Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 207-2: Đây là lo lắng rồi



Editor: Hương Cỏ

Nghe Khương cô cô nói, Tự Cẩm một hồi lâu không lên tiếng.

Khương cô cô khoanh tay đứng hầu một bên, nhất thời cũng không dám nói lời nào. Chuyện liên lụy tới Kiều Tiểu Nghi, ngay cả nương nương cũng không tiện ra mặt.

Mà lúc này Tự Cẩm cũng đang suy nghĩ chuyện đó. Dù sao Kiều Linh Di cũng là biểu muội của Tiêu Kỳ. Nói thế nào thì lúc nhỏ hắn cũng từng nhận lòng tốt của Kiều Linh Di, nếu nói không có chút cảm tình nào thì không thể?

Tiêu Kỳ người này, kỳ thật là người rất nặng tình.

Tự Cẩm vô ý thức sờ lên bụng, nhìn con trai đang nô đùa ngoài sân qua cửa sổ. Bên Tây viện khu vui chơi thiếu nhi to lớn xa hoa đang tiến hành xây dựng rầm rộ. Lại nghĩ tới Tiêu Kỳ vì để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt nên đã đưa con trai đến thiên điện Sùng Minh Điện chăm sóc.

Còn nữa, hắn lo lắng mình không chịu ăn uống, mỗi ngày đều cố ý dành thời gian trở về, chỉ vì muốn ăn cơm với mình.

Những chuyện tốt đẹp quẩn quanh trong đầu óc, Tự Cẩm sâu kín thở dài, nói với Khương cô cô: "Chúng ta không cần nhúng tay vào chuyện bên Tố Vân Điện nữa, rút hết người về. Không cần hỏi thăm, không cần hỏi gì hết."

"Nương nương?" Khương cô cô sững sờ, nhất thời không hiểu.

Tự Cẩm nhẹ nhàng cười một tiếng. Nếu nàng và Tiêu Kỳ đã cùng đi đến hôm nay, như vậy nàng nguyện ý tin tưởng hắn sẽ xử lý tốt chuyện lần này.

"Đi thôi, cứ thế phân phó xuống." Tự Cẩm phất phất tay, không muốn nhiều lời.

Khương cô cô ngẩn người nhưng vẫn gật đầu đi. Đây là cơ hội tốt, nhưng không nghĩ nương nương lại buông tha, đáng tiếc.

Tự Cẩm không biết Khương cô cô nuối tiếc, gọi Vân Thường vào chuẩn bị thực đơn buổi tối. Trừ chuyện Kiều Linh Di, chỉ sợ Tiêu Kỳ chẳng kịp ăn chút cơm nước gì. Bên Thái hậu còn náo động, đám người hoàng hậu, quý phi nhân cơ hội ra tay.

Nàng không có ý định lội vào vũng nước đục này.

Mối quan hệ thanh mai trúc mã đó, nếu bình thường là chính mình động thủ thì không sao, nhưng người khác động thủ thì có thể bộc phát.

Tiêu Kỳ sẽ phản ứng thế nào đối với chuyện của Kiều Linh Di, cho dù là Tự Cẩm cũng không dám phỏng đoán.

Cho nên bo bo giữ mình là đúng, nhưng cũng không thể bị người khác nắm lấy nhược điểm. Muốn thử thách tình cảm hai người ư, ăn no rỗi việc sao?

"Bánh bao nhân gạch cua, cháo hạt sen, mì xào hải sản, cá lát chưng tương …." Nói đến đây dừng một chút, nhìn Vân Thường lại nói tiếp: "Bảo Nhạc Trường Tín nấu canh thịt vịt, món tráng miệng là bánh ngọt."

"Dạ, nô tỳ đi phòng bếp truyền tin ngay." Vân Thường vội vàng nói. Cũng không biết hôm nay Nhạc đầu bếp có chuẩn bị canh vịt sớm hay không, nếu không sợ chút nữa lại vội vàng.

Tự Cẩm phất phất tay để Vân Thường đi.

Dục Thánh chân ngắn lạch bạch, mặt mũi đầy mồ hôi chạy vào, ngẩng mặt lên cười ngọt ngào, để mẫu phi lau mồ hôi cho bé.

Tự Cẩm lấy khăn của mình, tỉ mỉ lau mồ hôi cho con trai, vừa lau vừa nói: "Cả người toàn mồ hôi, con ngồi trong phòng một lát đi, đừng đi ra ngoài nữa."

Dục Thánh cũng không phản đối, cười mỉm gật đầu, "Ở với mẫu phi."

Tự Cẩm đang đầy phiền muộn, liền bị câu nói này của con trai làm bật cười. Gọi bà vú đến, thay quần áo cho Dục Thánh, quần áo cũ từ trong ra ngoài đều ướt đẫm.

Thay quần áo sạch sẽ, rửa tay rửa mặt, người hầu bưng trái cây tươi lên.

