Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 16: Lại gặp ám sát





Sau khi bị Trần Hạo Minh "dạy dỗ", quả nhiên Lạc Hoàng Yến không dám mở miệng ra tranh cãi với hắn nữa, chỉ dám trừng đôi mắt lên nhìn hắn, biểu lộ sự tức giận cực độ của nàng. Lạc Tuyết Nhan cũng không ngờ tên này dám khinh bạc muội muội mình, nên nhớ cơ thể con gái trên Tiên Linh đại lục này chỉ có trượng phu mới được động vào. Trước đây nghe hắn toàn đi trêu chọc khuê nữ nhà lành, nàng cũng rất tức giận, nhưng sau khi sống với hắn, nàng cũng dần dần bỏ qua chuyện đó, nhưng hôm nay nàng không ngờ hắn lại làm thế với em gái nàng.



Thế là Lạc Tuyết Nhan quyết định hôm nay mặc kệ hắn, nàng sẽ cùng ngủ với Lạc Hoàng Yến, mục đích cũng là để an ủi em gái, đồng thời biểu lộ sự tức giận với người nào đó.



Tên kia nghe xong cũng chỉ gãi gãi đầu nở nụ cười hối lỗi, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì nên đành đem tâm trạng buồn bực đi dạo đêm trong thành, thực hiện hành vi "tay nhặt lá, chân đá ống bơ" để phát tiết sự buồn bực.



Đến bây giờ hắn cũng chưa biết hắn sai cái gì, chẳng phải chỉ là dạy dỗ con bé không biết điều kia một tý hay sao, ngày xưa trong kinh thành hắn dạy dỗ vài tên không vừa mắt thì cũng phải cho tên đó nằm giường 1 tháng là ít.




Cũng không trách Trần Hạo Minh được, kiếp trước lúc hắn là tu sĩ, sau đó là hồn giả thì cũng chưa từng trải qua mấy chuyện trai gái này nên chẳng biết gì. Lục hoàng tử thì cũng thường xuyên đi làm mấy chuyện khi nam phách nữ có thấy hậu quả nghiêm trọng gì đâu, thế nên hắn thấy việc này chẳng có gì nghiêm trọng cả.



Đáng thương cho Lạc Hoàng Yến, nàng trước nay đều sống trong sự tôn trọng, nịnh nọt của mọi người. Ở Tiên Hạc môn, là môn phái đào tạo cao thủ tu chân cho Tiên Hạc quốc thì nàng cũng là một tồn tại cao cao tại thượng trong đám đồng lứa, đâu có bao giờ chịu ủy khuất như bây giờ chứ, nhưng hết lần này đến lần khác lại không làm gì được hắn, đánh thì không lại mà hô hoán thì lo danh dự của tỷ tỷ, việc nàng có thể làm là tố khổ với tỷ tỷ để Lạc Tuyết Nhan đi lấy lại công đạo cho nàng.



Đi dạo qua mấy khu chợ đêm, mấy khu thanh lâu, tâm tình của Trần Hạo Minh cũng dần thư thái lại, hắn quyết định về nghỉ để hôm sau còn đi viếng mộ của mẹ 2 nàng Tuyết Nhan và Hoàng Yến. Nhưng đúng lúc này hắn dường như cảm nhận được cái gì đó, tâm niệm xoay chuyển hắn nhanh chóng chuyển hướng đi ra khỏi khu vực ngoại thành.



- Các hạ theo ta cũng lâu rồi, không thấy mệt sao? Chi bằng ra đây cùng ta uống chén rượu làm quen. - Trần Hạo Minh châm chọc.



- Ngươi phát hiện ra ta? Chẳng trách tên phế vật Bạch Vân vì thực hiện việc ám sát ngươi mà mất mạng. Chậc chậc, có ai ngờ tên lục hoàng tử rác rưởi trong mắt người thiên hạ lại là một tuyệt thế thiên tài như vậy chứ. Rượu của thiên tài ngươi, ta không dám nhận, nếu ngươi có lòng tốt thì cho ta xin một bát huyết, khặc khặc. - Một nhân ảnh màu đen hiện ra dưới ánh trăng đêm lập lòe, khung cảnh có đôi chút tà dị.



