Hoàng Đế Thái Giám Nhất Oa Chúc

Chương 8: Chương 7



Đường Tuấn Thượng hốt hoảng không biết mình đang ở nơi nào, nhìn quanh bốn phía, đột nhiên nhìn thấy Tiểu Tứ nằm ngang ở trên giường trước mặt, lập tức hưng phấn mà chạy như điên qua: “Mỹ nhân!!”

Tiểu Tứ lạnh lùng nhìn y một cái, cái gì cũng chưa nói, chỉ là không biết từ khi nào toát ra mười mấy mỹ nam tử đoàn đoàn vây quanh Tiểu Tứ, không để y tới gần nửa bước.

“Mỹ nhân!!”

“Ngươi còn không đi? Ngươi đã bị biếm lãnh cung.”

“Cái gì? Các ngươi cút ra ngoài cho trẫm!”

Lúc này, Tiểu Tứ đi tới gần y, mặt không chút thay đổi nói với y: “Ngươi cút đi, bọn họ sẽ giúp ta sinh hài tử, chỉ có ngươi là không.”

“Không cần a mỹ nhân!!”

“Không cần a mỹ nhân!!”

“Hoàng nhi, hoàng nhi, ngươi xảy ra chuyện gì?”

Nghe Lý thái hậu kêu, Đường Tuấn Thượng chợt mở to mắt, thấy mình nằm ở trên giường, mới biết vừa rồi chỉ là nằm mơ, hoàn hảo hoàn hảo……

“Hoàng nhi đáng thương……” Lý thái hậu đau lòng lau đi mồ hôi lạnh trên mặt Đường Tuấn Thượng, từ khi Tiểu Tứ hư không tiêu thất đều đã qua hơn một tháng, Đường Tuấn Thượng thủy chung hoảng sợ không chịu nổi một ngày, thất hồn lạc phách chờ ở trong tẩm cung.

Nhi tử đến cùng là do mình mang đặng đẻ đau, từ nhỏ đến lớn cũng chưa thấy y tiều tụy như thế, trong lòng tự nhiên khổ sở, nếu nhi tử không cần mỹ nữ, vậy được rồi, nàng cho y mười soái ca, so sánh với Tiểu Tứ kia càng tốt hơn đi.

“Hoàng nhi, ngươi xem Ai gia mang đến cho ngươi cái gì đây?”

“Là mỹ nhân sao?” Đường Tuấn Thượng trong lòng vui vẻ, đứng dậy hướng ra ngoài vừa thấy, lại là mười tuấn mỹ nam tử.

“Hoàng nhi a, quên hắn đi, núi xanh còn đó lo gì không có cỏ, huống chi phẩm chất cỏ kia lại không tốt.”

Thấy Đường Tuấn Thượng nhìn chằm chằm mười người nửa ngày, nàng âm thầm đắc ý nghĩ có hiệu quả, còn chưa đắc ý xong, Đường Tuấn Thượng đem tất cả đồ vật trong phòng ném về phía mười người kia, rống to: “Các ngươi đều là hồ ly tinh đáng chết, ngay cả mỹ nhân của trẫm cũng dám giả mạo! Chém các ngươi!”

Sợ tới mức mười người hốt hoảng chạy trốn, còn đem Lý Song Hàm ngoài cửa đụng đến đầu đầy sao.

“Làm cái gì?”

Nhìn thấy Lý Song Hàm đến đây, Đường Tuấn Thượng lại giống như bóng cao su xì hơi nằm xụi lơ trên giường, nhất thời làm Lý Song Hàm nổi giận, không thể nhịn được nữa nói: “Còn ngủ, bụng đều to ra! Khó trách……”

Đang muốn nói khó trách bị người bỏ rơi, cảm giác được Lý thái hậu bắn tới tia X quang liền lập tức liền im miệng, nàng cười hì hì nói với Lý thái hậu: “Dì, ta xem Hoàng Thượng này bệnh là tâm bệnh, chung quy còn muốn tâm dược, chi bằng treo hoàng kim đem Tiểu Tứ bắt về liền tốt.”