Tự Cẩm cầm cây xiên đút cho con trai ăn.

Mẹ con hai người một đút một ăn vui vẻ hòa thuận, đĩa trái cây rất nhanh hết sạch sẽ.

Tự Cẩm vỗ vỗ tay, nhìn cái bụng tròn xoe của con trai, "Được rồi, không thể ăn nữa, con kể chuyện cổ cho đệ đệ muội muội nghe đi."

Vừa mới dạy cho con trai một thói quen, đó là kể chuyện cổ cho em bé trong bụng nghe. Hy vọng sau khi sinh đứa bé này, hai trẻ sẽ có quan hệ hòa hợp thân thiết.

Quả nhiên vừa nói kể chuyện cổ, Dục Thánh lập tức đứng nghiêm trang, rất có vẻ người lớn bắt đầu kể chuyện.

Những chuyện xưa đều rất đơn giản, đều là Tự Cẩm và Tiêu Kỳ kể qua cho bé nghe. Nhưng tiểu tử này rất thông minh nhớ dai, chỉ nói qua một lần là có thể nhớ kỹ. Bây giờ kể lại cũng rất sinh động.

Kể chuyện xưa một lúc, dù sao Dục Thánh cũng chơi cả nửa ngày, đầu nhỏ dần dần tựa lên người Tự Cẩm mà ngủ.

Để con trai nằm xuống, đắp chăn cho con, Tự Cẩm lại tiện tay cầm một quyển sách dựa vào gối, ánh mắt rơi trên trang sách nhưng không xem được một chữ nào.

Khương cô cô lặng lẽ vào, đi chậm rãi qua khom lưng khẽ nói: "Nương nương, người trở về hết rồi." Dừng một chút, lại thêm một câu, "Hoàng thượng đi Tố Vân Điện."

Tự Cẩm gật gật đầu, "Biết rồi, cô cô đi xuống đi, ta muốn yên lặng nghỉ ngơi trong chốc lát."

"Dạ." Khương cô cô khom lưng lui ra ngoài, hơi bất an nhìn chủ tử một cái, tiện tay thả rèm cửa xuống.

"Cô cô, nương nương sao rồi?" Vân Thường cùng Diện Mi chờ ở ngoài cửa, thấy Khương cô cô đi ra liền vội vàng tiến lên khẽ hỏi.

"Nương nương nói muốn nghỉ ngơi một chút, các ngươi chú ý cửa nẻo, đừng để cho người khác làm kinh động nương nương." Khương cô cô cẩn thận dặn dò, "Nhìn khí sắc chủ tử cũng còn tốt, các ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, phải làm gì vẫn làm đi."

"Dạ, chúng tôi nghe cô cô."

Khương cô cô gật gật đầu. Mặc dù cố gắng giữ vững trấn định nhưng trong lòng cũng mơ hồ bất an.

Nương nương thấy chuyện xảy ra bên Tố Vân Điện liền lui, kỳ thật trong lòng chỉ sợ cũng không muốn ganh đua cao thấp với Kiều Tiểu Nghi nữa.

Lúc người còn khỏe mạnh thì không dám nói thế nào.

Chao ôi, nhưng bây giờ Kiều Tiểu Nghi bị như vậy, khó tránh khỏi Hoàng thượng...

Khương cô cô cũng sầu lo lên. Nhưng cũng không dám hỏi thăm tin tức ngự tiền, chỉ có thể tự mình sốt ruột.

Tự Cẩm không cho ai đi hỏi thăm tin tức Tố Vân Điện nên đương nhiên không biết tình huống như thế nào. Dần dần tâm tư lắng đọng lại, nhịn không được liền nghĩ, cho dù là lúc này Tiêu Kỳ có đối xử tốt hơn với Kiều Linh Di thì kỳ thật cũng không có gì.

Khi con người gặp rủi ro, sẽ nhận được thêm nhiều lòng thương hại.

Huống chi, nhớ lại bộ dạng của Sở Trừng Lam, nửa đời sau của Kiều Linh Di xác thực cũng thật đáng thương.

Nhưng cmn trong lòng chính là không thoải mái.

Tự Cẩm tự nói với mình một vạn lần, ngươi phải phóng khoáng, kẻ địch đã bị tới mức này, ngươi không cần phải đi lên đạp thêm một cú.

Không có phẩm giá.

Sắc trời dần dần tối xuống, Vân Thường đã tới hỏi mấy lần có muốn dùng bữa hay không.

Dục Thánh nhỏ bé cũng mở mắt chờ mong bên cạnh mình, Tự Cẩm giữ vững tinh thần nhìn Vân Thường nói: "Bày bữa đi."

"Dạ." Vân Thường xoay người ra cửa, kêu tiểu cung nữ lập tức đi phòng bếp truyền lời.