- Ngươi cũng là người của Tiên Nho quốc?



- Đúng, mà cũng không đúng, bây giờ ta là quốc sư của Tiên Hạc quốc.




Trần Hạo Minh trong lòng máy động, Tiên Nho quốc, thế lực của chúng cũng quá rộng chứ, gián điệp nơi nào cũng có, chức vụ còn không thấp.



- Ngươi tới giết ta? Không sợ số phận ngươi giống tên Bạch Vân kia sao?



- Khặc khặc, tên Bạch Vân kia ngu ngốc, chắc chắn là bị ngươi toán kế mà chết thảm, ngươi mới có 19 tuổi, dù ngươi có là thiên tài thì cũng chỉ mới đến kim đan trung kỳ, sức ngươi chưa đủ chính diện giết hắn, còn ta thì ngươi đừng mơ toán kế.



Lực lượng của Trần Hạo Minh tất cả đều thu liễm vào linh hồn, vì thế năng lượng dao động trên cơ thể hắn cũng chỉ ở mức kim đan trung kỳ, cũng không trách tên quốc sư kia nhìn nhầm.



- Tại sao?



- Tại sao? Hỏi rất hay, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, nếu lục hoàng tử của Tiên Loan chết vào ngày đầu tiên vừa bước chân vào kinh đô Tiên Hạc thì quan hệ hai nước sẽ sao nhỉ? Hắc hắc... ta nghĩ là tác dụng không nhiều nhưng cái mạng rẻ tiền của ngươi cũng chỉ làm được như vậy. Nhưng bây giờ ta nghĩ lại, ngươi ẩn giấu thực lực mình như vậy, đúng là một kẻ nguy hiểm, ta cũng nên sớm diệt ngươi trừ đi hậu họa.



- Tiên Nho quốc của ngươi toàn kẻ như ngươi vậy sao?




- Hừ! Đạo Nho chính thống của bọn ta cần phải được phát dương quang đại, bọn tiểu quốc các ngươi không theo chính đạo còn dám phản kháng, bọn ta cũng không cần phải khách khí với các ngươi làm gì.



Trần Hạo Minh cười gằn. Đạo Nho? Chính đạo? Con mẹ nó, kiếp trước hắn cũng ghét nhất mấy thằng hủ nho óc bã đậu, suốt ngày tuyên dương tinh thần mà chẳng giúp được cái mẹ gì. Bây giờ mấy tên này có được lực lượng lại dám làm mấy việc bỉ ổi như thế này, thế mà cũng đòi nhận là chính đạo. Ta khinh!



Hắn cũng chẳng thèm nói nhiều thêm với loại tiểu tốt này. Mục đích của hắn khi dụ tên này ra đây cũng chỉ là thử thực lực của mình, dù tên này hơi yếu nhưng không quan trọng, hắn chỉ cần xem uy lực chiêu thức thế nào.



Nghĩ đoạn, hắn tích tụ 9 thành lực lượng vào bàn tay, xuất ra mật chiêu "Phạt Ma Thủ" đơn giản, một luồng uy áp khủng khiếp từ người hắn phát ra làm cho các tu chân giả trong kinh đô bàng hoàng. Kẻ bế quan mở bừng mắt, mấy tên đang song tu cũng bị dọa tới mức nguyên dương bị đứt đoạn, suýt thì tinh tẫn thân vong, những kẻ tu vi yếu thì đến cử động cũng không dám, tất cả đều toát ra một thân mồ hôi lạnh.



Quốc sư là người đối diện với chiêu thức kia càng kinh hoàng, đứng trước uy áp như thái sơn áp đỉnh thế này hắn đến cử động cũng không nổi chứ đừng nói đến né tránh, thủ ấn mang theo lực lượng kinh khủng tiến đến người hắn làm hắn trở nên tuyệt vọng.



Lúc này, ở trên bầu trời kinh đô Tiên Hạc quốc có một bóng trắng phi hành với tốc độ kinh khủng. Bỗng nhiên, bóng trắng đó dừng lại rất đột ngột, lông mày nhíu lại, trải thần thức ra cảm nhận một chút, bóng trắng vẻ mặt biến đổi rồi nhanh chóng biến mất trên bầu trời.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.