Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 24: Huyền cầm





Kể từ khi 3 người Trần Hạo Minh đưa Huyền Cầm về dịch quán thì cũng đã trôi qua một tuần.



Trong 1 tuần này, có một "sự việc lớn" xảy ra ở Tiên Hạc quốc. Đó là quốc sư Tiên Hạc quốc bỗng dưng mất tích.



Cũng là do tối hôm đó Trần Hạo Minh ra tay hơi quá, trước khi bị Nữ Oa nương nương chặn lại thì đã bị trúng chiêu tan thành tro bụi rồi.



Hoàng đế Tiên Hạc quốc dù sốt ruột nhưng cho hắn nghĩ nát óc cũng không ra cái áp lực kinh khủng tối hôm đó lại là Trần Hạo Minh.




Những hoàng thân quốc thích, đặc biệt là mấy hoàng tử thì đều gửi thiếp mời đến cho Trần Hạo Minh cùng một lúc. Dù sao thì hắn cũng là biểu tượng cho liên kết giữa 2 nước, nếu có hắn ủng hộ tỏ vẻ đôi chút trước mặt phụ hoàng thì cơ hội của họ sẽ lớn hơn, dù sao thì thêm một người bạn cũng tốt hơn rất nhiều là thêm một kẻ thù.



Trần Hạo Minh thì mặc kệ mấy cái đó, những việc này không ảnh hưởng tới cuộc sống của hắn. Việc hắn làm mọi ngày là theo Lạc Tuyết Nhan thăm thú khắp nơi, mặc dù muốn nhìn toàn cảnh nơi này thì chỉ cần bay lên cao là được nhưng mà hắn muốn hưởng thụ cảm giác nắm tay nhau đi dạo với thê tử của mình. Để rồi buổi tối hắn lại chui vào phòng nàng "bồi dưỡng tình cảm" làm vẻ mặt của Lạc Tuyết Nhan càng ngày càng hồng nhuận.



Đến khoảng buổi chiều thì hắn lại tới kiểm tra bệnh tình cho Nhạc Huyền Cầm. Cũng phải nói tên này da mặt đủ dày, kiểm tra chỉ cần bắt mạch, truyền một chút thần thức vào cơ thể để kiểm tra nhưng hắn luôn bịa ra lý do này nọ sờ soạng khắp người nàng, Huyền Cầm cũng chẳng biết làm sao, hắn là người đã cứu nàng, mà theo những gì nàng biết thì hôm đó để trị liệu thân thể cho nàng hắn còn đụng chạm "không ngăn cách" với thân thể nàng rồi.



Cũng may mà thân thể nàng hồi phục cũng rất nhanh, cũng do trước đó Trần Hạo Minh dùng hỗn độn lực để chữa bệnh cho nàng, chính vì thế mà thân thể nàng từ này đầu tiên đã không còn vấn đề, chỉ là nguyên thần của nàng bị tổn hao, chỉ là nhờ "Thiên sinh" tụ lại nên cần thời gian dung nhập hoàn toàn vào thân thể. Bây giờ quá trình đó đã hoàn thành, nhưng lực lượng của nàng cũng vì nguyên thần tổn hao nên chỉ còn 2 phần lực lượng, còn cần thời gian khá dài để hồi phục. Cũng do nàng không phải một kẻ chủ tu linh hồn như Trần Hạo Minh nên quá trình này diễn ra lâu hơn hắn nhiều.



Lúc này đang là buổi chiều, Nhạc Huyền Cầm đang ngồi ngoài sân ngẩn ngơ nhìn mây trắng trên trời.



Nàng rất mờ mịt! Mờ mịt về tương lai của mình, người thân không còn, có một tỷ muội cũng đã mất, thiên đình là nơi ở của nàng mấy trăm năm nay hưng lại không thể về.



Nàng không còn biết đi đâu.



Dù là con người hay là tiên nhân đi nữa thì khi họ mất đi mục đích sống thì cũng là lúc họ muốn chết quách đi cho rồi.




Nhưng nàng không thể chết! Mạng của nàng là do hắn cứu, mà hắn cũng đã nói, nàng có chết hắn cũng cứu nàng sống lại.



Thế thì việc gì phải tự làm mình đau đớn nữa. Mang theo tâm trạng phức tạp, nàng lấy ra một cây cổ cầm và bắt đầu tấu nhạc. Khúc nhạc ưu thương vang lên mang theo tâm trạng nặng nề của cô gái, sự tuyệt vọng khi mất đi người thân, sự tiếc nuối khi sắp rời khỏi cõi đời, và cả sự mờ mịt của nàng về tương lai của mình.



Khúc nhạc vang lên trong dịch quán, những người hộ vệ, người hầu, và cả vài người đi đường nghe thấy cũng say đắm vào trong luồng tiên âm ấy, dường như cảm nhận được tâm sự của người đánh đàn.



Tiếng đàn kết thúc, nhiều người vẫn đang đắm chìm trong dư âm đọng lại thì lại có một âm thanh rất không thích hợp vang lên sau lưng Huyền Cầm. À, âm thanh không thích hợp thì chỉ là tiếng ngáp dài của Trần Hạo Minh mà thôi.



Nhạc Huyền Cầm vội đứng lên chào, sau đó lại cất giọng:



- Công tử, người không thích nghe ta đàn?



Trần Hạo Minh hơi sửng sốt, không nghĩ nàng sẽ hỏi trực tiếp như vậy, nhưng vẫn mỉm cười trả lời nàng:



- Ừm, tiếng đàn của nàng rất hay, rất truyền cảm, làm ta cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của nàng. Nhưng mà thứ âm nhạc này đơn điệu quá, ta nghe không quen mà thôi.




- Đơn điệu? Xin công tử chỉ giáo.



- Ý của ta là ta thích nghe thứ âm nhạc được kết hợp từ nhiều loại nhạc cụ khác nhau. Ý của âm nhạc thì dùng lời để biểu đạt, âm nhạc kết hợp với lời ca, biểu đạt rõ ràng nhất ý nghĩa của một bài nhạc, đó mới là thứ âm nhạc ta thích.



- Kết hợp nhiều nhạc cụ? Xin thứ cho Huyền Cầm ngu muội, trước đây Huyền Cầm cũng đã cùng diễn tấu cùng mấy tỷ muội khác để cho Thánh mẫu nghe nhưng người trước nay vẫn chỉ thích nghe tiếng đàn của Huyền Cầm nhất.



Trần Hạo Minh hiểu, ở cái đại lục này, nhạc cụ chỉ toàn đàn là đàn, nhiều hơn thì có thêm sáo, tiêu chứ mấy thứ âm bass hay tiếng trống, chiêng,... thì lại không có, kiến thức và sở thích của âm nhạc của người ta cũng chỉ dừng lại ở diễn tấu mà thôi, ca hát cũng có nhưng không được nhiều người ưa thích.



- Thôi thì ta hát một bài cho nàng nghe vậy, thế nào?



- Vâng! Huyền Cầm xin được lắng nghe công tử.



Trần Hạo Minh gật đầu, lấy ra cái ấn "Ức biến" chuẩn bị biến hóa ra mấy thứ nhạc cụ hiện đại thử cho cô nàng "thiên tài âm nhạc" này nghe thử xem sao.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.