Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 128





Khuôn mặt của Thủy Linh Vũ vẫn kiều diễm như thế, cặp lông mày hơi mỏng và sắc nét của nàng lúc này đang nhíu chặt lại, sắc mặt cũng trái ngược hoàn toàn với lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, lúc này đang tỏa ra từng đợt sắc hồng xấu hổ. Cặp mắt trước nay vẫn tĩnh lặng như nước mùa thu của nàng lúc này đã giống như mặt nước nổi sóng, chuẩn bị chảy ra thành hai dòng rồi, ánh mắt ấy nhìn Trần Hạo Minh có chút ủy khuất, oán trách, thậm chí là giận dữ, nhưng bên trong đó cũng có một chút gì đó hơi vui mừng, thẹn thùng.



- Linh Vũ… nàng… bây giờ đã thành vợ của ta rồi!



Đến nước này có trình bày nhầm lẫn thì có tác dụng gì, “được” chịu trách nhiệm với Thủy Linh Vũ mới là quan trọng nhất. Nói lằng nhằng nàng lại hiểu lầm thì hỏng.



Thủy Linh Vũ cũng không nằm im nữa, nàng ngồi bật dậy, hai cánh tay như búp măng non mềm mại liên tục đánh lên ngực, lên vai hắn, miệng thì nói như vô cùng tức giận:



- Ta ghét chàng! Ta ghét chàng! Tại sao chàng lại có thể làm thế với ta? Hu hu, bây giờ ta làm sao dám gặp mặt người khác cơ chứ?



Trần Hạo Minh thấy nàng cũng không phải tức giận thực sự mà chỉ là có chút bất mãn, lo lắng nên mới phát tiết mà thôi. Đến khi Thủy Linh Vũ không thèm đánh hắn nữa mà bất mãn quay mặt đi thì Trần Hạo Minh mới cười hì hì nói:



- Sao mà không dám gặp mặt người khác? Trước đây chẳng phải đã nói nàng là vợ ta rồi hay sao? Đến bây giờ vẫn chưa thấy có ai phản đối chuyện này cả, vậy là đúng rồi! Bây giờ chỉ là chính thức xác nhận chuyện đó mà thôi.



Không nói đến thì thôi, vừa nói đến Thủy Linh Vũ lại bực mình, nàng trừng mắt với hắn một cái rồi nhe răng cắn thật mạnh lên ngực trái của hắn. Nàng cắn thật, bên trong đó còn vận cả tiên lực nhưng Trần Hạo Minh không dám chống đỡ, nếu mà hắn vận lực lên rồi làm tổn thương nàng thì không ổn, nên nhớ lực lượng mà truyền thẳng vào miệng là có sức sát thương cực lớn.




Một lúc sau Thủy Linh Vũ mới buông ra, nhìn vết răng dài trên ngực trái, đúng vị trí trái tim của hắn thì nàng cũng hơi không nỡ. Nhưng mà nhìn thấy tốc độ liền lại của nó thì nàng lại cười cười hài lòng, nàng đã để lại một chút thủy linh khí ở đó, chỉ cần hắn không mạnh mẽ bài trừ ra thì chỗ đó sẽ mãi mãi thành một vết sẹo. Một vết sẹo rất ôn nhuận, mùa đông thì sưởi ấm cho trái tim hắn, mùa hè thì làm cho con tim hắn mát mẻ, giống như một dòng ôn tuyền mà Thủy Linh Vũ đã để lại trong tim hắn vậy.



- Ai bảo ta vì thành vợ chàng mà không dám gặp người? Chẳng qua bây giờ phá thân rồi tu vi bị giảm xuống một chút, vốn dĩ ta sắp trùng kích cảnh giới Huyền Tiên thượng giai nhưng bây giờ lại bị hạ xuống Huyền Tiên trung giai bình thường, bằng với một tên mới tấn giai rồi. Bây giờ ra đường không phải là người ta nói ta càng tu luyện càng yếu sao?



