Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 174-1: Trễ kinh (Phần 1)



Trong ngôi nhà nhỏ của Tần Tự Xuyên, giữa đêm khuya khoắt mà thư phòng còn đốt đèn, soi cả phòng sáng ngời.

Lò than đốt hồng nên trong phòng vẫn ấm áp, mặc một bộ y phục cũng không cảm thấy lạnh. Tần Tự Xuyên buộc tóc dài lỏng lẻo sau gáy, ngồi đối diện là vẻ mặt lạnh lùng Tô Thịnh Dương. Lò than nhỏ đang cháy hừng hực, ấm nước trên lò sôi lục bục nóng hổi.

Trên mặt bàn đặt một bình rượu nóng Huệ Tuyền tửu, có thêm vài đĩa đồ nhắm. Khung cảnh ấm áp hoà thuận, mùi rượu bay vào mũi. Tần Tự Xuyên, người mà bên ngoài ai nấy đều cho rằng đang sa vào khốn cảnh, thì đang bưng ly rượu, uống từng ngụm từng ngụm, đầy vẻ phóng khoáng tiêu sái.

Tô Thịnh Dương cảm giác mình thật sự là ăn no rỗi việc, vất vả khuya khoắt chạy sang đây xem hắn ta làm cái gì, giờ nhìn hắn ta thoải mái, có điểm nào cần người khác tới an ủi chứ. Không như mình trời thì lạnh mà phải chạy đôn chạy đáo, đám tân binh mới tuyển vào đều cứng đầu cứng cổ, ai nấy đều không dễ quản, cho rằng thật sự có tài thì một bước lên trời. Khó khăn thu thập bọn họ, mấy ngày nay cũng không có cơ hội gặp mặt nói chuyện với Tần Tự Xuyên. Không nghĩ tới chẳng bao lâu đã xảy ra chuyện lộ đề khoa trường làm rối kỉ cương, mũi nhọn đều nhắm vào hắn ta. Nếu nói không có người âm thầm hạ độc thủ thì cũng thẹn thùng mà tin vậy.

Tần Tự Xuyên lại rót rượu cho hai người, nhìn vẻ mặt buồn bực của Tô Thịnh Dương cũng không thèm để ý tới hắn ta, hơi mỉm cười, tự nhấp một ngụm rượu, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ bao nhiêu người nhìn thấy tôi đều đi vòng qua, cậu thì khác, lại còn gấp gáp, chà chà, không sợ tôi truyền vận rủi cho cậu sao?"

"Không thể nói tiếng của con người à?" Tô Thịnh Dương đưa thức ăn vào miệng, "Biết rõ ai làm chuyện này sao?" Nói những thứ kia không có ý nghĩa gì hết, con người á, cuộc đời gặp chuyện mới biết được ai là bằng hữu. Tần Tự Xuyên này mặc dù trong chuyện của muội muội cũng đã làm vài việc không đúng, nhưng vẫn tin được nhân phẩm của hắn ta, uhm, có điều con người cũng khá tàn nhẫn, cũng may muội muội không gả cho hắn ta.

Cũng không tính xứng đôi.

Nhớ tới đợt tiêu diệt hải tặc, người này vung đao chém người giống như chém dưa, cắt đồ ăn vậy, hắn ta đã cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Người này mạng rất lớn đây.

"Tự mình làm."

"Phụt" một tiếng, Tô Thịnh Dương phun hết cả rượu trong miệng ra ngoài, sặc sụa đến đỏ cả mặt mũi, mở trừng hai mắt nhìn Tần Tự Xuyên, "Cậu không có bệnh chứ?" Sao vậy, hành hạ người khác chưa đủ nên tự hành hạ mình sao?

