Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 162: Chất vấn



Editor: Hương Cỏ

Tiêu Kỳ sững sờ, ánh mắt nhìn con trai chăm chú, "Con nói cái gì?" Con trai mở miệng nói chuyện ư?

"Phụ hoàng, bế, bế!" Dục Thánh thấy phụ hoàng còn không chịu tới, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, đôi mắt to tròn bỗng ngập nước. Dáng vẻ đáng thương khiến cho lòng người mềm nhũn.

Tiêu Kỳ làm gì còn quản chuyện khác nữa, bước nhanh đến phía trước bế con lên, cười như một kẻ ngốc vậy, "Nói lại cho phụ hoàng nghe nào."

Dục Thánh không chịu mở miệng, trước ngực áo đính đầy cháo, tay áo và mặt đều là thịt và cháo, người toàn mùi thức ăn, ôm cổ phụ hoàng, cái đầu nhỏ cọ đến trên vai hắn, làm cho cổ Tiêu Kỳ cúng dính đầy thịt và cháo.

Tiêu Kỳ:...

Tự Cẩm:...

Tự Cẩm cảm thấy rất bi thương. Con trai mở miệng nói, chữ đầu tiên không phải gọi mẫu phi. Nàng ngày đêm ở với bé, rõ ràng hai mẹ con các nàng ở chung lâu nhất. Kết quả, tiểu tử không có lương tâm, lại còn thân cận với Phụ hoàng hơn.

Nhưng đúng là kế sách của nàng thành công, Tiêu Kỳ đến!

Bởi vì Dục Thánh đột nhiên mở miệng nói nên bầu không khí lúng túng trong phòng cũng dàn dần biến mất. Tiêu Kỳ bế con trai trêu chọc nịnh nọt bé nói. Kết quả bất kể như thế nào tiểu tử này cũng không chịu mở miệng, thật giống như việc bé vừa mới nói chỉ là một ảo giác vậy.

Tự Cẩm cũng không hỏi Tiêu Kỳ đã ăn tối chưa mà trực tiếp sai người mang thêm bát đũa tới, múc một chén cháo đặt trước mặt hắn, lại xoay người đặt con trai lên ghế của bé.

Trẻ con tuổi này cho dù tự mình có thể ăn nhưng cũng dùng cách của chính bé, rất tự do tiêu sái. Lúc bắt đầu thì còn sử dụng muỗng, về sau bởi vì cầm cái muỗng chưa quen nên trực tiếp dùng tay ăn, chuyện này cũng rất thường gặp. Sau đó bé còn có thể cười như thể được toàn bộ thế giới vậy, cái kiểu vừa đắc chí vừa mãn nguyện khiến Tiêu Kỳ nhìn có cảm giác phức tạp.

Tự Cẩm dạy con theo phương thức rất đặc biệt, ăn cơm cũng ăn thành dạng này, hắn cũng nhìn ngây người.

Trẻ con ở trong cung, không nói đến người khác, ngayy cả hắn trước đây cũng không trải qua như vậy. Đều là có bà vú ở một bên chiếu cố, lớn hơn một chút mới có thể học cầm đũa ăn cơm, phải có khí phái hoàng gia ưu nhã tôn quý.

Bộ dạng này của con trai hắn...

Tiêu Kỳ mở mắt, muốn nói chuyện với Tự Cẩm, lại bừng tỉnh phát hiện hắn và nàng còn có chuyện chưa có giải quyết xong. Chủ động hỏi cái này, chẳng phải là chút khí thế mình cũng không có, vậy không được.

Tiêu Kỳ cố nén lời nói vừa xông lên đầu, sau đó theo thói quen bưng chén lên ăn. Ăn xong một miếng, động tác không khỏi cứng đờ, hắn cũng không phải là đến ăn cơm!

Được rồi, cũng đã ăn một miếng, nếu như mà bỏ bát đũa xuống thì lại có cảm giác không đành lòng.

Lặng yên, lặng yên lại gắp một miếng đồ ăn. Trong lòng Tiêu Kỳ thở dài, chỉ cần ở cùng chỗ với hai mẹ con này thì mình chỉ cần lơ đãng là bị chệch đường ngay. Rõ ràng là đến hỏi, kết quả cầm lấy bát đũa ăn cơm theo. Tình thế chuyển biến quá nhanh, có cảm giác không thể chấp nhận nổi.

Kỳ thật trong lòng Tự Cẩm cũng rất căng thẳng, cố làm ra vẻ như thường, thật ra là lo lắng gần chết. Nhìn Tiêu Kỳ bưng chén cháo, gắp đồ ăn, tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống một nửa. Cũng đã bưng chén ăn, ít nhất là không tệ như mình nghĩ?

Trấn định, bình tĩnh!