Hoàng thái hậu đau đầu nhéo nhéo huyệt Thái Dương, thật lâu sau mới nói: “Đành phải như thế.”

Lý thái hậu nói liền làm, một canh giờ sau, các cửa thành ở kinh đô đã dán đầy bức họa Tiểu Tứ.

Một đạo thân ảnh bạch sắc ôm một cái bao bố vọt ra từ cửa thành phương Bắc, xa xa đưa mắt nhìn, thực sự có cảm giác bất đắc dĩ.

Nam nhân bạch y khẽ thở dài, ôm bao tải liền chạy như bay vào khu rừng nhỏ ngoài thành, không nghĩ tới trong rừng cây rậm rạp cư nhiên có một khối đất trụi lủi, ngay cả một viên đá đều không có, ở giữa đặt chiếc ghế dựa, trên ghế là một người bị vải bố bịt kín, giống như xác ướp.

Bạch y nam tử chạm vào bao tải, nhẹ nhàng mà nói: “Tiểu Tứ, bánh bao đến đây.” Nguyên lai bạch y nam tử chính là Hồ Diệt Lang, mà cái xác ướp chính là Tiểu Tứ.

Tiểu Tứ lăng lăng tiếp nhận bánh bao, yên lặng cắn.

Hồ Diệt Lang nhìn Tiểu Tứ như vậy, đều không biết nên làm thế nào cho phải.

Ngày đó hắn mang Tiểu Tứ rời đi hoàng cung, nào biết vừa ra khỏi hoàng cung, không biết ở nơi nào toát ra vòng bát quái, khiến hắn nhất thời không có pháp lực, cùng Tiểu Tứ hai người liền từ giữa không trung ngã xuống.

Thực không khéo Tiểu Tứ một cái chụp cóc, lại càng không may khi mông hắn đặt ở trên lưng Tiểu Tứ, lập tức Tiểu Tứ liền bò không đứng dậy nổi, vốn định suốt đêm ra khỏi thành, hắn đành phải không có cách nào khác lôi Tiểu Tứ đến khách ***.

Ai ngờ vừa mới vào khách *** đem Tiểu Tứ buông xuống, kia khách *** liền xảy ra hỏa hoạn, một cây cột to ngã xuống đầu Tiểu Tứ, lập tức đầu rơi máu chảy, Tiểu Tứ lại một lần ngã xuống đất không dậy nổi. Rơi vào đường cùng, hắn lại ôm Tiểu Tứ đi tìm nhà dân ở nhờ.

Xem Tiểu Tứ bị thương thành cái dạng này, kia gia nhân cũng là nhiệt tình thu lưu, Tiểu Tứ cuối cùng dính vào giường có thể ngủ, không ngờ ngủ thẳng một nửa thì giường gỗ cư nhiên sập xuống, một khối lớn vụn gỗ đâm vào lưng Tiểu Tứ, lập tức máu chảy thành sông.

Không có biện pháp, tiếp tục đổi địa phương, vốn định về Hắc Sơn thế nhưng nghĩ đến mặc kệ phụ thân mình là tộc trưởng Hồ tộc hay là Sơn mị Trưởng lão, thì bọn họ cũng sẽ không đồng ý hắn cùng Tiểu Tứ cùng một chỗ, liền ôm Tiểu Tứ đến sơn miếu đổ nát ngoài thành, tính đợi Tiểu Tứ khỏe lại, lại làm tính toán.

Tại trong ngôi miếu đổ nát cuối cùng bình an qua ba ngày, không nghĩ tới ngày thứ ba vừa rời giường, cả tòa miếu đổ nát sụp đổ, khoảnh khắc trở thành một mảnh phế tích, càng không nghĩ tới rõ ràng là hai người ở cùng nhau, trên người hắn không dính nửa điểm bụi, Tiểu Tứ lại bị một đống phế tích đè làm nửa sống nửa chết. Tiểu Tứ thương càng thêm nặng, hắn lại lần nữa ôm Tiểu Tứ sang nơi khác.

