Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 59: Chỉ Một Chiêu Thức





“Sau khi ông xuống, Liễu Bội Mai tự nhiên sẽ nói cho ông biết!” Lăng Túc Nhiên hút thêm một hơi thuốc lá sau khi mở miệng nói lần nữa.

“Tôi có thể cho nhà họ Triệu các ông thêm một cơ hội cuối cùng, có muốn hay không do ông quyết định!”
“Ha ha, phải không đó?” Triệu Đức Văn cười lạnh một tiếng: “Nói tôi nghe thử xem!”
“Ba anh em các ông lấy cái chết để tạ lỗi, con của các người tự chặt đi một cánh tay, sau đó đến bộ phận kinh doanh giải thích tất cả những chuyện bẩn thỉu đã làm bao năm qua!”
“Nếu hai việc trên có thể làm được, những người còn lại của nhà họ Triệu, ai trước nay không có tội, tôi có thể để bọn họ sống sót rời khỏi Đông Khởi!”
“Ha ha ha… ” Triệu Đức Văn tức giận cười lớn.

Mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào hai người Lăng Túc Nhiên với vẻ mặt khó hiểu.

Có tài cán gì mà dám kiêu ngạo như vậy!
Còn dám nói ra những lời ngạo mạn không biết cao thấp.

“Thằng nhóc, sao mày không chết đi!” Triệu Anh Bác tức giận gầm lên.

Cho đến bây giờ, chưa từng có ai dám nói như vậy trước mặt ông ta.


Thật sự không biết trời cao đất rộng là gì!
“Ông chỉ có một phút để suy nghĩ về điều đó!” Lăng Túc Nhiên không để ý đến Triệu Anh Bác, tiếp tục nhìn về phía Triệu Đức Văn nói.

“Một khi hết thời gian, không chỉ có ba người các người, mà bao gồm tất cả con cái của các người, cũng sẽ cùng xuống dưới chung để tạ lỗi với nhà họ Trịnh!”
“Dù sao thì năm đó khi các người tiêu diệt nhà họ Trịnh, ngay cả người dọn dẹp các người cũng không buông tha cơ mà!”
“Thằng nhóc, trong từ điển của Triệu Đức Văn tôi không có hai từ tự tử!” Triệu Đức Văn tức giận trả lời: “Hôm nay, tôi nhất định sẽ cho cậu nếm thử mùi vị của việc sống không bằng chết, sau đó tôi sẽ đưa cậu xuống đoàn tụ với người nhà họ Trịnh!”
“Hết giờ rồi!” Lăng Túc Nhiên hút thêm một ngụm thuốc lá: “Cơ hội tôi đã cho ông rồi, là ông không biết trân trọng, vậy thì đừng trách tôi!”
“Thật sự là tự đâm đầu vào chỗ chết!” Triệu Đức Văn nói xong liền quay đầu nhìn về phía anh em nhà họ Bàng đang đứng xem náo nhiệt.

“Hai người anh em, làm phiền rồi, nhờ hai người giúp tôi giữ lại một hơi thở cho hai người bọn họ.


“Được rồi!” Lão nhị họ Bàng nhún vai nhìn Lăng Túc Nhiên.

“Cậu đã giúp tôi mở mang tầm mắt, tôi vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, thật sự chưa từng gặp qua một người có khí phách như thế!”
“Nếu không phải chủ nhân nhà họ Triệu mời hai anh em chúng tôi trước, tôi rất muốn làm bạn với cậu.


“Ngu ngốc, ông xứng sao?” Lục Tần Nam không nói thêm lời nào đưa mắt liếc nhìn về phía bên kia.

Khắp nơi này, có lẽ không có một người nào có đủ tư cách để kết bạn với vua vùng Tây Lưu.

“Hả?” Trong mắt lão nhị nhà họ Bàng lóe lên một tia lạnh lùng, ông ta liếc nhìn Lục Tần Nam: “Thật xin lỗi khi nói cậu biết, vì lời nói của cậu, sau này đầu lưỡi của cậu sẽ là của tôi!”
Sau khi nói xong lại lần nữa nhìn về phía Lăng Túc Nhiên: “Như vậy đi, nhìn cậu có khí phách như vậy, cậu tự chặt một tay mình, tôi sẽ thay cậu cầu xin chủ nhân nhà họ Triệu tha cho cậu một con đường sống, cậu thấy thế nào?”
“Ông không phải là thành viên của nhà họ Triệu?” Lăng Túc Nhiên nhả ra một làn khói và nhàn nhạt nói: “Báo danh đi!”
“Thằng nhóc, nghe tôi nói, hai người này là khách quý của nhà họ Triệu chúng tôi, anh em nhà họ Bàng danh tiếng lẫy lừng!”
Triệu Huy Chấn mở miệng nói lớn.

“Anh em nhà họ Bàng?” Lăng Túc Nhiên quay đầu lại nhìn Lục Tần Nam: “Cậu đã nghe qua chưa?”
“Hóa ra là hai người!” Lục Tần Nam gật đầu nói tiếp.

“Mười năm trước, vì không hài lòng với sự kiểm soát của cha mẹ đối với mình, hai anh em các người đã tự tay giết họ!”
“Tám năm trước, hai anh em các người yêu một nữ tiếp viên hàng không, không chỉ cưỡng đoạt cô ấy mà còn giết chết cả gia đình cô ấy!”

“Sáu năm trước, hai anh em các người đã ở ba ngày ở một ngôi làng ở ngoại ô, có tới hai mươi đến ba mươi cô gái đã bị các người chiếm đoạt.


