Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 2: Nhìn một con heo muốn ủi bắp cải nhà mình mà không làm được gì



Bùi Đông Tịnh bảo Lưu Ly sai người gọi Tuệ quý phi đến, Tuệ quý phi đến rất nhanh, mọi người xem ra khá giữ thể diện cho vị thái hậu không có thực quyền như Bùi Đông Tịnh. Tuệ quý phi vừa đến liền lập tức quỳ xuống, vẻ mặt có chút thương tâm, nhưng dáng vẻ vẫn rất đúng mực. Bùi Đông Tịnh nói: "Tuệ quý phi đang làm gì thế... Mau đứng lên."

Tuệ quý phi không đứng lên, chỉ nói: "Thần thiếp biết hoàng hậu nương nương đã tới, cũng biết đại khái hoàng hậu đã nói gì với người, nhưng thần thiếp quả thực không thể làm chủ được chuyện hôn sự của Hoài Vương. Hoài Vương từ nhỏ đã rất có chính kiến, không phải vài ba câu của thần thiếp là có thể thay đổi suy nghĩ của nó..."

"Lời thì nói vậy, nhưng Hoài Vương cũng không thể cả đời không cưới được." Bùi Đông Tịnh ngẫm nghĩ, nói: "Bổn cung cũng không định ép Hoài Vương, đứa trẻ đó cũng xem như ăn ý với bổn cung, bổn cung chỉ là lo lắng cho hắn. Nói đi cũng phải nói lại, Hoài Vương thực sự đã có ý trung nhân?"

So với hoàng hậu, tính cách của Tuệ quý phi thẳng thắn hơn chút, mặc dù cũng có chút thủ đoạn, nhưng ít nhất đối với Bùi Đông Tịnh cũng không đến mức vòng vo, thường thì có gì nói nấy, vì thế Bùi Đông Tịnh không cần phát ngốc nghe cả một đoạn dài rồi còn phải suy nghĩ xem đối phương rốt cuộc đang nói gì, do vậy Bùi Đông Tịnh cũng thích Tuệ quý phi hơn những người khác một chút, bao gồm cả hoàng hậu.

Đương nhiên, còn một nguyên nhân rất quan trọng là, Tuệ quý phi rất xinh đẹp. Mặc dù nàng ta đã qua bốn mươi nhưng vẫn mỹ lệ động lòng người, cũng khó trách Hoài Vương giống mẫu thân, có một đôi mắt rất đẹp và khuôn mặt tiêu chuẩn.

Tuệ quý phi nói: "Thiếp biết thái hậu lo lắng cho Hoài Vương, nhưng nó... nó quả thực đã có người trong lòng. Có điều bất luận thiếp hỏi thế nào nó cũng không chịu nói."

Bùi Đông Tịnh suy nghĩ một chút, nói: "Nếu hai ngày này Hoài Vương rảnh rỗi, ta sẽ triệu hắn vào cung một chuyến."

Tuệ quý phi nói: "Hoài Vương có thể có chuyện gì chứ, nếu thái hậu thực sự để tâm thì cứ gọi nó tới là được."

Bùi Đông Tịnh gật gật đầu, đợi khi Tuệ quý phi đi liền sai người soạn chỉ gọi Hoài Vương vào cung. Hoàng tử thành niên muốn vào hậu cung khá phiền phức, phải được hoàng thượng đồng ý, cũng may hoàng thượng hiểu Bùi Đông Tịnh làm vậy vì hôn sự của Hoài Vương nên đã phê chuẩn.

Ngồi trên ghế, Bùi Đông Tịnh nhìn những chồi non mới nhú ngoài cửa sổ, nhớ đến lần đầu bản thân gặp Hoài Vương, Hoài Vương vẫn còn rất nhỏ tuổi.

Khụ, lúc đó nàng cũng khá nhỏ tuổi.

Nàng bằng tuổi Hoài Vương, nếu tính chuẩn theo tháng thì nàng chỉ lớn hơn Hoài Vương một tháng tuổi.