Chỉ là một tháng này mặc kệ bọn họ đổi đến nơi nào, đều sẽ có loại bất hạnh ngoài ý muốn đánh úp về phía Tiểu Tứ, dù là hảo hảo mà đi ở trên đường, cũng sẽ bị thân cây đột nhiên ngã xuống đụng vào đầu. Hơn một tháng nay, Tiểu Tứ thương không thấy tốt hơn, ngược lại càng ngày càng nặng.

Suy trước nghĩ sau, hắn liền đem cây cối nơi này đốt trụi, lại đặt ghế sắt vững chắc như núi, dạng này tóm lại sẽ không xảy ra chuyện đi.

“Tê!”

Mới nghĩ, liền nghe được Tiểu Tứ gào thét, cúi đầu vừa thấy, Tiểu Tứ cư nhiên từ trong bánh bao ăn lấy một mũi đao, lúc này đầy miệng là máu, hắn kích động vươn tay đoạt đi bánh bao trong miệng Tiểu Tứ, lại bị Tiểu Tứ nắm lấy gắt gao không buông……

“Tiểu Tứ?”

“Bánh bao…… Lão bà……”

Hồ Diệt Lang chịu đả kích khi nghe được Tiểu Tứ nỉ non, không nghĩ tới Tiểu Tứ thủy chung còn nhớ người kia, khó trách khi dùng bữa hỏi Tiểu Tứ muốn ăn cái gì, đều sẽ nói bánh bao.

“Tiểu Tứ, quên người kia đi, y lại không chịu sinh hài tử cho ngươi, chờ ngươi khỏe lên ta sinh cho ngươi một ổ bánh bao được không?”

“Hừ…… Tiểu Tứ tuyệt đối không có mạng đợi đến lúc ngươi sinh cho hắn một ổ bánh bao.”

Này vừa nghe tiếng liền biết người nói không phải người có tính tình tốt, khiến Tiểu Tứ đang dại ra có chút phản ứng.

Hắn vừa nhấc đầu, chỉ thấy một đứa trẻ tầm hai tuổi trái lắc phải lắc, đi đường lắc lư không ngừng, khóe miệng còn chảy nước miếng, đứa trẻ tuy nhỏ nhưng cũng đã có thể nhìn ra là một mỹ nhân, phấn phấn nộn nộn tinh điêu tế mài.

Tiểu Tứ tử nhìn chằm chằm đứa trẻ nửa ngày, đột nhiên không để ý vết thương, ôm lấy tiểu hài tử giật mình kêu lên: “A Nhị, ngươi làm sao ngâm nước nhiều như vậy nha!”

Hài đồng ngậm đầu ngón tay, đối Tiểu Tứ ha ha cười, giữ chặt vải bố trên người Tiểu Tứ, nhìn đến Tiểu Tứ nhe răng trợn mắt kêu lên đau đớn mới buông ra, từng chữ không rõ nói: “Ngốc…… Ngốc……”

Không nghĩ tới lại nghe thấy từ “Ngốc”, Tiểu Tứ ngược lại an tâm, sờ sờ đầu đứa trẻ, nói: “Hoàn hảo hoàn hảo, tuy rằng ngâm nước thế nhưng não vẫn còn…… Ai u!”

Trên đỉnh đầu không biết từ lúc nào lại có hơn một bàn tay, lập tức búng lên trán hắn một phát, còn vang lên một thanh âm cực buồn bực: “Ngươi thật sự là ngốc đến không có thuốc nào cứu được, có thể sống đến bây giờ thật sự là kỳ tích.”

Tiểu Tứ cố sức ngẩng đầu lên, treo ở đầu hắn là một khuôn mặt yêu tinh tinh xảo!! Nam nhân nhìn điên cuồng, nữ nhân thấy cừu hận.

“A Nhị?” Tiểu Tứ lại cúi đầu nhìn nhìn tiểu hài tử: “Kỳ quái, làm sao sẽ có hai cái A Nhị? Chẳng lẽ kỳ thật đây là một bộ tiểu thuyết xuyên việt, một cái không gian đồng thời xuất hiện hai cái A Nhị?”

