Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 192-2: Vì mẫu tự nhiên cường (Phần cuối)



Editor: Hương Cỏ

Quý phi nghĩ tới đây, nhìn về phía Hoa cô cô, "Nếu như bên Thọ Khang Cung có người tới thì cứ nói ta không thoải mái, không tiện gặp khách. Bên chỗ Hoàng hậu nương nương ngươi cũng đi thông báo một tiếng, cứ nói thân thể ta nhiễm bệnh nhẹ, cáo bệnh vài ngày."

Hoa cô cô liền hiểu được, vừa cười vừa nói: "Nương nương trốn vài ngày cũng tốt, bây giờ tình thế trong cung không rõ, cũng không nên đem mình dính vào."

Quý phi lại lắc lắc đầu, "Bây giờ tất cả mọi người đều trói trên cùng một thuyền, ta làm sao mà trốn đi được. Có điều không nghĩ dính vào cuộc chiến giữa thái hậu và hoàng hậu thôi. Thái hậu một lòng muốn Kiều Linh Di tranh thủ tình cảm, hoàng hậu lại nâng đỡ Vương quý nhân, mặc dù hai người bọn họ đạt thành đồng minh ở một phương diện nào đó nhưng căn bản mà nói, bọn họ vẫn có ích lợi khác nhau. Nhưng cho dù là Kiều Linh Di hay là Vương Tịnh Uẩn thì đều không thành vấn đề với Bản cung, ta không đáng lội vũng nước đục này, xem náo nhiệt là được. Đáng tiếc chính là Di cùng hiên vẫn không có người nào vào được, Hi Phi này..."

Những lời phía sau Quý phi cũng không nói ra, lại ngẫm lại chính mình. Nếu như mình đổi vị trí của Hi Phi thì có thể làm được như nàng hay không. Suy nghĩ hồi lâu, quý phi cũng không thể nghĩ ra mình sẽ làm thế nào nữa.

Tranh thủ tình cảm trước ngự tiền không phải một sớm một chiều. Cho dù là nàng ta cũng vậy, hoàng hậu cũng thế, bao năm qua chưa từng thiếu những lần nâng đỡ nữ nhân khác, kéo họ vào trong địa bàn của mình, kết thành đồng minh đối kháng lẫn nhau.

Nhưng giống như Hi Phi đánh đơn độc đấu ở trong hậu cung thật sự là không thấy nhiều.

Cũng không thích hợp. Ban đầu Hi Phi là người cùng thuyền với hoànghậu, nhưng bây giờ đã bị hoàng hậu đạp xuống thuyền, về sau này e là hai người không thể đồng hành.

Suy nghĩ của Quý phi càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng bay xa. Bây giờ uy thế của Hoàng thượng ở trên triều đình càng ngày càng cao, các đại gia tộc dần dần yếu thế. Sau khoa cử lại xuất hiện thêm hiền tài. Không nói người khác, chỉ riêng một Tần Tự Xuyên đã khiến người ta chịu không nổi.

Nghĩ đến Tần Tự Xuyên này, Quý phi liền cảm thấy đặc biệt đau đầu. Người này không biết vì sao lại có thể biết rõ nhiều bí mật của các đại giatộc. Thậm chí rất nhiều thời điểm cha nàng ta cũng lâm vào thế bị động, vừa mới nghĩ ra biện pháp đối phó thì bên kia cũng có cách đáp trả ngay, mà chỉ cần nói một câu là bắt được nhược điểm, làm người ta khó lòng phòng bị.

Đã từng nghĩ tới việc loại trừ Tần Tự Xuyên, nhưng Tô Thịnh Dương của Kiêu Long Vệ phái người bảo vệ ngày đêm, cho nên mấy lần hành động đều thất bại.

Tô Hưng Vũ đề ra chuyện chuyển khẩu, thành lập Thiên Đinh Tư, Tuyệt Hộ Quận năm đó người người tránh né không kịp bây giờ đã là ruộng đất màu mỡ vạn dặm, hàng năm bạc tiền chạy thẳng vào kho riêng của Hoàngthượng, có tiền trong người, sức mạnh của Hoàng thượng đương nhiên tăng thêm.

Tô Thịnh Dương tay cầm chức thống lĩnh Kiêu Long Vệ, hộ vệ an toàn của Hoàng thượng, bảo vệ an nguy hoàng cung. Lại thêm hành động khuếch trương binh lính, binh quyền trong tay càng ngày càng mạnh mẽ. Hơn nữa Tô Thịnh Dương còn có công tiêu diệt thổ phỉ, đó là công trạng chân chân chính chính trong tay.

Tần Tự Xuyên thì không cần nói, đó chính là con chó trung thành của Hoàng thượng, quan trọng là người này thần thông quảng đại, đối với thế gia cực kỳ hiểu rõ. Các loại tin tức ghi chép rõ ràng, quả thực khiến người ta khó lòng phòng bị.