Trần Hạo Minh đang cười khổ nhìn vào vết sẹo trên ngực nghe thấy lời này lại càng khổ não, da mặt đã nhăn lại thành trái khổ qua. Nhưng ít ra biết được Thủy Linh Vũ không tức giận hắn thì hắn cũng đã rất vui rồi.



Thực sự thì ba năm nay Thủy Linh Vũ cũng chỉ là ngượng ngùng mà không dám làm thế với hắn, hơn nữa nàng cũng sợ sau khi phá thân thì tu vi sẽ bị hạ xuống. Kỳ lân tộc có một loại truyền thừa rất kỳ lạ, loại truyền thừa này tu luyện cả nguyên âm và nguyên dương, dồn một lực lượng không nhỏ vào trong đó. Đến khi chính thức giao hợp thì lực lượng nguyên âm và nguyên dương sẽ truyền cho nhau, giao hòa càng thêm mạnh mẽ nhưng đó chỉ giới hạn trong kỳ lân tộc mà thôi. Thủy Linh Vũ bây giờ trao thân cho hắn, nguyên âm của nàng cũng thuộc về hắn nhưng nàng lại không hấp thu được nguyên dương, vì thế tu vi của nàng mới bị hạ xuống rất nhiều. Cũng may là do tu vi của nàng quá cao nên cảnh giới không bị tụt mà thôi.



Nếu không phải có phần nguyện ý thì lúc nãy làm sao nàng lại buông tha, không chống cự hắn nữa chứ? Đó chẳng phải là vì nàng cũng không phản đối hắn hay sao?



Sau khi nghe nàng giải thích, Trần Hạo Minh cũng ngạc nhiên, thảo nào nãy giờ hắn thấy nguyên âm kia vẫn tuôn ầm ầm không dứt vào cơ thể hắn, mặc dù cảm giác này rất thích nhưng mà hóa ra lực lượng đó lại chuyển hóa từ tu vi của nàng. Nhưng cũng chẳng sao cả, mai này hắn “chăm chỉ” song tu với nàng một chút là có thể bù lại được thôi.



- Thôi nào… cũng không thể để nguyên âm của nàng trôi đi lãng phí như vậy được! Chúng ta…



Vừa nói, Trần Hạo Minh vừa chuyển thân, đêm nay vốn muốn đến với Huyền Cầm nhưng xem ra là không được rồi. Đây là lần đầu của Linh Vũ, dù gì đi nữa thì hôm nay vẫn phải dành cho nàng, thậm chí thêm ngày mai nữa cũng được.



Một đêm xuân sắc trôi qua, cũng may Trần Hạo Minh đã bày kết giới từ lúc nàng vừa đấm vừa mắng hắn nên chẳng ai nghe được động tĩnh trong này cả.



Sáng hôm sau, Thủy Linh Vũ dậy trước, trên khuôn mặt ửng hồng của nàng bây giờ vẫn còn vẻ hạnh phúc tràn trề. Cảm giác ngày hôm qua thật tuyệt, còn tuyệt hơn cả mấy lần hắn hôn nàng nữa. Chỉ là bây giờ thân thể nàng vẫn thấy hơi ê ẩm, mặc dù nàng có tiên thể nhưng cái cảm giác này cũng không phải vì thế mà không xuất hiện trên thân nàng.



Nhìn xuống đóa hoa màu lam nhạt trên giường, sắc mặt của Thủy Linh Vũ lại càng đỏ hơn. Máu của Thủy Kỳ Lân vốn có màu lam nhạt, cái vết đó chính là minh chứng cho việc nàng đã thành nữ nhân của hắn, làm vợ của một cường giả, quan trọng hơn, đó là người mà nàng thích.