“Năm năm trước, hai người các người đang trên đường lẩn trốn trên một chiếc xe buýt nhỏ, chỉ vì một hành khách đã nói rằng hai anh em các người trông giống như hai tên tội phạm bị truy nã trên TV, các người đã giết tất cả hơn mười hành khách trên xe!”
“… “
“Những điều này, tôi nói có đúng không?” Cùng một lúc Lục Tần Nam kể ra hơn mười tội ác của hai anh em nhà họ Bàng, sau đó mở miệng nói: “Các người còn có điều gì khác muốn bổ sung không?”
“Hả?” Đồng tử của hai anh em nhà Bàng co lại sau khi nghe Lục Tần Nam kể ra được những việc bản thân họ đã làm như nắm rõ trong lòng bàn tay.

“Cậu là ai?” Lão đại nhà họ Bàng cau mày.

“Nghe nói mấy ngày trước hai anh em các người đến Đông Khởi, tôi vốn là muốn mấy ngày nữa sẽ đến tìm các người, bây giờ vừa đúng lúc gặp ở đây tránh cho tôi phải tốn công.

” Lục Tần Nam trầm giọng trả lời.

“Thằng nhóc, đừng có ở đây giả thần giả quỷ, anh em chúng tôi sẽ tiễn cậu một đoạn!” Lão đại nhà họ Bàng trợn mắt, giơ tay lên lao về phía Lục Tần Nam.

Anh ta nhìn biểu hiện của Lục Tần Nam, trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng không thể giải thích được.

Lão nhị nhà họ Bàng sau khi sửng sốt một lúc cũng vận động công lực toàn thân của mình rồi tiến về phía Lục Tần Nam.

Hai anh em họ đều là chiến sư cấp tiểu thành, hơn nữa còn dốc toàn lực, khí công mạnh mẽ xé toạc không khí phát ra âm thanh chói tay.

Đám đông bên cạnh lập tức cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ, không thể không lùi lại phía sau vài bước.

Không hổ danh là chiến sư cấp cường giả, chỉ cần khí thế này cũng đủ khiến người khác hết hy vọng!
“Không biết sống chết!” Giọng điệu của Lục Tần Nam trầm xuống, anh ta nhấc chân bước lên hai bước, giơ tay tạo ra hai luồng gió mạnh.

Không có chút chần chừ nào, hai người vừa đi được nửa đường thì bị hất văng ra ngoài như bị xe đụng, trên không trung hiện ra hai vệt máu.

Sau khi bị hất văng khoảng hơn mười mét, hai anh em họ rơi xuống đất phun ra thêm một ngụm máu lớn rồi gục xuống như một quả bóng bị xì hơi.

“Sao… sao có thể như thế được…”
Lão đại nhà họ Bàng khó khăn giơ tay lên nhìn về phía Lục Tần Nam nói mấy chữ, đầu vừa nghiêng sang một bên, lập tức không còn cử động gì.


Lão nhị nhà họ Bàng ở bên cạnh mở miệng không nói được lời nào, một lượng lớn máu từ trong miệng tuôn ra, cả người co giật vài lần sau đó cũng không còn cử động.

Đối với loại người làm nhiều việc ác như hai anh em họ, ngay từ đầu Lục Tần Nam đã kết án tử hình, đương nhiên sẽ không để bọn họ có cơ hội sống sót!
Yên lặng!
Cả khu nhà họ Triệu lập tức rơi vào yên lặng, ngoại trừ hai người Lăng Túc Nhiên thì tất cả đều như hóa đá!
Một chiêu thức!
Chỉ với một chiêu thức!
Đã giết hai chiến sư cao thủ trong vài giây!
Cường giả này có cấp bậc như thế nào?
Kinh khủng như vậy?
“Làm sao… làm sao có thể?” Một lúc sau, Triệu Đức Văn khó khăn lắm mới nói được vài chữ.

Đồng thời trong lòng ông ta như nổi lên một cơn bão, trên khuôn mặt ông ta là biểu hiện của sự kinh ngạc tột độ.

Điều này thật quá trớ trêu, ông ta bỏ ra ba trăm tỷ để thuê anh em họ đến giúp đỡ, vậy mà trong chớp mắt đã hết sạch!
Bản thân ông ta cũng là người trong võ lâm, hơn nữa thân thủ ông ta cũng không tệ, là một chiến sĩ cấp đỉnh phong.

Ông ta biết rất rõ người có thể giết chiến sư cấp tiểu thành chỉ bằng một chiêu thức, ít nhất cũng là cao thủ cấp đỉnh phong, thậm chí còn cao hơn nữa!
Đến lúc này, ông ta cuối cùng cũng bắt đầu coi trọng hai người Lăng Túc Nhiên, và mí mắt phải của ông ta không hiểu tại sao lại giật liên tục vài lần.

“Có ngạc nhiên không?” Sau đó Lăng Túc Nhiên nhìn về phía Triệu Đức Văn thấp giọng nói: “Ông hối hận đã không trân trọng cơ hội tôi đã cho ông trước đây sao?”
“Cậu… Cậu là ai?” Triệu Đức Văn khó khăn hỏi.

“Có quan trọng không?” Lăng Túc Nhiên nhẹ giọng nói.

“Người mà ông đợi vẫn chưa đến sao? Nếu còn không đến chỉ sợ không kịp gặp mặt ông lần cuối!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.