Lúc đó, tin tức Cao Tông tử trận truyền đến, Bùi Đông Tịnh vô cùng chấn động, nhưng ngoài sự chấn động thì còn một loại cảm giác may mắn và nhẹ nhõm không thể nói rõ, thời gian nàng vào cung không dài, cũng không quá hiểu quy tắc, vì phải để tang nên nàng mặc một thân thường y trắng tinh, không đưa Lưu Ly theo, lén lút đi sau cung nhân, nhìn những phi tần kiêu căng ngạo mạn trước đó đột nhiên bị lôi kéo gào khóc rời đi, nàng đã ngây ra rất lâu, chung quy vì tuổi còn nhỏ nên đã bật khóc.

Khóc lóc đi được vài bước, Bùi Đông Tịnh mới nhớ ra bản thân làm vậy là không hợp quy tắc, vì thế nhanh chóng bước đến một con đường nhỏ có vẻ không người, nàng nhớ con đường đó dẫn đến một cung điện bỏ hoang, căn bản không ai đi qua. Bùi Đông Tịnh bước được vài bước, cảm thấy toàn thân mềm nhũn, vừa hay nhìn thấy một bộ bàn ghế đá dưới một gốc liễu, nàng trực tiếp ngồi xuống, sau đó bò ra khóc.

Nhưng chưa khóc được bao lâu, sau lưng liền truyền đến tiếng bước chân do dự, trong lòng Bùi Đông Tịnh nhất thời hoảng sợ, vội vàng lau nước mắt, nhưng vẫn không ngăn được tiếng nức nở. Nàng che nửa mặt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử cũng khoảng mười sáu mười bảy tuổi giống mình, vô cùng tuấn tú, mặc y phục hoàng gia, đứng cách không xa không gần, khẽ nhíu mày nhìn nàng.

Bùi Đông Tịnh hoảng loạn lau nước mắt, nói: "Ngươi, ngươi là ai..."

Người đó nhíu mày, lãnh đạm nói: "Ta đang định hỏi ngươi câu này."

Bùi Đông Tịnh vừa định nói ta là hoàng hậu, đột nhiên nhớ ra hoàng thượng đã chết rồi nên lập tức hoang mang, rốt cuộc bây giờ nàng là gì?

Thấy Bùi Đông Tịnh mãi không lên tiếng, người đó nhìn nàng với vẻ mờ mịt, rồi lại quay đầu nhìn con đường mình đi đến, vẻ mặt bừng tỉnh: "Ngươi là người của đình Thái Dịch?"

Bùi Đông Tịnh: "..."

Đình Thái Dịch là nơi giam giữ những người xuất thân hoàng gia nhưng phạm vào tội không thể tha thứ, bởi vì hiện giờ Đại Mẫn lập triều chưa được bao lâu, nên những người bị giam ở đây đều là nữ nhi nam nhi của hoàng thất tiền triều.

Người đó lại nói: "Ngươi khóc cái gì?"

Bùi Đông Tịnh thành thật đáp: "Hoàng thượng chết rồi..."

"Thân là người tiền triều, lại khóc vì chuyện này..." Người đó lãnh đạm nói: "Ngươi rất đặc biệt."

Bùi Đông Tịnh nhìn thiếu niên trước mặt nói chuyện như ông cụ non, trong lòng chỉ cảm thấy rất cạn lời, người này rốt cuộc là ai, bản thân nhìn giống tội nhân tiền triều chỗ nào... Cúi đầu nhìn lại, thấy một thân bạch y của mình, mắt có lẽ cũng đã sưng lên, nàng lập tức cảm thấy suy đoán của thiếu niên cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ. Nhưng nếu bây giờ muốn nàng mở miệng nói thực ra bản thân từng là hoàng hậu thì cũng rất khó mở miệng. Bùi Đông Tịnh nghẹn họng, bất giác đỏ mặt.

Người đó nói: "Ngày tân hoàng đăng cơ sẽ đại xá thiên hạ, đến lúc đó ta sẽ nhờ phụ thân..."

