác gì để bây giờ có một đứa cháu bất hiếu như thế này!”
“Cháu biết rõ bản hợp đồng cao ốc Đông Lưu không phải do thằng nhóc bên cạnh cháu lấy được, vậy mà còn dám yêu cầu ông đích thân đến tận nơi cầu xin cháu!”
“Làm gì có chuyện đó!”
Thực ra tâm trạng của ông ấy khá tốt.
Vì dù sao thì cũng đã lấy được hợp đồng cao ốc Đông Lưu, chắc chắn thời gian sắp tới tập đoàn Tần Cường sẽ phát triển ngày càng nhanh.
Nhưng vừa nghĩ tới việc hôm qua bản thân phải nhún nhường, không cần mặt mũi đi cầu xin Tần Nhã Khiết, ông ấy lại cảm thấy huyết áp tăng vọt.
Hơn nữa, khi nghĩ đến việc sẽ phải chia hai mươi phần trăm cổ phần và lợi nhuận thu được cho Tần Nhã Khiết, trong lòng ông ấy càng cảm thấy không cam tâm tình nguyện.
Vì chuyện này, tối hôm qua ông ấy không tài nào chợp mắt được.

Suy nghĩ suốt cả đêm, cuối cùng cũng tìm ra cách giải quyết.
Sáng sớm hôm nay, ông ấy đã bảo Tần Nhã Kỳ gọi điện thoại bảo Tiền Bội Quang đến đây, sau đó còn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với anh ta.
Ông ấy cũng không giải thích quá nhiều với Tiền Bội Quang, chỉ nói rằng người của cao ốc Đông Lưu có nói rằng tất cả là nhờ có sự giúp đỡ của bố anh ta thì tập đoàn bọn họ mới lấy được hợp đồng.


Nhưng có một vấn đề xảy ra đó là đã nhầm lẫn tên của Tần Nhã Khiết và Tần Nhã Kỳ với nhau.
Mặc dù Tiền Bội Quang cảm thấy chuyện này có gì đó kì lạ, nhưng tất nhiên cũng chẳng dại gì mà từ chối một chuyện tốt như vậy.

Không ngừng khiến cho mối quan hệ giữa hai người bọn họ gần gũi hơn, không còn quá khách sáo như trước, đây là chuyện anh ta nên làm.
Vì vậy nên mới xảy ra tình huống như hiện tại!
“Ông…” Tần Nhã Khiết tức giận tới mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Cô thực sự không ngờ Tần Trung Thiên lại có thể lật lọng một cách trắng trợn như vậy.

Mẹ cô nói đúng, chỉ cần hợp đồng có hiệu lực, ông ấy sẽ trở mặt không thừa nhận!
“Ông cái gì! Bây giờ ông chính thức thông báo cho cháu biết, cháu bị đuổi khỏi tập đoàn Tần Cường.” Tần Trung Thiên lại một lần nữa ngắt lời cô.
“Hạn trong vòng một ngày cháu phải trở về Tiêu Châu bàn giao lại tất cả công việc liên quan của mình nếu không tiền lương tháng này một đồng cũng đừng mong lấy được!”
“Ngoài ra trở về nói với bố cháu một tiếng, bởi vì nó chưa thực hiện được những gì đã hứa lúc đó, vì vậy mười lăm phần trăm cổ phần của nhà cháu giảm xuống chỉ còn năm phần trăm!”
“Ông… ông đúng thật là quá đáng!” Tần Nhã Khiết vô cùng tức giận, cuối cùng nhìn không nổi nữa bật ra một câu chửi thề.
“Cháu vừa nói gì? Đứa bất hiếu vậy mà còn dám mắng chửi cả ông mình!” Tần Trung Thiên tức giận hét lên.
Sau khi đang ngồi sô pha đứng phắt dậy, ông ấy đi về phía Tần Nhã Khiết, muốn ra tay đánh vào mặt cô.
“Chỉ cần tay ông dám đụng vào một cọng tóc của Tần Nhã Khiết thì đừng nghĩ sẽ còn cánh tay toàn vẹn!” Giọng của Lăng Túc Nhiên lạnh thấu xương.
“Cậu…” Sau khi Tần Trung Thiên cảm nhận được thái độ cứng rắn của anh, toàn thân run lên, tay ông ấy dừng lại trên không trung.
“Nhã Khiết, em không cần phải tức giận vì loại người như vậy!” Nói xong Lăng Túc Nhiên lạnh lùng nói với Tần Trung Thiên: “Tốt nhất ông nên nghĩ cho kĩ, xem có chắc chắn sẽ làm như vậy không?”
“Thằng ranh, ở đây không có chuyện của cậu, nhanh cút khỏi đây mau!” Tần Trung Thiên hít một hơi thật sâu, sau đó chỉ tay về phía cửa phòng làm việc hét lên.
“Ông đừng hối hận!” Nói xong, Lăng Túc Nhiên không thèm để ý đến ông ấy nữa, quay đầu nhìn về phía Tiền Bội Quang đang đứng cách đó không xa.
“Cậu Quang, hợp đồng cao ốc Đông Lưu thực sự là nhờ vào quan hệ của bố cậu mới lấy được sao?”
“Nói vớ vẩn, không phải bố tôi chẳng lẽ là anh chắc?” Tiền Bội Quang tỏ vẻ khinh thường nói.
“Đúng vậy!” Tần Nhã Kỳ lạnh lùng nói: “Rõ ràng bản thân mình không có bản lĩnh đó còn muốn cướp công sức của người khác, đúng là chưa thấy ai trơ trẽn như vậy!”
“Được lắm!” Lăng Túc Nhiên nhìn Tiền Bội Quang nói: “Nhớ kỹ, sau này đừng đến cầu xin tôi!”

