Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 74





Lời hăm dọa của Khổ Trường như búa tạ nện vào lòng của Lam lão gia. Trần Hạo Minh cũng ngạc nhiên, tên này tuy là một người dân đói khổ nhưng lại rõ được cả nhân quả, lại còn nắm được cả tinh túy của việc buôn bán: “buôn rẻ đắt hàng còn hơn bán lẻ tẻ mà lãi lớn”. Đừng nghĩ rằng triết lý này đơn giản nhưng rất nhiều người không thể nắm được nó mà chỉ chăm chăm cái lợi trước mắt, ở trong cái thời đại mà người nghèo là vô học thế này thì lại càng hiếm người nắm được nó.



Khổ Trường cũng không biết những lời cảnh tỉnh thế này lại cứu cả Lam gia một mạng, chính vì hắn đã tỉnh ngộ nên Trần Hạo Minh sau này mới quyết định tha cho nhà hắn.



Khổ Trường cũng không ở lại nữa mà phất tay áo đi ra ngoài, Trần Hạo Minh lại rất là “thông cảm” vỗ vỗ vai của Lam lão gia, nhẹ giọng:



- Lời sư phụ ta ngươi nên nhớ kỹ, đừng để sau này hối hận.




Sau đó cũng mặc kệ Lam lão gia đang máy móc gật gật đầu ở phía sau mà chạy theo “sư phụ”.



Sau khi hai người đã chạy đến góc đường thì không thể nhịn được mà ngó nghiêng bốn phía, móc đống ngân lượng ra ngắm như nhìn thấy tuyệt thế mỹ nữ, miệng cũng cố nén để không cười lên ha hả. Một tên vô sản kiếm được mười vạn lượng bạc sao mà không kích động được chứ. Trần Hạo Minh cũng làm ra một vẻ mặt thèm khát, sau đó lại giả lả hỏi thăm:



- Này, Khổ Trường, lúc nãy ta nghe ngươi nói rất có vẻ cao thâm nha, cái gì mà nhân quả, cái gì mà buôn bán, ta nghe mà cứ tưởng ngươi là một đại sư am hiểu mọi sự trên đời vậy.



Khổ Trường chợt im bặt tiếng cười, khuôn mặt lộ ra vẻ ảm đạm, thương cảm, và có vài phần hồi tưởng. Trần Hạo Minh cũng không cười đùa nữa mà lại chăm chú nhìn biểu hiện của hắn, xem ra những lời lúc nãy không phải là hắn bịa ra mà là hắn học được trong quá khứ, nhưng có vẻ quá khứ của hắn không được tốt đẹp.



- Có muốn nghe một câu chuyện xưa không?



Hôm nay cùng nhau đi lừa đảo một tên ác phú đã làm cho quan hệ của Khổ Trường và Trần Hạo Minh gần hơn rất nhiều. Dù sao thì trong lòng của Khổ Trường thì Trần Hạo Minh cũng chỉ là một kẻ bần cùng, những kẻ bần cùng như họ thì lại rất dễ kéo gần tình cảm với nhau, cố sự của hắn tuy không ai nhắc tới nhưng hầu như mọi người ở khu người nghèo đều biết, cũng không phải bí mật gì.




Trần Hạo Minh gật đầu không hề do dự. Mỗi lần hắn nghe cố sự đều là một câu chuyện đau khổ, hầu hết mọi người kể lại cố sự đều mang theo một biến cố nào đó làm thay đổi cả cuộc đời họ, không hề nghi ngờ là để trở thành một người như hôm nay thì cố sự của Khổ Trường phải là một tấn bi kịch.



Khổ Trường cũng chưa bắt đầu kể ngay mà lại hỏi Trần Hạo Minh:



- Ngươi có từng thắc mắc tên của ta tại sao lại kỳ lạ như vậy không?



Trần Hạo Minh gật gật đầu, hắn cũng thấy tên của Khổ Trường hơi kỳ lạ, nhưng từ trước đến nay vẫn chưa hỏi đến.



- Tên thật của ta là Khổng Trường, không phải là Khổ Trường, nhưng tên đó lại là do mẹ ta gọi ta nên sau này ta cũng muốn gọi mình như vậy.



- Tại sao mẹ ngươi lại gọi ngươi như thế? - Trần Hạo Minh hứng thú hỏi.



- Đó là việc mà ta sắp kể cho ngươi nghe. - Trên mặt lộ ra vẻ thương cảm, Khổ Trường chậm rãi kể lại cuộc đời của hắn.




Mẹ của Khổ Trường không hề có xuất thân thấp kém gì mà là một tiểu thư đài các rất xinh đẹp, là con út trong một gia đình quý tộc ở Tiên Nho quốc. Từ nhỏ, nàng không thích đọc nhiều kinh thư mà lại được nghe nhiều câu chuyện tình ái lãng mạn từ các nước khác, và cả trong những câu chuyện dân gian, chính vì thế mà nàng cũng mong mình có được một mối tình lãng mạn như thế.



Nhưng nho giáo vẫn luôn là nho giáo, quan điểm của họ không cho nữ tử được tiếp xúc với nam nhân trước khi thành hôn, vậy thì kiếm đâu ra mỗi tình lãng mạn chứ? Mộng của mẹ Khổ Trường cuối cùng cũng vỡ khi mà ông ngoại hắn hứa gả nàng cho một công tử thế gia còn mạnh hơn họ Khổng để tạo quan hệ.



Mẹ của Khổ Trường rất ấm ức, rất bất bình, và khi đó thì một người đàn ông như trong mơ xuất hiện trong lúc nàng đang cực kỳ chán nản. Người đó dịu dàng với nàng, ăn nói cũng ngọt ngào và cũng vô cùng bất bình khi nàng bị ép duyên. Cũng chính vì thế mà cô bé ngây thơ không hiểu sự đời bị hắn dụ dỗ đi theo hắn.



Mẹ của Khổ Trường hiến dâng lần đầu cho hắn, yêu thương hắn hết mực, cũng luôn tưởng tượng về cuộc sống hạnh phúc bên nhau với hắn. Nhưng giấc mộng của nàng một lần nữa tan biến như bọt nước, người kia là một tu sĩ nguyên anh kỳ tu luyện một môn công pháp cần nguyên âm mà nữ tử tự nguyện hiến dâng. Chỉ có tự nguyện thì nguyên âm mới không bị xáo động bởi tâm tình sợ hãi và sự tức giận.



Chính vì thế mà hắn dụ dỗ nàng để nàng tự nguyện đi theo hắn, hiến dâng cho hắn. Nhưng người tu thiên đạo nhiều kẻ vô tình, tên kia cũng là một kẻ trong số đông ấy, hắn cũng không hề lưu luyến gì mẹ của Khổ Trường mà bán nàng vào một kỹ viện ở khá xa kinh thành, nơi mà Khổng gia cư ngụ.



Mẹ của Khổ Trường đã tuyệt vọng hoàn toàn, nàng không ngờ người mà mình yêu thực ra cũng chỉ đến như vậy. Bị bán vào kỹ viện, nàng cũng không muốn sống trong nhục nhã nên có ý định tự tử hai lần nhưng đều bị phát hiện, được cứu tỉnh rồi bị hành hạ sống không bằng chết, từ đó mà nàng vì sinh tồn cũng phải ra tiếp khách.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.