Còn chưa nói xong, Lưu Ly lo lắng tìm Bùi Đông Tịnh nửa ngày trời cuối cùng cũng đến, nàng ta vừa gấp gáp gọi "Hoàng hậu nương nương" vừa bước nhanh đến, sau đó vô cùng đau lòng đến bên cạnh Bùi Đông Tịnh, nói: "Hoàng hậu nương nương, sao người lại một mình chạy đến đây?"

Ngừng một lát, Lưu Ly lại ngẩng đầu, nói: "Vị này là...?"

Từ khi nghe thấy "Hoàng hậu nương nương", người đó đã ngẩn ra, mặc dù biểu cảm trên mặt không đổi nhưng cơ thể đã cứng ngắc.

Bùi Đông Tịnh nhỏ giọng nói: "Vừa rồi hắn gọi thái tử là phụ thân, có lẽ là một trong các hoàng tôn, không biết là ai... Ta chỉ biết thái tử có ba nhi tử, ngươi là...?"

Một lúc lâu sau, Tạ Hưng Thế, sau này trở thành Hoài Vương, nhưng lúc đó chỉ là một trong những hoàng tôn, mới nói: "Bẩm hoàng hậu nương nương, thần là nhi tử thứ ba."

Bùi Đông Tịnh nói: "Ồ..."

Lại thêm một lúc sau Tạ Hưng Thế mới nói: "Vừa rồi không biết người là hoàng hậu nên đã mạo phạm, mong hoàng hậu nương nương thứ tội."

Bùi Đông Tịnh lắc lắc đầu tỏ ý không sao rồi bị Lưu Ly đưa đi, nàng và Lưu Ly đi được một đoạn, khi quay đầu nhìn vẫn thấy Tạ Hưng Thế đứng ở chỗ cũ, bóng lưng có vẻ rất vắng lặng, nhớ lại chuyện vừa rồi, nàng vô cớ cảm thấy hơi buồn cười, không khỏi khẽ nhếch khoé môi. Lưu Ly ở bên cạnh nhìn thấy liền bị doạ sợ, nói rằng hoàng thượng mới mất, bảo nàng tuyệt đối không được cười nữa, Bùi Đông Tịnh chỉ đành cúi đầu, nhanh chân quay về điện Phượng Ngô.

Vài ngày sau, thái tử đăng cơ, thái tử phi Chu thị trở thành hoàng hậu, hoàng trưởng tôn Tạ Khang Thế phong làm thái tử, thiếp thất Lưu thị là Ninh chiêu nghi, Nhị hoàng tôn Tạ Thuận Thế phong làm Bình quốc công, thiếp thất Vương thị là Tuệ chiêu nghi, Tam hoàng tôn Tạ Hưng Thế phong làm Hoài quốc công, Bùi Đông Tịnh cũng trực tiếp từ hoàng hậu trở thành thái hậu.

Bùi Đông Tịnh bận đối phó với một đám phi tần vừa vào cung lớn tuổi hơn nàng nhưng phải gọi nàng một tiếng thái hậu, đã sớm quên sạch cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn với Tạ Hưng Thế, sau này khi biết tin về Tạ Hưng Thế thì đã là nửa năm sau. Tuệ chiêu nghi được tấn phong làm Tuệ phi, tới thỉnh an Bùi Đông Tịnh, Bùi Đông Tịnh hơi nghi hoặc nên hỏi Lưu Ly, Tuệ phi không thấy được sủng ái nhiều mà tại sao đột nhiên thượng vị nhanh như vậy.

Lưu Ly có chút kinh ngạc nói, lẽ nào người không biết Hoài quốc công đã lập được đại công sao.

Bùi Đông Tịnh càng nghi hoặc, biểu thị nguồn tin duy nhất của bản thân chính là Lưu Ly, nếu Lưu Ly không nói thì nàng cũng không biết gì cả.

Lưu Ly chỉ đành kể cho Bùi Đông Tịnh, Hoài quốc công phụng mệnh nghênh chiến Tháp Đạt, lập được đại công, để tỏ ý khen thưởng, Tuệ phi tất nhiên cũng sẽ được tấn phong.

Bùi Đông Tịnh có chút kinh ngạc, nói rằng không phải Hoài quốc công mới mười sáu mười bảy tuổi sao, sao lại lợi hại như vậy. Lưu Ly cười nói, anh hùng xuất thiếu niên, Hoài quốc công dũng mãnh là may mắn của quốc gia.

