Hoàng Đế! Ngươi Là Của Riêng Ta!

Chương 17



-Không được, nàng là nữ nhân không được phép đụng vào binh khí.- hắn cãi, ý rằng không muốn nàng đấu ấy mà.

-Hoàng thượng có vẻ quá coi thường thần thiếp rồi, chắc hoàng thượng biết phong tục của họ để có thể đấu kiếm cùng.-nàng quay lại cãi.

-Ừm....thôi được, ta tạm tin nàng. Việc này giao hết cho nàng xử lí.-Chiêu Khanh không thể nói được gì đành chấp nhận.

-Mời sứ giả mang kiếm ra!- nàng quay lại nói với sứ giả Anh Quốc tên là Edward.( bây giờ mới nghĩ được ra cái tên cho anh sứ giả đẹp troai) Anh có một thân hình đẹp, chuẩn. Gương mặt đẹp trai, tuấn tú kiểu lãng tử.( Hơn hẳn Mẫn nhi của tui rùi T-T) Nàng nhìn anh một cách chăm chú như bị hớp hồn làm hắn ghen không để đâu cho hết.

-” Băng Băng, nàng dám ngắm nam nhân khác trước mặt trẫm. Tối nay trẫm nhất định sẽ trị tội nàng.”- hắn vừa nhìn nàng vừa nghĩ thầm trong bụng. Một lúc sau kiếm và mặt nạ được mang ra, Nguyệt Băng đeo mặt nạ, cầm kiếm lên và bắt đầu đấu. Trận đấu diễn ra vô cùng ác liệt. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về nàng, Nguyệt Băng xoay kiếm của mình quanh kiếm của đối thủ. Chớp mắt, thanh kiếm ấy đã vị văng ra và cắm xuống dưới đất. Tiếp đó là một tràng vỗ tay.

-Võ Quốc thật lắm người tài. Thần không ngờ đất nước này lại có một nữ nhân tài sắc vẹn toàn như Hoàng Phi đây.- Edward cúi người kính cẩn nói một cách rất tôn kính.

-Ngài quá khen, Võ quốc còn có nhiều người tài hơn ta!-nàng cúi người, cười nói.

-Tiện đây thần xin tặng cho Hoàng phi một loại đàn của Anh quốc chúng tôi. Đàn vi-ô-lông!- nghe đến đây Chiêu Khanh mới hỏi Nguyệt Băng rằng Edward đang nói gì. Thì ngay lúc đó anh mang ra một chiếc đàn vi-ô-lông trông ô cùng đẹp và sang trọng, được làm bằng loại gỗ tối nhất thế giới.

-Băng Băng, chẳng phải hắn ta đang chơi đểu ta sao? Nước ta đâu ai biết dùng loại đàn này.- hắn khó chịu với Edward. Nguyệt Băng không nói gì, chỉ cười nhẹ.

-Ta có thể thử chứ!- nàng hỏi.

-Ồ, tất nhiên rồi! Xin mời Hoàng Phi.-anh mời. Ngay sau khi cầm cây đàn lên Nguyệt Băng đã nghe thấy tiếng xì xào bàn tán. Người cho rằng nàng không biết thì nên đặt lại chứ đừng cố để làm xấu mặt Võ Quốc. Nhưng không, nàng chỉnh lại dây đàn từng nốt nhạc đến chuẩn. Rồi bắt đầu kéo dây. Từng nốt nhạc vang lên, Nguyệt Băng cũng theo thế mà hát:

A time for us, some daythere'll be

When chains are torn by courage born of a love that's free

A time when dreams so long denied can flourish

As we unveil the love we now must hide

A time for us, at last to see

A life worthwhile for you and me

And with our love, through tears and thorns

We will endure as we pass surely through every storm

A time for us, some daythere'll be a new world

A world of shining hopefor you and meFor you and me

And with our love, through tears and thorns

We will endure as we pass surely through every storm

A time for us, some daythere'll be a new world

A world of shining hopefor you and me.

Tiếng đàn ca vừa dứt, hàng vạn tiếng vỗ tay reo lên. Nguyệt Băng cười mỉm, đặt lại cây đàn lên khay.

-Tiếng hát vô cùng trong trẻo, lay động lòng người. Tiếng đàn được chỉnh chuẩn nốt, du dương, cảm động. Thật tuyệt vời!- anh khen lấy khen để.

-Ngài quá khen, mời.!- nàng nói rồi cầm cốc rượu lên mời.-nàng nói rồi một hơi tu hết sạch cốc rượu.

- Rất vinh dự nếu thần được mời Hoàng phi nhảy một điệu Van!- anh hỏi.

-Đợi ta hỏi tướng công ta đã!- nàng nói.

-Hoàng thượng, sứ giả mời ta một điệu nhảy.- nàng nói.

-Được!- hắn nói. Ngoài thì đồng ý nhưng bên trong lại đang vô cùng điên tiết. Nhạc nổi lên, Edward một tay cầm tay nàng, tay kia ôm.eo nàng và bắt đầu nhảy. Và nàng nhanh chóng hòa vào điệu nhạc. Họ say sưa khiêu vũ không biết rằng đang có một cặp mắt sắc như hàng ngàn lưỡi kiếm đang nhìn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.