"Mẫu phi, sao phụ hoàng còn chưa tới?"

Dục Thánh đã quen cùng ăn với phụ hoàng, lúc này không thấy phụ thân liền mở miệng hỏi.

Tự Cẩm xoa xoa đầu con trai, vừa cười vừa nói: "Phụ hoàng quốc vụ bận rộn, còn có rất nhiều chuyện phải đi xử lý, mẫu phi cùng ăn với con được hay không?"

"Được." Dục Thánh nghiêm nghị không vui, nhưng cũng không tức giận. Phụ hoàng nói bên trong bụng mẫu thân có em bé, không thể làm nàng buồn giận.

Cả bàn thức ăn tràn đầy bày lên, mùi thơm tỏa bốn phía, trong nháy mắt Dục Thánh liền có tinh thần, "Con muốn ăn canh vịt, muốn ăn bánh bao."

Múc một chén canh cho con trai, lại lấy thêm một cái bánh bao đưa cho con.

Bánh bao nhân cua làm rất tinh xảo khéo léo, cắn miệng một tiếng, vỏ mỏng nhân bánh nhiều, Dục Thánh rất thích ăn.

Bởi vì cua có tính lạnh, Tự Cẩm nhìn con trai ăn ba cái thì không cho phép ăn thêm nữa.

Mặc dù ánh mắt Dục Thánh vẫn tha thiết mong chờ bánh bao nhưng cũng nghe lời, không ăn thêm nữa mà quay sang uống canh.

Tự Cẩm ăn một chén cháo, gắp vài miếng thức ăn rồi thật sự là ăn không nổi nữa.

Ăn cơm tối xong, hai mẹ con đi bộ ở trong sân tiêu thực, nói chuyện một hồi với con trai làm cho bé vui lên. Lúc đó mới gọi bà vú tới bế con đi ngủ.

Ngửa đầu nhìn lên thinh không, Tự Cẩm chớp mắt mấy cái, sau đó thu hồi ánh mắt, nhấc chân trở về nhà.

Sai người dọn hết thức ăn đi, Tự Cẩm gọi người mang nước tới rửa mặt thay quần áo, sau đó lên giường nghỉ ngơi khá sớm.

Phiền não phần lớn là do chính mình tự dọa mình. Cho nên, không nên suy nghĩ nhiều, không nên suy nghĩ nữa.

Trước mắt mặc kệ chuyện Kiều Linh Di thế nào, nàng cũng không chủ động hỏi. Cứ dưỡng thai thật tốt, tranh thủ sinh một đứa bé trắng trẻo mập mạp khỏe mạnh.

Vậy là đủ.

Ngủ đến sau nửa đêm, cảm giác bên cạnh như thêm một người, Tự Cẩm bất giác liền nhích sát lại gần.

Tiêu Kỳ vốn là tới xem Tự Cẩm một chút, ai biết mới vừa ngồi trên giường thì cái mũi thính của nàng đã ngửi được, liền nhích lại gần.

Nhìn nàng nắm tay áo mình, tay gầy guộc lộ cả khớp xương, trong lúc ngủ mày nhíu lại, hình như không yên giấc. Nét mặt Tiêu Kỳ trầm xuống.

Nhẹ nhàng kéo tay áo ra, khom lưng nhẹ hôn lên trán Tự Cẩm một cái, đi ra ngoài gọi Khương cô cô vào hỏi.

Đêm đó Khương cô cô cũng không dám ngủ. Hoàng thượng truyền triệu thì đến rất nhanh, "Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế."

"Hôm nay chủ tử các ngươi có chuyện gì không vui à?" Mấy ngày nay rất hiếm khi Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm nhíu mày. Đang trong giấc ngủ mà còn không vui như thế, tất nhiên là có chuyện giấu ở trong lòng.

Khương cô cô trong lòng cân nhắc, ngoài miệng từ tốn nói: "Bẩm hoàng thượng, ngày hôm nay trời đẹp, nương nương cũng cảm thấy thân thể nhẹ nhàng liền đi Phượng Hoàn Cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Vốn mọi chuyện đều tốt. Nhưng đại cung nữ bên Tố Vân Điện của Kiều Tiểu Nghi lại chạy đến cầu cứu..."

Khương cô cô trả lời rất có kỹ xảo, không nghiêng lệch, trong vòng vo, kể lại mọi chuyện một cách trung thực.

"Hoàng hậu nương nương sợ chủ tử mang thai kinh hãi, do đó cũng không cho chủ tử đi Tố Vân Điện. Sau khi từ Từ Phượng Hoàn Cung trở về, chủ tử như có có tâm sự vậy. Ăn tối rất trễ, uống một chén cháo thì đi ngủ." Khương cô cô cúi đầu cung kính bẩm báo một lần.

Lúc này sao Tiêu Kỳ còn nghĩ không ra nữa, Tự Cẩm đây là... là lo lắng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.