Sau khi Hoài quốc công quay về, hoàng thượng vô cùng mừng rỡ, ngoại trừ thăng quan và ban thưởng đủ thứ thì còn tổ chức "gia yến". Các phi tần hậu cung từ chiêu nghi trở lên, công chúa hoàng tử và các thần tử thân cận của hoàng thượng đều phải đến, thân là thái hậu, Bùi Đông Tịnh đương nhiên cũng phải đi. Đây là lần đầu tiên Bùi Đông Tịnh dự tiệc sau khi vào cung, trong lòng vô cùng căng thẳng, nhưng dù căng thẳng vẫn phải giả bộ trấn tĩnh.

Bởi vì vẫn trong thời gian để tang, gia yến không thể quá phô trương, Bùi Đông Tịnh cũng không mặc y phục xa hoa, chỉ trang điểm nhạt đến dự gia yến, nhưng mấy người hoàng hậu lại ăn mặc rất lộng lẫy, khi nhìn thấy thái hậu mới nhớ đến chuyện để tang, lập tức ngượng ngập không thôi, còn Bùi Đông Tịnh chỉ vờ như không biết gì hết, vừa an ủi hoàng hậu vừa chúc mừng Tuệ phi có một hoàng tử ưu tú như vậy.

Nửa năm không gặp, khi Tạ Hưng Thế bước vào điện Nghênh Xuân, Bùi Đông Tịnh vẫn nhận ra hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, Tạ Hưng Thế đã cao hơn rất nhiều, cơ thể cũng rắn chắc hơn, có lẽ là vì xuất chinh, trên người hắn đã giảm đi khí chất thiếu niên cao quý của lần gặp đầu tiên, ngược lại tăng thêm vài phần trầm ổn. Khi nhìn thấy Bùi Đông Tịnh, Tạ Hưng Thế hơi ngẩn ra, tuy nhiên vẻ mặt vẫn không thay đổi. Trong lần gặp đầu tiên Bùi Đông Tịnh đã phát hiện ra rồi, người này thích giả bộ từng trải, còn rất giỏi khống chế biểu cảm của mình, luôn có bộ dạng điềm tĩnh thản nhiên, nhưng chỗ nhỏ nhặt vẫn sẽ để lộ ra ngoài.

Tạ Hưng Thế hành lễ với nàng, gọi nàng là thái hậu nương nương. Bùi Đông Tịnh nhìn Tạ Hưng Thế, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, sự vui vẻ đó giống như nhìn thấy cây bắp cải nhỏ nhà trồng đang lớn rất nhanh. Nàng cảm thấy Hoài quốc công có tiền đồ vô hạn, càng cảm thấy có người này ở đây, Đại Mẫn quả thực rất may mắn.

Còn Tạ Hưng Thế thấy Bùi Đông Tịnh nhìn bản thân với vẻ vô cùng chờ đợi và tràn ngập hưng phấn, vẻ mặt hắn hơi phức tạp quay đầu đi.

Sau này Bùi Đông Tịnh cũng gặp Tạ Hưng Thế trên các yến tiệc lớn nhỏ vài lần, Tạ Hưng Thế không phụ sự kỳ vọng của Bùi Đông Tịnh, tốc độ trưởng thành rất đáng mừng, bắp cải nhỏ đã trở thành bắp cải lớn. Bùi Đông Tịnh nhìn hoàng tôn của mình, càng nhìn càng thích, nhưng từ đầu đến cuối Tạ Hưng Thế đối với Bùi Đông Tịnh đều chỉ có chút kỳ lạ. Mỗi lần Bùi Đông Tịnh ân cần nói chuyện với Tạ Hưng Thế, Tạ Hưng Thế đều chỉ qua loa cho xong, mặc dù mọi người đều biết tính tình Hoài Vương điện hạ có chút lãnh đạm, nhưng Bùi Đông Tịnh lại cảm thấy Hoài Vương đặc biệt lãnh đạm với mình, có điều Hoài Vương rõ ràng cũng không quá ghét nàng, bằng không mỗi lần nàng nói chuyện hắn sẽ không im lặng lắng nghe.