Mình tuyệt đối không thể tỏ ra chột dạ vào lúc này, chẳng phải là khẳng định chuyện thanh mai trúc mã kia sao. Bởi vì công tức là thủ, đúng vậy, bình tĩnh.

Một bữa cơm kết thúc rất nhanh trong tiếng cười của Dục Thánh. Có lẽ là do đã rất nhiều ngày không gặp phụ hoàng, Dục Thánh không chịu đi theo bà vú, ôm cổ phụ hoàng làm nũng, không chỉ muốn ôm, còn muốn cõng, còn muốn đi ra sân dạo một vòng.

Buổi tối ánh trăng trên trời sáng rỡ, Tiêu Kỳ không có cách nào đành bế con trai đi một vòng quanh sân. Sắp tới trung thu, trăng sắp rằm viên mãn trôi giữa không trung, tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Tự Cẩm đứng dựa khung cửa, ngắm hai cha con trong sân, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Con trai đặc biệt quấn phụ hoàng, Tiêu Kỳ cũng kiên nhẫn ở cùng bé, trong lòng cũng biết bởi vì chuyện gần đây, hắn và Tự Cẩm giận dỗi, tiểu tử không thể thấy hắn mỗi ngày như trước kia, nhìn thấy hắn thì như sợ hắn chạy mất vậy, cố gắng gần gũi với hắn.

Dáng vẻ quấn người này giống y như mẫu phi của bé, trong lòng hắn lại có cảm giác không nói nên lời. Từ nhỏ hắn chưa từng thân cận như vậy với phụ hoàng mình. Lúc nào bên cạnh Phụ hoàng cũng có bóng dáng nữ nhân, hắn luôn đứng ở một nơi rất xa nhìn theo bóng lưng ông dần dần rời đi.

Không chỉ riêng hắn, những đứa trẻ lớn lên ở trong hậu cung này đều chỉ biết nhìn dõi theo bóng lưng của phụ hoàng mình xa dần.

Có lẽ trước đây mình đã nhìn theo quá nhiều, hy vọng phụ hoàng mình có thể ở bên mình nhiều hơn, thế cho nên khi mình có con cũng muốn có thể ở bên chúng thật nhiều, nhìn chúng lớn lên, dành thời gian cho chúng.

Mặc dù kiêng kỵ Quý phi, nhưng với Ngọc Trân mỗi tháng hắn cũng sẽ thăm bé mấy lần. Có lẽ suy nghĩ của Quý phi và bản thân không thể đồng cảm, ngay cả trong dạy dỗ Ngọc Trân cũng không thân cận với bản thân hắn. Quan niệm bất đồng, do đó nảy sinh ngăn cách, chuyện này chỉ nhìn vào đứa trẻ là thấy ngay, cũng là việc khiến Tiêu Kỳ rất bất đắc dĩ.

Hắn không thể thay đổi tính cách Quý phi đã bị gia tộc dưỡng thành, cũng không thể nào giao Ngọc Trân từ trong tay Quý phi cho người khác nuôi dưỡng, cho nên chỉ có thể nhìn đứa bé này càng ngày càng xa cách chính mình. Không phải là hắn không khó chịu, nhưng gia tộc và vương quyền tranh đấu, rất ít khi có kết quả hai bên đều tốt, chỉ có thể lựa chọn một bên mà thôi.

Nghĩ tới đây, ánh mắt bất giác lại nhìn Dục Thánh, hắn lại nghĩ tới Tự Cẩm.

Nàng... Cho tới bây giờ đều đứng ở bên cạnh mình.

Tiêu Kỳ nghĩ tới đây, sự lo lắng táo bạo mấy ngày nay, lửa ghen mọc thành bụi, tức giận oán giận mà sinh ra tâm trạng bồn chồn, trong buổi tối ở cùng con trai đã từ từ trầm tĩnh lại. Cơn giận, lòng ghen kia, đối diện với sự ỷ lại của con trai liền tiêu tan dần dần.

Cuối cùng Dục Thánh ngủ trong lòng Tiêu Kỳ, bị hắn đưa về tẩm điện, nhìn con trai được an trí thỏa đáng rồi mới nhấc chân đi ra.

Tự Cẩm còn đứng ở cửa, nhìn Tiêu Kỳ từ phòng con trai đi ra, nàng không né tránh. Nàng và Tiêu Kỳ cũng có chuyện cần nói. Mặc dù Tự Cẩm không có mưu đồ gì, nhưng biết rõ khuya hôm nay là cơ hội tốt ngàn năm một thuở.

Con người luôn có bản năng nhượng bộ, để có lựa chọn tốt nhất đối với mình.

Tự Cẩm vuốt nhẹ vạt áo, nghênh đón Tiêu Kỳ, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, "Thiếp có lời muốn nói với Hoàng thượng."

Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm cây ngay không sợ chết đứng đi tới như thế, sau đó cực kỳ bình thản nói với hắn một câu như vậy. Trấn định, thong dong như thế lại có vẻ như cho thấy những hành vi mấy ngày nay của hắn đặc biệt ngây thơ.

