Hoàng Đồng Học

Chương 13



Hoàng đồng học từ trước đến giờ không biết từ chối người khác, bằng không cậu cũng sẽ không bị ‘không trâu bắt chó đi cày’ báo danh chạy ba ngàn mét.

Cậu nói: “Học trưởng vậy thì em tự mua cơm, cùng anh ăn nhé.”

Đàm Tử Dực quay về cậu vỗ tay cái độp: “Cứ như vậy đi.”

Hoàng đồng học theo học trưởng đi hai bước rồi đột nhiên nhớ tới chuyện hộp cơm, chạy tới nói với lớp phó mình không ăn cơm nữa, lớp phó nói cho cậu biết lớp trưởng đã qua lấy hộp cơm, không ăn cũng không thể lấy tiền lại.

Một phần cơm mười đồng, đi ra ngoài ăn, Hoàng đồng học suy nghĩ dù sao cũng mười mấy đồng, cậu suy nghĩ một chút nói: “Vậy đợi lát nữa lớp trưởng cầm hộp cơm về, đặt ở vị trí của tớ là được rồi, cảm ơn.”

Cậu nói rất khách khí, chỉ sợ đối phương mặc kệ cậu.

“Được thôi.” Lớp phó quay đầu lại nhìn một chút, “Cậu ngồi chỗ nào vậy?”

“Phía sau cùng, chỗ cặp sách màu đen hình ngũ giác kia.”

“Biết rồi, cậu cứ đi đi.”

Hoàng đồng học liên tục nói cám ơn, chạy đi tìm Học Trưởng.

Hoàng đồng học rất ít dùng cơm bên ngoài, bình thường buổi trưa cậu đều mua một hai đồng bánh mì, ở lớp vượt qua giờ nghỉ trưa.

Cậu đối với quán cơm nhỏ xung quanh trường học cũng không rõ lắm, nhút nhát đi theo bên người học trưởng.

Học trưởng hỏi cậu: “Muốn ăn cái gì không?”

“Em cái gì cũng được.” Hoàng đồng học nói, “Anh muốn ăn cái gì, em đều có thể ăn.”

Học trưởng nhìn cậu cười, mang theo cậu tiến vào một cửa hàng nhỏ.

Vào buổi trưa, trong cửa hàng không ít người, phần lớn là học sinh trường học của bọn họ, hai người vừa vào cửa đã có người cùng học trưởng chào hỏi, cũng gọi anh là “Dực ca”.

Học trưởng không bộc lộ nhiều lắm, chào hỏi rất lạnh nhạt, sau đó mang theo Hoàng đồng học đến ngồi vị trí trống bên trong.

Hoàng đồng học nhìn học trưởng đưa thực đơn cho cậu, giá cả cũng không phải không thể tiếp thu, nhưng có vài tên cậu không tưởng tượng ra được là cái gì.

Đều là thứ cậu chưa từng ăn.

Hoàng đồng học đột nhiên ý thức được, rất nhiều thứ đối với người khác là không thể quen thuộc hơn mà cái đó đối với cậu mà nói đều vô cùng xa lạ, điều này là một trong số nguyên nhân tạo nên cái nhìn chênh lệch hai bên.

Trong lòng cậu có chút khó chịu.

“Làm sao vậy?” Học trưởng hỏi, “Không muốn ăn à?”

“Không phải, em chưa nghĩ ra ăn cái gì.” Hoàng đồng học không dám tùy tiện gọi, cậu đem thực đơn trả lại học trưởng, “Anh gọi trước đi ạ.”

Học trưởng nâng cằm nhìn một chút, gọi một phần cơm rang cùng hai phần điểm tâm.

“Vậy em giống anh.” Hoàng đồng học nói, “Em cũng ăn cơm rang.”

Học trưởng cười cười, lúc đứng dậy còn nhẹ nhàng xoa tóc Hoàng đồng học một cái: “Chờ anh, anh đi gọi.”

Hoàng đồng học thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên phát hiện, ở bên ngoài gọi món là một chuyện khó như vậy.

Học trưởng gọi xong quay trở về, vừa mới ngồi xuống đã có người cầm hai bình nước ngọt tới.

“Dực ca, ” nam sinh kia cười khanh khách đem nước ngọt đặt lên bàn, “Em mời khách.”

Hoàng đồng học kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn về phía học trưởng.

Học trưởng nở nụ cười, cùng nam sinh kia nói câu: “Không cần như vậy.”

“Không có chuyện gì không có chuyện gì, các anh cứ từ từ ăn, chúng em ăn xong rồi, đi trước ạ.”

Nam sinh đi rồi, Hoàng đồng học vẫn là một mặt mờ mịt.

Học trưởng rút ra một tờ giấy, đem miệng bình nước ngọt lau lau, sau đó đưa cho Hoàng đồng học: “Không có chuyện gì đâu, uống đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.