Tần Tự Xuyên lấy khăn ra lau lau mặt, cả bàn món ăn này không thể ăn được nữa rồi, gọi người vào thu dọn, đổi món mới lên. Làm xong xuôi mới nhìn Tô Thịnh Dương nói: "Nếu để người khác ra tay, không bằng tự mình nhảy vào hố trước. Làm vậy thì người khác sẽ không có cách nào khác ra tay được. Kẻ nào bỏ đá xuống giếng sẽ có thể thuận tiện thấy rõ lòng người, tìm ra kẻ địch, một lần thì biết không hết, có cái gì không tốt chứ? Huống chi chỉ là tin đồn, không có bằng chứng, lại không thể tố cáo tội của tôi trước mặt hoàng thượng, vậy mà cậu cũng phải kích động như vậy sao?"

"Tôi…... Cậu đối với chính mình cũng ra tay độc ác như vậy à?"

"Vô độc bất trượng phu, nếu tôi không ngoan độc với mình thì người khác còn ác độc hơn."

Tô Thịnh Dương cười nhạo một tiếng, "Rốt cục cậu muốn làm gì? Bớt sàm ngôn đi, nói chính sự."

"Khoa thi năm tới có người muốn can thiệp, chờ để người ta hành động mới hạ thủ thì có thể đã muộn. Cho nên, tôi tự mình quấy vũng bùn lên mới tốt đục nước béo cò."

"Tuy nói quân tử không hại người, nhưng như cậu cũng là dũng cảm, Hoàng thượng... có biết không?" Tô Thịnh Dương hỏi Tần Tự Xuyên.

"Khó mà nói, có lẽ biết rõ, có lẽ không biết. Cậu cũng biết mà, vị hoàng đế bệ hạ này của chúng ta, tâm tư sâu sắc, thủ đoạn ngoan tuyệt, làm việc quả quyết dứt khoát, tính cách này mà có nhận ra  thì cũng chẳng lạ." Lúc Tần Tự Xuyên nói lời này hơi cúi đầu, nghe nói Hoàng thượng rất thích Đại hoàng tử, hẳn là mẹ con nàng sống trong cung cũng không tệ.

"Vậy tiếp theo cậu định làm như thế nào?"

"Mồi câu đã ném xuống, ngồi chờ người mắc câu. Năm nay có lẽ sẽ không có động tĩnh, năm sau sẽ phải có kết quả." Tần Tự Xuyên cười nhìn Tô Thịnh Dương, "Tôi còn một chuyện nhờ cậu giúp đỡ."

"Thật sự là hiếm đây, cậu cũng có lúc nhờ tôi sao." Tô Thịnh Dương cười một tiếng, ngước mắt nhìn Tần Tự Xuyên ngồi đối diện.

"Không có cách nào. Tôi chỉ là quan văn, trong tay không có người mà. Giúp tôi theo dõi mấy người, Kiêu Long Vệ trong tay cậu có không ít người tài giỏi, chắc không có vấn đề gì chứ?"

Tô Thịnh Dương nhìn hắn ta, "Là những ai?"

Tần Tự Xuyên lấy một tờ giấy ghi sanh dách từ trong tay áo đưa tới.

Tô Thịnh Dương mỉm cười, ngay cả danh sách đã chuẩn bị tốt, người này hẳn là dự liệu được mình nhất định sẽ tìm đến hắn.

Nhận tờ danh sách, vừa mở ra nhìn thần sắc biến đổi, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Tự Xuyên, "Lá gan cậu không nhỏ nhỉ?" Nói xong giương giương tờ giấy trong tay.

Tần Tự Xuyên tùy tiện cười một tiếng, "Ban ngày không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, nếu mấy người này không có quỷ thì cũng không cần sợ bị theo dõi."

Tô Thịnh Dương do dự một chút, sau đó cất tờ danh sách đi, "Cậucũng trưởng thành rồi, tính khi nào thì lập gia đình đây?"

Tần Tự Xuyên sững sờ, mặt hơi ngẩng lên lại cúi xuống, dưới ánh đèn đường nét trên gương mặt như hơi cứng lại nhưng lập tức cười nói: "Không vội, dù sao cũng phải tìm một người dám theo tôi mà không sợ chết, cậu cũng biết, với tính cách của tôi, không biết ngày nào đó chọc giận Hoàng thượng, bị đày ra ngoài. Lúc đó chẳng phải là hại cô nương trong sạch nhà người ta sao."

Tô Thịnh Dương:...