Ba người này, một người là phụ thân Hi Phi, một người là ca ca, một người khác là thanh mai trúc mã.

Trong lúc không ai biết, người vẫn luôn an phận sinh sống ở trong hậu cung Hi Phi đã có một thế lực khổng lồ ở sau lưng như thế. Có lẽ Hi Phithật sự quá vô danh, cho dù biết rõ khả năng của cha và huynh trưởng nàng nhưng cũng không ai coi trọng. Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Nếu Hi Phi lại sinh thêm một hoàng tử, thiên hạ này...

Quý phi cũng đau đầu, nàng ta chỉ là một nữ nhân, chẳng qua nghe theo gia tộc, tiến cung hầu hạ hoàng đế vì lợi ích gia tộc, không hề tinh thông về việc triều chính. Bây giờ bắt nàng ta phải nghĩ những chuyện này, quả thực là muốn lấy mạng nàng ta.

"Nương nương." Hoa cô cô nhìn khí sắc quý phi không tốt lắm, vội vàng nói, "Hay là nương nương nghỉ ngơi một chút trước đi."

Quý phi khoát khoát tay, "Ngươi đi xem một chút hoàng hậu xử trí thế nào đối với Di cùng hiên?" Đây mới là điều quan trọng nhất.

"Dạ." Hoa cô cô vội vã đi ra ngoài.

Đợi đến khi hỏi thăm tin tức rồi trở về, quý phi đang chơi với công chúa Ngọc Trân trong sân, thấy Hoa cô cô vào liền để bà vú mang công chúa đi xuống nhìn cô ta, "Có nghe được tin gì không?"

"Hoàng hậu nương nương cũng không có động tĩnh."

Quý phi nhướng mày, "Sao lại như vậy?"

"Nô tỳ còn nghe được một chuyện, Hoàng thượng đưa Đồng Ý đến hầu hạ bên Di cùng hiên."

"Cũng đâu phải chưa từng qua." Quý phi không để tâm.

"Không, lần này là ở lại Di cùng hiên luôn."

Quý phi sững sờ nhìn về phía Hoa cô cô.

Hoa cô cô nói tiếp, "Lần này Từ Tam Sơn đi tuyên chỉ, chính là Đồng Ý ra mặt chu toàn, chính miệng nói Hoàng thượng từng đáp ứng Hi Phi, Di cùng hiên vĩnh viễn không có người mới vào."

Vẻ mặt Quý phi đại biến, "Lời ấy là thật sao?"

"Thiên chân vạn xác."

Vĩnh viễn không có người mới vào?

Hoàng thượng lại có thể có hứa hẹn như vậy, khó trách Hi Phi không sợ hãi như thế, khó trách lại dám chống lại ý chỉ hoàng hậu.

Ha ha, thật sự là... Thật là khiến người ta không thể tưởng được mà.

"Nương nương, vậy... Tiếp theo làm sao bây giờ?"

"Tiếp theo?" Quý phi cười nhạo, "Trong hậu cung này rộng lớn như thế, theo thời gian hoàng đế đăng cơ càng dài thì trong này càng thêm nhiều tần phi. Ở tiền triều, ngay cả Phượng Hoàn Cung của hoàng hậu đều từng có phi tần khác ở qua. Chẳng qua bây giờ Đương kim còn trẻ nên hậu cung chưa đông đúc lắm. Nhưng sau khi Di cùng hiên mở rộng cung thì đã không hề kém Trường Nhạc Cung, Hoàng thượng lại hứa hẹn với nàng như thế, ngươi biết điều này đại biểu cho cái gì không?"

Hoa cô cô lắc đầu.

Quý phi sắc mặt dần dần lạnh xuống, "Thật không nghĩ tới, Hoàngthượng của chúng ta lại còn là kẻ si tình." Hi Phi này thật sự không thể lưu lại. Nếu cô ta ở lại tất cả mọi người không có đường sống.

Quý phi từng bước từng bước đi trở về chính điện, dưới ánh mặt trời bóng lưng nàng ta có vẻ lảo đảo.

Trong Tố Vân Điện cũng đang náo nhiệt, Kiều Linh Di mời Vương Tịnh Uẩn đi chính điện uống trà, sai người thu thập thiên điện bên cạnh cho nàng ta ở.

Hai người ngồi đối diện nhau, Vương Tịnh Uẩn có hơi chút khẩn trương, cúi thấp đầu không nói lời nào.

Kỳ thật trong lòng Vương Tịnh Uẩn cảm thấy cực kỳ khó xử. Sau này chỉ sợ người trong hậu cung gặp nàng ta đều cảm thấy giễu cợt.