Nhìn vào khuôn mặt anh tuấn vẫn đang vừa chép miệng vừa ngáy khò khò kia, trong lòng Thủy Linh Vũ chợt nổi lên chút nhu tình, nàng nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, rất nhẹ nhàng, êm ấm.



Nhưng động tác của nàng đã làm Trần Hạo Minh tỉnh dậy, nhìn thấy Thủy Linh Vũ vẫn chưa rời giường, hắn đưa tay ôm lấy nàng, sớ mó một hai cái rồi lẩm bẩm:



- Ngủ tiếp đi vợ yêu! Còn sớm mà!



Thủy Linh Vũ xấu hổ, đẩy hắn ra rồi nói:



- Ai là vợ yêu của chàng? Ta là tỷ tỷ của chàng đấy!




- Ừ ừ! Vừa làm tỷ tỷ vừa làm vợ, không sao cả, càng tốt! - Trần Hạo Minh ậm ừ nhưng không buông ra.



- Buông ra đi, ta còn có việc…



- Để im cho ta mặc quần áo đã nào… á! Cái tay chàng lại làm gì vậy?



….



Lăn qua lăn lại một lúc, Thủy Linh Vũ cuối cùng đã mặc quần áo chỉnh tề, tất nhiên là phải để hắn mặc giúp mới cho mặc chỉnh tề, nếu không thì chỉ bị quấy mà thôi. Bây giờ hai người đang ngồi ở bàn, sắc mặt của Thủy Linh Vũ không còn vẻ vui sướng hồi sáng nữa mà có vẻ hơi lo lắng:



- Chàng định giải quyết chuyện này làm sao đây? Ta thì không nói làm gì… đối với ta thì có thể sống vui vẻ là tốt lắm rồi. Nhưng… hai vị tỷ muội kia…



Ý nàng rất rõ ràng, chuyện này hắn đi mà giải thích, đây cũng là họa do tính phong lưu của hắn mà ra. Giải quyết không tốt thì chuyện có ra thế nào cũng không ai biết được.



- Sẽ không sao đâu! Tuyết Nhan và Huyền Cầm đều rất hiểu chuyện, chỉ cần ta giải thích rõ ràng một chút là được! Ta tin mấy nàng ấy sẽ không quá bất mãn vì chuyện này đâu.



Thủy Linh Vũ lắc lắc đầu:



- Chàng không hiểu, nam nhân không thể chấp nhận được nữ nhân của mình có người khác. Nữ nhân cũng rất khó chấp nhận, chẳng qua là vì cái quy định của xã hội này mà thôi. Không nói đến dân thường mà ngay cả chúng tiên, chúng thánh đều cho rằng một người đàn ông có nhiều vợ thì có thể đáng trách nhưng không đáng chết, còn một người phụ nữ có hai người đàn ông thì đã đáng chết vạn lần rồi. Chính vì cái quan niệm ấy mà phụ nữ mới phải cố gắng chấp nhận chứ chẳng ai muốn người mình yêu không chỉ yêu một mình mình cả. Hai muội muội bên ngoài thì không để ý nhưng trong lòng thì không chắc đâu.



Trần Hạo Minh trầm mặc, hắn không nói gì, hoặc là không biết phải nói gì. Cả kiếp trước, lẫn kiếp này hắn đều là một người đàn ông sống trong thời phong kiến. Mặc dù đã có gần trăm năm sống với tư tưởng hiện đại nhưng hơn ba nghìn năm sống trong phong kiến trước đó cũng rất khó làm thay đổi tư tưởng của hắn. Hắn luôn nghĩ rằng đàn ông có vài vợ cũng chẳng sao cả, đến kiếp này thì hắn chỉ theo cái tư tưởng ấy mà làm việc, không hề cố kỵ gì mà nói thẳng ra rằng: ước mơ của ta là “cứu rỗi cuộc đời của các mỹ nữ”. Nhưng, nếu như thế thì hắn có thực sự là cứu rỗi hay không? Hay chỉ là đưa người ta ra khỏi địa ngục rồi dìm người ta xuống đáy biển mà thôi! Tâm tình đã lâu không xao động của hắn trở nên rối bời, thực sự thì hắn yêu các nàng, hay chỉ là thỏa mãn cái tính phong lưu của bản thân mình đây chứ?