Bùi Đông Tịnh nghĩ mãi vẫn không hiểu, sau này mới dần đoán được là có chuyện gì. Khi công trạng của Hoài Vương càng lúc càng cao, uy danh cũng càng lúc càng lớn, Lưu Ly nói, không ít người cho rằng Hoài Vương là một hạt giống rất không yên phận, không biết ngày nào sẽ phá đất mà ra, vươn thẳng lên mây. Từ đầu Bùi Đông Tịnh đã không đồng ý với cách nói này, một người sẽ dừng chân vì tiếng khóc của tội nhân trong đình Thái Dịch, sao có thể làm hại huynh đệ. Huống hồ, Bùi Đông Tịnh cũng hiểu được lời mà Hoài Vương vẫn chưa nói ra lúc đó, chính là đợi khi đại xá thiên hạ, sẽ nhờ phụ thân tận lực thả hết những cung nhân trong đình Thái Dịch ra...

Có thể có suy nghĩ này, có thể thấy một Hoài Vương lạnh lùng thực ra là một người rất tốt.

Đáng tiếc, có lẽ chỉ có Bùi Đông Tịnh nghĩ vậy, bởi vì sau này chỉ từ những hành động mà hoàng hậu làm với Tuệ phi cũng có thể nhìn ra, hoàng hậu vô cùng kiêng dè bọn họ, mà thái độ của hoàng hậu mơ hồ cũng có thể đại diện cho thái độ của thái tử. Đặc biệt sau này khi Tuệ phi được tấn phong làm Tuệ quý phi, hoàng hậu liền đối đầu với Tuệ quý phi mọi lúc mọi nơi, đồng thời âm thầm có ý liên minh với Ninh đức phi.

Mặc dù Bùi Đông Tịnh không biết quá nhiều chuyện nhưng cũng có yêu ghét của riêng mình, nàng tán thưởng Hoài Vương, nhưng không có suy nghĩ đặc biệt gì về thái tử, bởi vì thái tử không có công lao gì, không có công trạng lớn, tuy nhiên cũng không có tật xấu, tương lai đăng cơ ít nhất sẽ không phải một vị hôn quân. Nhưng Nhị hoàng tử Bình Vương lại khiến Bùi Đông Tịnh rất không thích, người này rất nhiều tật xấu, chỉ từ yến tiệc Bùi Đông Tịnh cũng có thể nhìn ra Tạ Thuận Thế không phải người tốt đẹp gì. Chỉ cần có vũ nữ xinh đẹp bắt đầu nhảy múa, hắn ta sẽ trực tiếp nhìn thẳng đối phương, sau đó nở một nụ cười sâu xa. Thái độ với Bùi Đông Tịnh cũng vô cùng kiêu ngạo, tuỳ tiện hành lễ rồi xoay người rời đi.

Có vài lần, hắn ta còn công khai gây khó dễ Hoài Vương Tạ Hưng Thế trên yến tiệc, lời nói hành động đều mang ý công kích. Tạ Hưng Thế bình thản ứng phó, tựa như lười nói nhiều với hắn ta, điều này khiến Bùi Đông Tịnh ngoài cảm thấy Tạ Hưng Thế rất không tệ ra thì còn bất mãn với Tạ Thuận Thế, tuy nhiên nàng chỉ là một thái hậu không có thực quyền, nàng cũng không thể tham gia vào cuộc tranh đấu giữa các hoàng tử, vì thế bất mãn cũng chỉ để trong lòng, thậm chí cũng không thể thiên vị sinh mẫu Ninh đức phi của Tạ Thuận Thế chỉ vì tình cảm cá nhân.

Loại cảm giác này, giống như một người làm ruộng nhìn một con heo muốn ủi bắp cải nhà mình nhưng lại không thể làm được gì.

Có điều, bản thân nàng cũng không thể coi là người làm ruộng...

Bùi Đông Tịnh đang suy nghĩ, Lưu Ly liền tới thông báo rằng Hoài Vương đã đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.