A Nhị thật sự rất bội phục Tiểu Tứ, nói hắn ngốc thì hắn lại có năng lực nghĩ ra đáp án làm người ta cười ngất, thật khó tưởng tượng hắn cùng mình trên người có một nửa huyết thống giống nhau: “Ngốc chết, đó là con ta.”

“A…… Ngươi đều có nhi tử ……” Nhắc tới nhi tử, ánh mắt Tiểu Tứ lại ngầm hạ xuống, nếu bánh bao lão bà chịu vì hắn sinh hài tử, hắn cũng có thể có nhi tử lớn như thế……

Hồ Diệt Lang khẩn trương đem Tiểu Tứ kéo đến bên người mình, nhìn chằm chằm A Nhị kia so với hồ ly tinh còn mặt hồ ly tinh hơn, đề phòng hỏi: “Ngươi làm sao lại ở chỗ này?”

Tuy rằng A Nhị đã xuống núi thật lâu, nhưng khó bảo toàn A Nhị sẽ không đem chuyện bọn họ báo về Hắc Sơn, hơn nữa A Nhị cũng phản đối mình cùng Tiểu Tứ cùng một chỗ. Cứ việc so sánh pháp lực thì A Nhị căn bản không phải đối thủ của mình, thế nhưng A Nhị dùng dược cực kỳ thủ đoạn, cho dù là thần tiên cũng rất khó đào thoát.

“Hồ lang tinh, ngươi ít làm xuân thu đại mộng đi, ngươi cùng Tiểu Tứ căn bản là không có khả năng, hơn nữa trong lòng Tiểu Tứ căn bản là không có ngươi, đừng ở đó tự mình đa tình, còn ăn vụng Thánh quả, chính ngươi phải chết đừng kéo theo huynh đệ của ta làm đệm lưng.”

A Nhị hắn chung quy tinh thông dược thảo, đối với thánh quả Hồ tộc cũng là có biết một hai, giống Hồ Diệt Lang như vậy dính vào, chỉ biết sẽ mất khống chế pháp lực, cuối cùng chân khí tiết ra ngoài mà chết.

Hắn bởi vì có chuyện đi ngang qua, không nghĩ tới lại ở chỗ này đụng tới Tiểu Tứ, liền tính dù không thích quản nhàn sự, Tiểu Tứ chung quy cũng là huynh đệ cùng mẹ khác cha của hắn, hắn không thể trơ mắt nhìn Tiểu Tứ chết uổng.

Hồ Diệt Lang thật là càng ngày càng cảm giác A Nhị thực khiến người ta ghét, không sai, hắn là kết quả hồ yêu cùng lang yêu tạp giao, chỉ vì cha hắn là tộc trưởng Hồ tộc, không ai sẽ trắng trợn đem chuyện này nói ra, chỉ có A Nhị này mỗi lần gặp mặt liền gọi hắn hồ lang tinh, nhất định không có lúc nào là không nhắc nhở xuất thân của hắn, mà hiện tại A Nhị còn muốn ngạnh sinh sinh tách hắn cùng Tiểu Tứ ra khỏi nhau!

Tiểu Tứ trong lòng có lẽ còn có cái kia bánh bao, thế nhưng hắn không tin một Tiểu Tứ nguyện ý dùng thân thể chắn thiên lôi cho hắn lại đối với hắn không hề có cảm tình, cho dù chết, hắn cũng muốn sinh một hài tử cho Tiểu Tứ.

“Ngươi không cần đến chia rẽ chúng ta, Tiểu Tứ nếu đã chắn thiên lôi cho ta, đã nói lên Tiểu Tứ thích ta.”

A Nhị thật sự chịu không nổi, hắn cùng Hồ lang tinh giải thích bao nhiêu lần còn như vậy nhất sương tình nguyện, hoặc là nói người có thể đến gần Tiểu Tứ thì bộ não cũng tương tự, đều thuộc về não bộ kết cấu còn không có tiến hóa hoàn thiện?