Kiều Linh Di bưng chén trà quan sát Vương Tịnh Uẩn, mặc dù trong lòng không vui, trên mặt vẫn mỉm cười, từ từ nói: "Vốn một mình tôi ở chỗ này cũng rất buồn, Vương muội muội đến vừa vặn, chúng ta có thể làm bạn nói chuyện giải buồn."

Vương Tịnh Uẩn ngẩng đầu lên lộ ra một nụ cười, "Chỉ sợ gây thêm phiền cho Kiều tỷ tỷ."

"Có phiền toái gì đâu, sửa chữa lại cung điện cũng không phải lỗi của cô. Cứ coi như là chuyện tốt đi, đợi đến khi sửa chữa xong trở về sẽ có tẩm điện mới đến lúc đó tôi lại đi tìm cô uống trà."

Kiều Linh Di nói gần nói xa nhưng không hề đề cập đến Di cùng hiên, chỉ đem chuyện Vương Tịnh Uẩn bị khó xử lướt qua như chuồn chuồn điểm nước nói sang chuyện sửa cung. Điều này khiến Vương Tịnh Uẩn thoải mái hơn một chút. Lúc ấy cũng không còn nhiều phòng bị với KiềuLinh Di như trước, chỉ vừa cười vừa nói: "Đến lúc đó nhất định mời Kiều tỷ tỷ đại giá quang lâm, cảm tạ ân tình hôm nay."

"Tỷ muội nói quá khách khí làm gì, điện bên cạnh cần quét dọn thêm chút nữa. Buổi trưa cứ ở chỗ tôi dùng bữa, vừa vặn để tôi làm chủ nhà."

Vương Tịnh Uẩn cười tạ ơn, dần dần hai người nói cười vui vẻ hơn.

Bóng đêm dần dần buông, ồn ào náo động ban ngày đều bị bóng đêm này ép xuống.

Trong Di cùng hiên đèn đuốc sáng trưng, Tố Vân Điện gần đó cũng lấp lóe ánh sáng. Nhưng trong cung của Tô Nhị ở chỉ có một ánh sáng tối tăm, khắp nơi yên tĩnh.

Dưới ánh đèn Tô Nhị lẳng lặng ngồi đó, trong tay tầm một hà bao thêu cũ kỹ, khóe miệng mang vẻ tươi cười. Qua một hồi lâu, mới cất hà bao vào một cái ví khác lớn hơn một chút.

Ở đó, trong căn phòng tối tăm, nàng ta lẳng lặng ngồi, sự yên tĩnh làm người ta kinh sợ từ trong sâu đáy lòng.

Hơn nửa canh giờ, nàng ta mới cởi áo lên giường, đắp lên người chăn gấm, nhắm mắt lại cũng nhất thời khó có thể chìm vào giấc ngủ. Trong đầu không ngừng nghĩ tới lời người nhà truyền tới. Nàng ta không thể cứ thế mãi, vừa mất thì giờ lại còn phải chờ đến đợt tú nữ mới.

Thái hậu cũng được, hoàng hậu cũng vậy, quý phi cũng tốt, mấy người này không động thủ thì nàng ta sẽ đẩy một cái là được. Dù sao mấy người kia cũng chưa từng coi trọng mình, trong mắt bọn họ mình chẳng qua chỉ là tôm tép nhãi nhép. Nếu đã như vậy thì mình còn có cái gì không dám làm nữa.

Nếu không được, cùng chết thôi.

Chỉ có ác độc hơn so với người khác thì ngươi mới là người có thể sống sót cuối cùng.

Câu nói đó không ngừng vang lên trong đầu nàng ta. Đúng là như vậy, chỉ có không sợ chết mới có thể không sợ hãi.

Mới có thể làm việc mình muốn làm.

Tuệ An nhẹ nhàng đi tới, nghe được tiếng xoay người trong màn liền khẽ nói: "Tiểu chủ, ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm đấy."

"Sẽ ngủ ngay, ngươi cũng đi đi."

Trong màn truyền đến giọng nói trầm khẽ của Tô Nhị, hơi khó chịu.

Tuệ An đáp một tiếng, cắt bấc đèn, đặt chụp đèn lên rồi bước về chỗ giường mình nằm xuống.

Một phòng yên tĩnh.

Mà lúc này, trong Di cùng hiên vẫn thắp đèn sáng ngời như cũ.

Tự Cẩm nhìn phòng bếp đưa lên mấy thứ, Tiêu Kỳ ngồi đối diện vẻ mặt trầm xuống, hai người nhất thời không còn gì để nói.

Không có hoàng hậu bảo vệ, người quanh mình cũng bắt đầu duỗi tay. Hai hôm nay, phòng bếp của nàng xuất hiện rất nhiều thứ không giải thích được.

Phần lớn là vật có hại đối với thai nhi và phụ nữ có thai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.