Lắc lắc đầu để tự làm mình bình tĩnh lại, sắc mặt của Trần Hạo Minh mặc dù hơi khó coi nhưng hắn vẫn cố gắng nghiêm túc nói:



- Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa, các nàng ấy vẫn là vợ ta, nàng cũng là vợ ta. Ta sẽ không bỏ ai hết, vĩnh viễn là như vậy.



Nói không chưa chắc đã là sự thật, nhưng Thủy Linh Vũ lại tin là như vậy. Chính vì đã tin hắn từ đầu nên nàng mới trao thân cho hắn, nếu không thì nàng đã bỏ đi từ lâu rồi.



Nắm tay Thủy Linh Vũ đứng dậy, Trần Hạo Minh đưa tay đẩy cánh cửa phòng và tiêu sái dắt nàng ra ngoài.



Nhưng khung cảnh ở bên ngoài không như hắn nghĩ, không phải là một cái sân thanh bình với nhiều cây cối, chim chóc mà là một không khí trầm lặng.




Một đôi mắt hơi khó hiểu cùng một đôi mắt khác đang tỏa ra thần sắc lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào hai bóng người nơi cửa phòng.



Là Huyền Cầm… và Lạc Tuyết Nhan.



Trần Hạo Minh ngạc nhiên, Huyền Cầm hôm qua không thấy trong phòng, lại thay vào đó là Thủy Linh Vũ, điều này hắn vẫn quên chưa hỏi. Tại sao đến cả Tuyết Nhan cũng đứng đây, chẳng phải nàng đang bế quan hay sao? Bế quan từ bao giờ?



- Hai nàng…



Chưa đợi hắn nói hết, Lạc Tuyết Nhan đã cắt lời:



- Hôm qua chàng ở lại với nàng ta?



Nàng ta ở đây chính là Thủy Linh Vũ, mặc dù thường ngày quan hệ của hai nàng không tệ, nhưng đó chỉ là trong trường hợp Thủy Linh Vũ chỉ là thuộc hạ của hắn, hơn nữa chỉ là thuộc hạ ba mươi năm. Nhưng bây giờ thì khác, khác hoàn toàn rồi…



- Ta…



- Chàng không cần phải giải thích, chỉ cần nói đúng hay không?



Trần Hạo Minh bây giờ trở nên lúng túng, hắn không biết phải làm gì bây giờ. Lúc này có vẻ Lạc Tuyết Nhan rất tức giận, chẳng phải lần trước nàng rất dễ chấp nhận Huyền Cầm hay sao? Tại sao bây giờ lại tức giận như vậy? Những suy tính trước đó, những lời mật ngọt, hoa ngôn xảo ngữ bây giờ đều đội nón ra đi, hắn không biết nói gì nữa, chỉ còn biết lựa chọn trầm mặc.



Thấy hắn đang chìm trong trầm mặc, Lạc Tuyết Nhan lại càng lạnh lùng, tuy nhiên giọng nói của nàng lại trở nên run rẩy:



- Tốt! Tốt lắm! Ta đã hiểu rồi, chúc hai người hạnh phúc!



Nói xong, Lạc Tuyết Nhan xoay người bay mất. Bóng dáng cô độc của nàng dần dần đi xa, để lại đằng sau từng giọt sương long lanh, giống như từng giọt, từng giọt đau buồn của nàng. Nàng không muốn khóc trước mặt hắn, nhưng khi quay đi thì những giọt nước mắt ấy không kìm lại được nữa, bởi vì nếu không khóc, nàng không biết làm cách nào mới có thể giảm bớt nỗi khó chịu ở trong lòng mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.