“Ngươi thật đúng là vô liêm sỉ, nói với ngươi bao nhiêu lần, ngươi lúc ấy nếu không phải vừa vặn trốn ở dưới tàng cây táo, lại vừa vặn dưới chân có hai trái táo, lại bởi vì Tiểu Tứ phải nhặt hai trái táo kia, rồi mới thêm Thiên Lôi quên ngắm chuẩn, kia sét đánh mới có thể đánh vào trên người Tiểu Tứ.

“Nói đến chuyện này, ta càng giận càng lớn, nếu không phải bị lôi hôn trúng, Tiểu Tứ cũng không có ngốc thành như vậy, ngươi đã đem hắn hại thành như vậy, không cần làm hại hắn ngay cả mạng cũng không có.”

Hồ Diệt Lang cũng không thừa nhận những gì A Nhị nói, hắn thủy chung tin tưởng Tiểu Tứ là thích mình, nhớ rõ mới trước đây chỉ cần mình lấy đồ ăn đi tìm Tiểu Tứ ngoạn, Tiểu Tứ liền sẽ vừa ăn này nọ, một bên miệng lưỡi còn không rõ nói: “Ta thích nhất tiểu hồ ly ……”

Quả thật Tiểu Tứ chỉ cần cùng hắn cùng một chỗ liền sẽ xảy ra chút ngoài ý muốn, nhưng hắn tin tưởng, kia đều là những điều lãng mạn khi yêu tộc yêu nhau đều trải qua, trong tiểu thuyết nam nam nhân vật chính nào không phải cửu tử nhất sinh rồi mới cùng một chỗ, nếu dễ dàng ở cùng nhau, thì tác giả còn có chỗ tốt lành gì!

“A…… Đúng rồi, A Nhị, lão bà ngươi đâu?” Hoàn toàn không có tự giác mình là tiêu điểm của cuộc nói chuyện, luôn luôn trong trạng thái mơ màng Tiểu Tứ đột nhiên nghĩ đến cái gì, không đầu không đuôi toát ra một câu khiến A Nhị âm trầm lạnh mặt.

Tiểu Tứ chết tiệt, vĩnh viễn vạch áo cho người xem lưng, nếu không có việc gì thì giờ này A Nhị hắn cần chạy đến đây mà không phải đang hôn nhẹ lão bà của mình sao?

“Khụ…… Quản nương tử của ta làm cái gì, hiện tại mấu chốt là ngươi. Tiểu Tứ, ngươi thật sự muốn cùng Hồ lang tinh này cùng một chỗ sao?” A Nhị nghĩ nghĩ, cảm giác hỏi như vậy rất trừu tượng, nhẫn nại tính tình còn nói: “Ngươi muốn Hồ lang tinh này sinh hài tử cho ngươi sao?”

Tiểu Tứ mờ mịt lắc lắc đầu, thấp giọng nói thầm: “Ta muốn bánh bao lão bà……”

Hồ Diệt Lang chỉ cảm thấy lúc ấy rầm một tiếng, tâm của mình nhất thời vỡ tan, mệt hắn còn tượng tượng ra kết cục tốt đẹp của hắn và Tiểu Tứ: “Ô…… Tiểu Tứ ngươi làm sao có thể đối xử với ta như vậy……”

Cường ngạnh kéo lấy đầu Tiểu Tứ, bắt buộc một nụ hôn, tại một khắc cuối cùng kia, chuyện kinh thiên địa khiếp quỷ thần phát sinh.

“Phanh” một tiếng, Tiểu Tứ hai mắt một phen trợn trắng ngã xuống đất, “Sưu” một tiếng, Hồ Diệt Lang biến thành một tiểu hài tử chừng mười tuổi. Hồ Diệt Lang cùng A Nhị đều mở to hai mắt nhìn, làm sao sẽ như vậy?

