Cung điện rộng lớn yên tĩnh lạ thường. Chỉ có tiếng bước chân của các cung nhân cúi đầu vội vã đi qua đi lại. Trong đêm mùa hạ tối mịt, hoàng cung hùng tráng vĩ đại giữa ban ngày bỗng hóa ra hung dữ lạ lùng, giống như một con mãnh thú đang thèm thuồng ngắm nhìn từng người trong mỗi góc cung.
Ngoài sân phòng bên cạnh vọng đến tiếng khóc nức nở không ngừng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cung nhân khẽ khàng xen vào khuyên giải.
Trong phòng kế bên chỉ cách một bức tường, Tô Tự Cẩm ngồi một chỗ, hai tay siết chặt vào nhau, trong lòng bàn tay đọng mồ hôi lạnh.
Rèm cửa màu hồng cánh sen bị đẩy ra, Vân Thường vội vã bước vào, nét mặt trắng xanh lo lắng, vẻ bệch bạc càng làm cho người khác cảm thấy khẩn trương.
“Có nghe ngóng được gì không?” Tự Cẩm thấy Vân Thường vào khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn nàng hỏi.
“Thưa tiểu chủ, nô tỳ không hỏi được rõ ràng, chỉ thăm dò được hình như Tôn thái nữ va chạm quý nhân nên mới bị phạt quỳ.” Vân Thường cúi đầu đáp. Người bị phạt quỳ sáu canh giờ, lúc về là được cung nữ dìu bên cạnh. Quỳ lâu như thế, đầu gối đau không chịu nổi, về phòng thì bắt đầu khóc. Vì thế các nàng ở bên cạnh, nghe tiếng khóc này đều cảm thấy vừa kinh vừa sợ lại cực kỳ thấm thía.
Tự Cẩm nghe Vân Thường nói xong cũng không dám nói gì. Quỳ sáu canh giờ, tổng cộng là mười hai giờ. Khó trách khóc thảm thiết như thế, chỉ sợ chân kia đều không còn là của mình.
Là một người hiện đại, không biết vì sao nàng lại xuyên tới Vương Triều Đại Vực, nơi chưa từng nghe ai nói qua. Sau khi tỉnh lại chuyện thứ nhất nàng được biết là nàng, từ ngũ phẩm Tiểu Nghi bị giáng chức xuống vị trí thấp nhất Tiểu Y. Mới ngày hôm qua vị Tôn thái nữ ở phòng bên còn coi mình là trò cười, ngay trước mắt mình tỏ ra vênh vang đắc ý. Ngày hôm nay vị kia liền biến thành thế này.
Nguyên chủ cũng vì bị giáng chức mà tức giận công tâm, một đêm trở bệnh. Một người bị quý phi nương nương coi là cái đinh trong mắt thì bên thái y viện cũng không thèm đến xem bệnh, không có thuốc chữa. Nếu không kiên trì thì người cũng chẳng còn. Sau đó nàng bi thảm bị xuyên vào cô gái này, trải qua cuộc đời đau khổ ở đây.
Mấy chuyện xuyên qua có rất nhiều, nữ chính đại phát quyền uy, lật đổ áp bức, từ đó sống cuộc đời hạnh phúc mỹ mãn có vô số.
Nhưng nàng xuyên đến chỗ này hơn nửa tháng mới biết, mấy chuyện đó đều là giả dối. Làm một Tiểu Y đứng chót ở hoàng cung, không nói đến chủ tử nương nương ở trên, ngay cả đối với mấy cung nhân thái giám hơi có quyền thế thì mấy chủ tử nhỏ nhoi như các nàng đều phải nhìn nét mặt bọn họ sống qua ngày.
Mà nàng là là lớp tú nữ mới tiến cung, cũng là nhỏ nhất trong hoàng cung, cơ thể còn chưa phát triển. Chưa nói đến việc tranh thủ tình cảm, chỉ bằng việc nàng có nét mặt hơi giống quý phi thì mặt hoàng đế còn chưa thấy nàng cũng đã bị chết vì hành hạ. Nàng cũng không biết cuộc sống sau này sẽ phải sống tiếp như thế nào.
Phòng bên cạnh vẫn nghe thấy tiếng khóc nỉ non. Tự Cẩm cảm thấy rối bời, đang định kêu Vân Thường đóng chặt cửa sổ thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng ở phòng bên “ Ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, Tôn thị tiếp chỉ.”
Tiếng nói vừa dứt thì lại nghe mấy tiếng động vọng đến qua cửa sổ mở rộng, tựa như vật gì bị kéo xuống đất.
Nghe tới đó, mặt Tự Cẩm trắng bệch, ngay cả Vân Thường cũng run cả chân, suýt nữa thì té xuống đất.