Tiêu Kỳ bị chính ý tưởng quỷ dị này của mình làm rung động, sắc mặt cũng không dễ nhìn.

Tự Cẩm thấy nét mặt Tiêu Kỳ thay đổi, trong lòng không phải là không khẩn trương, nhưng dù căng thẳng cũng phải nói, không phải sao? Nàng không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này.

Vốn đã nghĩ sẽ phải cân nhắc, dùng thế công  nhu tình như nước mà giành được một mở đầu hoàn hảo. Kết quả Tiêu Kỳ tối sầm mặt lại, Tự Cẩm đầy khẩn trương, bật thốt lên một câu, "Tất cả mọi người đều có thanh mai trúc mã, tại sao chỉ có Hoàng thượng là được phép quang minh chính đại chứ?"

Lời nói thốt ra, Tiêu Kỳ kinh ngạc đến ngây người, còn nàng tự chôn sống chính mình.

Xong đời rồi, bao nhiêu lời dặn dò trong lòng coi như bay hết.

Mấy ngày nay Tự Cẩm cũng đang giận, dựa vào cái gì hắn có thể có Kiều Linh Di quang minh chính đại. Mình có trúc mã lại là tội ác, chuyện này không công bằng.

Nhưng dù cho không công bằng, cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng mà thôi. Kết quả nàng... nhất thời dưới sự kích động lại gào đi ra.

Tự Cẩm nhìn gương mặt tuấn tú của Tiêu Kỳ lộ vẻ kinh ngạc đến ngây người, hiển nhiên bị câu này của nàng làm chấn động hồn đều bay mất.

Kỳ thật trong lòng thật sự cũng hơi sợ, nhưng lời nói cũng đã ra miệng, không thể để khí thế yếu đi được, không thể để khí thế yếu đi được, Tự Cẩm tự thôi miên mình. Cho nên ánh mắt đối diện với Tiêu Kỳ không khuất phục, một bộ ngươi không nói đạo lý, ngươi là đồ khốn khiếp!

Cuộc đời này của Tiêu Kỳ chưa từng gặp qua người nào dám trả đũa như thế, chưa từng nghe qua suy nghĩ quỷ quái như vậy, vậy cũng có thể làm được sao?

Không phải hai chuyện này hoàn toàn không giống nhau sao?

"Quả thực nàng chính là cố tình gây sự." Tiêu Kỳ vừa giận vừa hờn lại cảm thấy buồn cười.

Tự Cẩm nghe Tiêu Kỳ nói, tim đập chậm rãi vững vàng. Kỳ thật đây chính là quan niệm khác nhau một trời một vực giữa hai người. Là đế vương của vương triều phong kiến mang tư tưởng nam nhân cao cao tại thượng, cho nên hắn có được là bình thường, nàng có được, đó chính là sai.

Nhẹ nhàng cười một tiếng, Tự Cẩm nhìn Tiêu Kỳ, "Hoàng thượng cũng đem thanh mai tiến cung để ở bên người, thiếp có bao giờ nói gì không? Còn hôn ước của thiếp và Tần Tự Xuyên đã giải trừ từ rất lâu. Thiếp không thể hiểu nổi vì một chuyện rất tầm thường như vậy mà Hoàng thượng lại cảm thấy thiếp làm sai. Thiếp sai ở đâu? Lẽ nào thiếp dối người lén lút gặp hắn ta, hay là vương vấn không dứt được, hay là thiếp nhớ mãi không quên hắn ta sao? Rõ ràng xung quanh người lúc nào cũng bướm ong quấn quýt không rời, lại bởi vì người mà thiếp bị người khác vu oan giá họa tội giết người, lúc nào cũng cẩn thận sống qua ngày. Con của thiếp cũng sinh cho Hoàng thượng, giấm ghen tuông cũng ngâm bao năm nay. Bây giờ Hoàng thượng lại vì chuyện Tần Tự Xuyên không vui, người ghen, người buồn bực, người hoài nghi sự trung thành của thiếp. Nếu vậy, mấy năm nay mà thiếp giống Hoàng thượng thì chả phải đã hóa điên mất rồi."

Tiêu Kỳ:...

Rõ ràng hắn tới hỏi tội, sao lại trở thành người bị chất vấn chứ. Có phi tử nào dám ghen tuông rõ ràng như nàng không, còn dám chất vấn cả hoàng đế nữa?

Đợi chút, không đúng, lại bị chệch hướng rồi, hắn là tới hỏi nàng vì sao phải giấu giếm hắn!

"Ta chỉ muốn hỏi một câu, vì sao nàng không nói cho ta chuyện nàng và Tần Tự Xuyên từng có hôn ước!" Hoàng đế kiên trì lập trường, nhất định phải hỏi cái muốn hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.