Nói xong, Lăng Túc Nhiên nắm tay Tần Nhã Khiết đi ra khỏi phòng làm việc: “Nhã Khiết, chúng ta đi!”
“Vâng… vâng.” Tần Nhã Khiết không ngờ anh lại nắm tay cô, cả người cô run lên, trong lòng đột nhiên trào dâng một cảm giác kì lạ.
Nhưng cô cũng không vùng vẫy, ngoan ngoãn đi theo Lăng Túc Nhiên ra ngoài.
“Nhã Khiết, đừng tức giận, với loại người như bọn họ em nên sớm có sự chuẩn bị mới phải!”
Một lúc sau, hai người đi tới hành lang, Lăng Túc Nhiên nhìn Tần Nhã Khiết cười nói.
“Anh… anh buông tay ra trước đã…” Trên mặt Tần Nhã Khiết có chút ửng hồng, nhanh chóng rụt tay lại.
Với cô mà nói, mặc dù cô đã có quan hệ thân mật với Lăng Túc Nhiên, nhưng chuyện đó xảy ra khi thần trí của Lăng Túc Nhiên không được tỉnh táo.
Hơn nữa sau ngày hôm đó, hai người họ cũng không gặp nhau nữa.

Đã bốn, năm năm trôi qua kể từ cái ngày định mệnh đó, đối với cô Lăng Túc Nhiên cũng giống như một người đàn ông xa lạ mà thôi.
Bây giờ, anh đột nhiên nắm tay cô, cô tạm thời vẫn chưa thích ứng được.
“A… lúc nãy không chú ý, xin lỗi em.” Lăng Túc Nhiên cười ngượng ngùng.
“Chúng ta trở về thôi!” Tần Nhã Khiết nói với giọng điệu khá bất lực và chán nản.
“Tối hôm qua bố mẹ em đã bàn bạc xong hết rồi, họ nói đợi em lấy tiền về sẽ cùng đi xem nhà.”
“Nơi gia đình em ở sắp bị tháo dỡ rồi, mặc dù công ty bất động sản nói có thể giúp đỡ tìm một nơi để ở tạm một thời gian.”
“Nhưng ý của bố mẹ em là muốn có một căn nhà của riêng mình, tránh sau này cứ phải chuyển đi chuyển lại khá phiền phức.”
“Nhưng bây giờ một xu cũng chẳng lấy được, sau khi trở về mẹ em chắc chắn sẽ tức điên lên.”
“Nhã Khiết, đừng lo lắng, anh đảm bảo hôm nay em sẽ lấy được tiền!”
Lăng Túc Nhiên mỉm cười, trao cho cô một ánh mắt bảo đảm để cô yên tâm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.