Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 119-2: Biểu ca biểu muội (Phần 2)



Editor: Hương Cỏ

Nàng dẫn theo người đi từ Di Cùng hiên sang Thọ Khang Cung. Đi đến giữa đường thì nhìn thấy  Tề Vinh Hoa và Đậu Phương Nghi ở phía xa. Tự Cẩm chau mày, xem ra hình như là chờ mình. Chắc hẳn Tề Vinh Hoa cũng lo lắng cho mình, cười cười đi tới chào hỏi hai người.

Giờ mặc dù Tự Cẩm cũng là Dung Hoa, nhưng có phong hào nên so với Tề Vinh Hoa thì cao một cấp. Nhưng vì Tề Vinh Hoa có ơn cứu mạng đối với nàng nên Tự Cẩm cũng không thay đổi xưng hô, "Tề tỷ tỷ, Đậu muội muội, sao mấy người lại ở chỗ này, đang chờ muội sao?"

Hai người xoay người lại, thấy Tự Cẩm đi tới liền vội vàng khom người hành lễ, Tự Cẩm nâng các nàng lên, "Nói bao nhiêu lần rồi, Tề tỷ tỷ đừng khách khí như vậy, tỷ còn làm thế thì sau này muội sao dám gặp tỷ nữa."

Tề Vinh Hoa cười cười, Hi Dung Hoa có thể nói vậy nhưng nàng ta thì không thể để người khác nắm được nhược điểm, liền cười nói sang chuyện khác, "Tỷ nghĩ một mình muội đi sẽ buồn nên kêu Đậu muội muội cùng chờ."

"Vậy thì tốt quá, giờ muội cũng nặng nề lắm rồi, hôm đó không đi nghênh đón thái hậu nương nương, trong lòng vẫn luôn áy náy không yên đây." Tự Cẩm khẽ nói với Tề Vinh Hoa.

Đậu Phương Nghi một mực im lặng đi theo bên cạnh, Tề Vinh Hoa nhìn nàng nói: "Hoàng hậu nương nương đã cáo lỗi thay muội, thái hậu nương nương thiện lương khoan dung, huống chi trong bụng muội còn có hoàng tự, đương nhiên sẽ không trách tội."

Được thế mới là lạ!

Tự Cẩm biết mình là người ngăn cản con đường của con gái Kiều gia, thái hậu thích nàng làm sao được. Trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng lại không thể không nói, "Nếu không phải bụng đã nặng, không thể đứng lâu được thì muội nhất định cũng sẽ đi. Chút nữa gặp thái hậu nương nương muội còn muốn thỉnh tội nữa."

Tề Vinh Hoa gật gật đầu, cho dù thế nào thì ngoài mặt vẫn phải giữ nguyên tắc mặc dù trong lòng không vui chút nào.

Ba người vừa đi vừa nói tới Thọ Khang Cung, giữa đường lại gặp được Lý Chiêu Nghi và Ngọc Quý Tần lại tụ lại thành một nhóm. Về sau lại gặp thêm Tiền tài tử và Chu nương tử. Kể từ sau khi sẩy thai Tiền tài tử luôn giữ vẻ trầm mặc yếu ớt. Chu nương tử tuy miệng lưỡi sắc bén, đã từng tranh cãi với Tự Cẩm nhưng bây giờ vị phần của Tự Cẩm cũng không phải là người nàng ta có thể chọc được nên trên đường đi cũng tỏ ra rất an phận.

Đoàn người lấy Lý Chiêu Nghi cầm đầu, tầng tầng lớp lớp đi tới Thọ Khang Cung. Đến cửa đại điện đã nghe thấy tiếng cười nói bên trong, nghe giống như là giọng Quý phi, còn có tiếng Ngọc Trân công chúa. Mày Tự Cẩm hơi động rồi trong nháy mắt lại khôi phục như cũ.

Quả nhiên Quý phi và thái hậu có quan hệ không tệ, cũng không biết có Hoàng hậu nương nương hay không.

"Thần thiếp tham kiến thái hậu, thái hậu an khang." Mọi người như cùng đồng thanh hô lớn, Tự Cẩm đứng trong đám người, theo mọi người cùng nhau hành lễ, cũng không kịp ngẩng đầu nhìn xem người ngồi ở chỗ đó thế nào.

"Tất cả đứng lên đi."