Làm quan mà làm đến chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng bị đày đi, trừ hắn ta cũng thật là không có ai.

"Tôi đang nói việc quan trọng với cậu, đừng ở chỗ này miệng lưỡi trơn tru ra sức khước từ." Tô Thịnh Dương nói, "Hay là tôi để ý giùm cậu?"

"Không cần."

"Có một chuyển phải nói với cậu, để cậu cũng có sự chuẩn bị." Tô Thịnh Dương đặt ly rượu xuống, cúi đầu nhìn mặt bàn, như thể nhìn ra một đóa hoa vậy, "Hôm qua tôi nhận được một tin tức, Hoàng thượng... có lẽ đã biết chuyện hôn ước giữa cậu và nhà tôi."

Toàn thân Tần Tự Xuyên cứng đờ, sắc mặt xanh tái nhìn Tô Thịnh Dương, "Thật không?" Hầu kết căng thẳng chạy qua chạy lại, "Vậy... Hi Phi nương nương vẫn tốt chứ?"

"Không biết rõ, nhưng tiệc đầy năm của Đại hoàng tử vẫn tổ chức đúng thời gian, trong cung cũng không có lời đồn gì khác, có lẽ mọi chuyện vẫn yên ổn." Tô Thịnh Dương hạ giọng nói, "Tôi đang suy nghĩ, nếu như nương nương bình yên vô sự, như vậy bên chỗ cậu có lẽ sẽ có vấn đề, cho nên chuyện thành thân này, cậu không thể kéo dài được."

Ý tứ trong lời này, Tô Thịnh Dương không nói rõ, nhưng hắn ta biết rõ Tần Tự Xuyên sẽ hiểu được ẩn ý bên trong.

Có lẽ Hoàng thượng không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi, nhưng nếu hắn ta cứ mãi không chịu thành thân thì quá rõ ràng rồi. Nếu trong cung đã biết rõ chuyện này, vậy thì bên ngoài cũng chẳng bao lâu sẽ biết chuyện. Nếu lúc đó mà Tần Tự Xuyên vẫn không chịu thành thân, khó tránh khỏi sẽ bị người lợi dụng.

Có lúc, phiền toái sẽ tự mình tìm tới tận cửa.

"Tôi biết rồi." Tần Tự Xuyên không nói cưới hay không, nhưng chuyện này quả thật khó giải quyết.

Lòng người phức tạp, mặc dù hoàng đế không có ý tứ kia, cũng không chịu nổi bên tai có người liên tục nhắc tới.

Không phải vì mình, coi như vì nàng...

Tần Tự Xuyên tiễn Tô Thịnh Dương về, một mình ngồi trong phòng, một mình đối diện với ánh đèn uống rượu. Thật lâu, cười khổ một tiếng, thật đúng là khiến người ta không biết phải làm sao đây. 

Trùng sinh thì sao chứ, hắn ta vẫn bỏ lỡ nàng như cũ. Điều duy nhất muốn làm chính là hy vọng nàng kiếp này có thể bình an khỏe mạnh. Nhưng bây giờ, cho dù là vị trí của nàng hay vị trí của mình, đều đã không phải là từ chính mình quyết định.

Thành thân...

Đột nhiên Tần Tự Xuyên cười cười, dựa vào tính cách của hoàng đế, không chừng sau khi biết rõ sự tình sẽ muốn tứ hôn cho mình đây. Vậy hắn ta có làm như Hoàng đế muốn hay không, để Hoàng đế tự cho là đang xả giận vậy?

Nghĩ như thế, trong lòng thoải mái hơn, giống như thành thân cũng không phải là chuyện khó tiếp nhận lắm.

Dù sao không phải là nàng, đối với hắn ta lấy bất cứ ai đều không có gì khác biệt. Nếu như có người lấy chuyện này công kích nàng, nguy hại đến an nguy của nàng, vậy thì thành thân thành hôn thôi.

Không có gì đáng ngại.

Một mình nâng chén nhìn trăng uống

Bên cạnh nào có người tri âm

Ha ha.

(Còn tiếp...)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.