“Tiểu Tứ! Tiểu Tứ!” Hồ Diệt Lang liều mạng lắc lư Tiểu Tứ, Tiểu Tứ lại một điểm phản ứng đều không có, quả thực tựa như người chết.

A Nhị đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói: “Ta nghĩ đến đến, giống như đại trưởng lão từng nói qua Hồ lang tinh ngươi là khắc tinh bổn mạng của Tiểu Tứ, nếu chỉ là tiếp xúc bình thường, nhiều nhất cũng chỉ thiếu cánh tay thiếu cái chân, một khi chân khí của ngươi tiến vào trong cơ thể Tiểu Tứ, nhẹ thì đi đời nhà ma, nặng thì hồn phi phách tán!”

Hồ Diệt Lang ngốc lăng té ngã trên mặt đất, hai hàng nước mắt chảy dài: “Kia Tiểu Tứ có phải hay không liền không cứu được? Chẳng lẽ nói là ta hại chết Tiểu Tứ?”

Nhi tử A Nhị lôi kéo ống quần A Nhị, nộn nộn nói: “Phụ thân, Hồ lang tinh này thật đáng thương giống ngươi nha, ngươi giúp hắn nha……”

A Nhị trừng mắt nhìn nhi tử, cái gì nói là đáng thương giống hắn? Hắn mới không phải nhất sương tình nguyện, nương tử của hắn vẫn thương hắn! Nhi tử này rõ ràng bộ mặt giống hắn y chang, chính là cái miệng thối như vậy lại không biết giống ai……

A Nhị bước lên trước, dò xét khí mạch Tiểu Tứ, từ trong ngực lấy ra hai cây dược thảo bỏ vào trong miệng Tiểu Tứ: “Hoàn hảo Tiểu Tứ lúc trước tựa hồ hút vào rất nhiều nhân khí, nhân khí đó có thể chống đỡ chân khí của ngươi, hiện tại chỉ là hôn mê bất tỉnh, ta dùng Tục mệnh thảo bảo vệ tâm mạch của Tiểu Tứ, lại dùng Hồng tâm thể kích thích mùi rượu trong người Tiểu Tứ xuất hiện chống lại yêu lực của ngươi, ngươi nhanh chóng lên núi tìm đại trưởng lão Sơn Mị bộ tộc của ta.”

Hồ Diệt Lang gật gật đầu, xoay người liền biến mất.

A Nhị đại khái đợi qua ba giờ, mắt thấy Tiểu Tứ khí ra thì nhiều, khí hấp thu vào thì ít, nghĩ rằng Tiểu Tứ khó mà cầm cự nổi, liền thấy một hồng một trắng hai đạo ánh sáng từ trên trời giáng xuống, biến thành một nam một nữ.

Nữ tất nhiên là đại trưởng lão Huyền Khanh của tộc bọn họ. Nam là Hồ tộc tộc trưởng Hồ Cảnh Dương phụ thân của Hồ Diệt Lang, trong lòng Hồ Cảnh Dương còn ôm một hài đồng năm tuổi đã cuộn mình thành một đống, hôn mê bất tỉnh Hồ Diệt Lang.

“Nếu là nhi tử của ta gây họa, liền do ta đến gánh vác đi……”

Hồ Cảnh Dương đang định phun ra nội đan trị liệu cho Tiểu Tứ, lập tức đã bị Huyền Khanh ngăn lại.

“Hồ tộc thuộc tính vốn cùng Sơn Mị xung khắc, ngươi không phải muốn Tiểu Tứ càng nhanh thăng thiên đi?”

Hồ Cảnh Dương không phục lắm nhìn về phía Huyền Khanh, lạnh lùng nói: “Đừng cho là ta không biết ngươi vốn là thần tiên trên trời, tiên khí trên người ngươi là yêu quái đều không chịu nổi. Cũng đúng, ngươi trị thì hiệu quả so với ta càng tốt, nháy mắt chấm dứt, thật là chết không một chút đau đớn.”