Là một giọng nói rất hiền từ dễ nghe. Tự Cẩm hơi kinh ngạc cùng mọi người tạ ân, quy củ cúi đầu đứng một bên, nghe Lý Chiêu Nghi khéo léo nói chuyện với Thái hậu, Quý phi cũng đi theo nói đùa vài câu. Tự Cẩm cúi đầu thấp giả vờ như mình là tượng gỗ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được có một ánh mắt sắc bén rơi trên người mình.

"Ồ, đây chính là Hi Dung Hoa ư, ngẩng đầu lên để ai gia nhìn một chút."

Tự Cẩm chầm chậm ngẩng đầu lên. Đập vào mắt là gương mặt được chăm sóc kỹ càng, mi dài mắt hạnh, mũi ngọc tinh xảo, đường nét sắc sảo. Quả nhiên là uy nghi lẫm liệt, nhất là đôi mắt kia, mặc dù cười cười nhưng lại làm người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy. Trong lòng Tự Cẩm bất giác run lên, vẻ mặt bị dọa trắng bệch.

Thái hậu nhìn dáng vẻ của Hi Dung Hoa, trán hơi cau lại. Thật là một gương mặt hấp dẫn. Khó trách Hoàng thượng một lòng đều chỉ nghĩ tới nàng. Nghe ý tứ của Quý phi thì đúng là trong hai năm qua một mình nàng độc chiếm ân sủng, thủ đoạn rất giỏi!

Nhìn Thái hậu như vậy, Tự Cẩm phải tập trung toàn bộ tinh thần, khuôn mặt trắng bệch, người khẽ run rẩy, tỏ vẻ sợ hãi bất an vô cùng. Quả nhiên sau khi Thái hậu quan sát nàng một hồi thì cũng từ từ thả lỏng tinh thần, ước chừng là cảm thấy nàng được thế này chẳng qua là do may mắn chứ chưa đủ khả năng được liệt vào danh sách cường địch.

Tự Cẩm cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thái hậu lại nói cười với Hoàng hậu bên cạnh thì Tự Cẩm mới thật yên tâm. Nàng im lặng lui về phía sau. Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Quý phi nhìn nàng với ánh mắt đầy chán ghét và khinh bỉ.

Đứng bên cạnh Thái hậu là một thiếu nữ, váy màu xanh nhạt, áo ngắn màu hồng anh đào, tóc búi hai cuốn, da trắng như sứ, đường nét xinh đẹp quyến rũ động lòng người, vừa nhìn là thấy ngay một cô nương yêu kiều đáng yêu.

Đúng là một đóa hoa đáng yêu.

Tự Cẩm cảm thấy hơn ghen tị, nếu biểu ca biểu muội còn có tình cảm khăn tay chi giao gì đó thì gặp lại người đáng yêu thế này quả thực là có thể diễn một hồi thanh mai trúc mã đây.

Đơn giản là tức ngực.

Đến lúc cô nương kia cười đầy thiện ý với nàng, Tự Cẩm mặt không chút thay đổi quay sang chỗ khác.

Trong lòng nuốt cục tức.

Quả nhiên không thể xem thường.

"Hoàng thượng sắp tới chưa?" Thái hậu hỏi hoàng hậu.

Hoàng hậu cung kính trả lời, "Chính sự tiền triều bận rộn, mẫu hậu cứ thoải mái thả lỏng tinh thần, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không thể không đến. Nếu chư vị muội muội đều đến rồi thì cứ ngồi xuống chờ trước đi."

Thái hậu bình thản nhìn lướt qua hoàng hậu, rồi mới nói: "Hoàng hậu vẫn luôn thiện tâm, các ngươi đều ngồi đi."

"Tạ thái hậu, tạ hoàng hậu ân điển." Mọi người cùng hô lên, hành đủ lễ rồi này mới từng người ngồi vào vị trí của mình.

Bên trái Tự Cẩm là Ngọc Quý Tần, khó chịu. Bên phải là Tề Vinh Hoa, còn may.

"Nhìn sắc mặt Hi Dung Hoa muội muội không tốt lắm, có chuyện gì không thỏa đáng sao?"

Tiếng Quý phi đột nhiên vọng tới, Tự Cẩm trong lòng cảm thấy không tốt. Thái hậu thiết yến mà mặt nàng trắng bệch như thế để cho ai xem đây? Vốn thái hậu đã không ưa nàng, nếu muốn tìm cớ thì mình thế này càng không tốt lắm.

Quả thực Quý phi này không thể thấy nàng thoải mái mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.