Huyền Khanh cười hì hì cũng không để ý lời nói của Hồ Cảnh Dương, trêu chọc nói: “Ta tự có cách cứu Tiểu Tứ, ngược lại nhi tử của ngươi……Ngươi không phải tính không mang hắn đến chỗ cha hắn đi, không cần hết một ngày, ngươi là có thể vì nhi tử của người mà siêu độ.”

Huyền Khanh nói không khỏi làm hồ Cảnh Dương đang cao ngạo lập tức nổi giận. Khốn kiếp! Kết quả cư nhiên vẫn phải đi tìm cái tên đáng chết kia……Bất quá ngoài miệng Hồ Cảnh Dương vẫn là ngoan cố nói: “Hừ! Phụ thân của Diệt Lang là ta, ta đương nhiên sẽ chữa khỏi cho con ta.”

“Ha ha ha, ta nói mẹ Diệt Lang ngươi cũng đừng mạnh miệng, đại gia cũng không phải người mù, sẽ nhìn không ra ai là cha ai là nương?”

Huyền Khanh thực không khách khí cười nhạo, chỉ thấy mặt Hồ Cảnh Dương tái xanh.

“Ta nói đại trưởng lão, các ngươi còn tiếp tục đấu võ mồm như vậy, phỏng chừng cả Tiểu Tứ và Hồ Diệt Lang cũng không cần cứu, cũng tốt, làm tang sự một lần còn có thể mua một tặng một.”

A Nhị thật sự nhịn không được trợn trắng mắt, này hai vị đến cùng có phải hay không biết đến câu cứu người như cứu hỏa, còn cho là uống xong trà chiều nhàn nhã không có việc gì đấu đấu võ mồm nha, đợi đến khi bọn họ nói xong phỏng chừng một tên đều sống không được.

Huyền Khanh vẫn là cười cười đầy mặt trái với Hồ Cảnh Dương đang đầy mặt lo lắng, nàng đi đến gần Tiểu Tứ, trong tay không biết khi nào có thêm một viên hắc trân châu, nàng đem trân châu để vào trong cơ thể Tiểu Tứ, trân châu tiến vào sau, nháy mắt ngoại thương trên người Tiểu Tứ cư nhiên hoàn toàn khỏi hẳn, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận không ít, chỉ là chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Huyền Khanh cũng không lo lắng, lại đem trân châu thu về.

Hồ Cảnh Dương nhìn thấy viên trân châu này, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, này không phải Huyền Tinh châu đứng đầu trong tứ đại bảo vật của Ma Giới sao? Này Huyền Tinh châu đối với yêu ma mà nói là pháp bảo trị thương thật tốt, chỉ là làm sao Huyền Tinh châu lại ở trong tay tiên nữ như nữ ma đầu này? Trách không được nàng bị thần ma hai giới truy nã, làm không tốt còn có càng nhiều pháp bảo bị nàng đoạt thêm……

Huyền Khanh ôm lấy Tiểu Tứ, vui tươi hớn hở nói với Hồ Cảnh Dương: “Nhi tử của ngươi thật lợi hại, dùng tới Huyền Tinh châu mà Tiểu Tứ còn chưa tỉnh lại, xem ra vẫn là phải về Hắc Sơn một chuyến. Ngược lại là ngươi, đừng có ở đây mà nghiên cứu chuyện của ta, còn không bằng sớm mang nhi tử của ngươi đi tìm cha hắn, thuận tiện nghĩ nên làm sao mở miệng a, ha ha……”

Lời nói vừa dứt, Huyền Khanh liền mang A Nhị cùng Tiểu Tứ biến mất ở trước mặt Hồ Cảnh Dương, chỉ có tiếng cười biến thái làm người ta chán ghét còn lưu lại bên tai Hồ Cảnh Dương.

Nhìn Hồ Diệt Lang khí tức yếu bớt trong lòng mình, Hồ Cảnh Dương bất đắc dĩ thở dài, nguyên bản tưởng rằng một đời này cũng sẽ không gặp lại đầu lang kia, không nghĩ tới dù chạy trốn thế nào, thủy chung vẫn phải đi gặp hắn……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.