Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 220



Thuận Toàn chợt giật mình tỉnh lại, vô thức mà ngủ mất một lúc rồi. Hắn ta vội vàng nhìn đồng hồ. Ai da, may mà giật mình tỉnh lại, nếu không thì trễ mất, vội vàng đứng lên đi gọi Quản Trường An. Ngồi xổm một lúc lâu, hai chân tê rần, chưa kịp nhấc chân thì cả người đổ rầm xuống đất.

Nghe tiếng động như thế thì không cần gọi Quản Trường An cũng tỉnh, vừa nhìn thấy Thuận Toàn bị té chổng vó như thế thì buồn cười, xoay người chỉnh lại y phục rồi hỏi: “Cậu sao vậy?”

“Tê chân …” Thuận Toàn ủy khuất đỏ mắt lên.

“Cậu cứ ngồi thế canh cả đêm sao?” Tiểu tử ngốc này cũng quá thành thật rồi. Nhìn Thuận Toàn gật gật đầu, Quản Trường An vui vẻ, chỉnh đốn y phục xong bèn nói: “Người đàng hoàng có phúc khí, sớm muộn gì cũng không để cậu thiệt thòi.”

Thuận Toàn nghe lời nói này, đầy bụng ủy khuất bỗng chốc tan biến hết. Quản Trường An là ai? Đó là đại tổng quản thân cận nhất bên Hoàng thượng, hắn ta nói vậy chính là nhớ kỹ mình. Hắn ta vui quên cả rửa mặt, vội vàng xun xoe chạy đi tìm sư phụ Trần Đức An.

Trần Đức An nghe Thuận Toàn nói, giơ tay gõ đầu hắn ta, “Cậu ngốc sao, cứ vậy thức cả đêm à?”

“Sao có thể sư phụ, về sau con mệt quá nên cũng ngủ thiếp đi.”

Trần Đức An trừng mắt nhìn hắn, “Được rồi, mau đi về ngủ một lúc đi, buổi sáng sẽ không an bài cậu làm việc nữa.”

“Đa tạ sư phụ.” Thuận Toàn vội vàng thi lễ một cái, rồi mới ngáp trở về ngủ bù.

Trần Đức An nhìn theo bóng lưng hắn cười cười, có thể để cho Quản Trường An nhớ kỹ cũng không tệ. Tiểu tử này mặc dù hơi ngốc, nhưng lại ngốc có phúc khí.

Quản Trường An chỉnh đốn mình thỏa đáng rồi mới tiến lại gần cửa khẽ gọi hai ba tiếng. Bên trong chưa có tiếng động hắn ta cũng không dám mở miệng, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của Hi Dung Hoa. Chao ôi, không biết là mệnh gì, Hi Dung Hoa này không có chút quy củ nào, nhưng lại cứ thế lọt mắt xanh Hoàng thượng. Hắn ta cũng không dám phàn nàn một lời.

Mãi cho đến bên trong gọi vào, Quản Trường An mới dẫn theo người bưng chậu, nhấc theo bình nước, hai tay giơ khăn gấm, bước chân im ắng không tiếng động đi vào đại điện. Qua rèm cửa cũng không thấy rõ trong phòng, Quản Trường An tiến lên thay y phục cho hoàng đế. Mấy tiểu thái giám còn lại theo thứ tự làm việc, thay nước, kiểm tra nóng lạnh, hầu hạ Hoàng thượng rửa tay rửa mặt, lại đưa lên khăn lau sạch sẽ, sau đó mới êm dịu như một làn khói lui ra ngoài.

Từ đầu tới cuối, trừ lúc Hoàng thượng rửa tay rửa mặt có phát ra tiếng nước chảy thì không có bất cứ âm thanh nào. Ngoài phòng, Vân Thường dẫn người bưng đồ ăn sáng lên. Trần Đức An đứng ngoài sân quan sát mọi người chăm chú, nếu thấy người nào không hợp quy củ, cũng không mắng cũng không đánh, chỉ giơ ngón tay chỉ ra góc tường đứng đi. Đứng như thế không biết đến khi nào, lúc nào nhớ ra thì mới kêu xong. Đứng như thế, vai thẳng lưng thẳng, phải duy trì tư thế như vậy một thời gian dài người đơ luôn, muốn đi cũng không đi nổi, phải nhờ người dìu về.

Vì lý do đó, người trong Di Cùng hiên không sợ Trần tổng quản đánh chửi ăn roi, chỉ sợ bị bắt đứng góc tường. Một hai lần phạt xuống, trong Di Cùng hiên không có nô tài nào dám làm sai hết.

Cảm giác kia, ai phải đứng mới biết.

Tiêu Kỳ dùng xong đồ ăn sáng đi ra, nhìn bọn nô tài trong Di Cùng hiên tự động đi tới đi lui, không nóng không vội, trong lòng âm thầm gật đầu. Bị phạt roi mấy lần, Trần Đức An này càng làm càng tốt chức tổng quản Di Cùng hiên.

Tiễn Hoàng thượng đi xong, Trần Đức An mới thở phào nhẹ nhõm, một lòng thả lỏng. Vân Thường đang dọn thức ăn xuống, thấy Trần Đức An nghênh đón hỏi, “Chủ tử tỉnh chưa?”

Vân Thường lắc lắc đầu, “Xem chừng cũng sắp dậy rồi, ông bảo Thuận Toàn đi Ngự thiện phòng xem một chút, qua hai khắc nữa thì kêu đồ ăn là vừa.”

“Tiểu tử Thuận Toàn kia trông cho Quản Trường An công công một đêm, tôi đã cho cậu ta đi ngủ bù rồi.” Nói xong quay sang nói với một tiểu thái giám nhỏ bé gầy gò, “Thuận Đồng, cậu đi Ngự thiện phòng xem đồ ăn sáng của chủ tử xong chưa, nói Nhạc đầu bếp hai khắc nữa thì dâng thiện.”

Thuận Đồng nhận được việc tốt như vậy đứng sững sờ phát ngốc. Trước kia chuyện này đều là Thuận Toàn làm. Cơ hội rớt xuống đầu, Thuận Đồng vội vàng tạ ơn Trần Đức An, nhanh chóng chạy sang Ngự Thiện phòng.

Vân Thường cực kỳ bội phục thủ đoạn của Trần Đức An. Nếu mình làm cũng sẽ không thể hay hơn hắn ta. Nàng ta vừa đi vừa ngẫm nghĩ, có lẽ cũng nên nói với Kim Chức Ngọc Tú. Có một số việc hai người cũng dần phải tiếp nhận thôi. Chờ sinh tiểu chủ tử thì người bên cạnh chủ tử sẽ phải dùng càng nhiều, rèn luyện từ bây giờ là vừa rồi.

Lúc Tự Cẩm ăn đồ ăn sáng liền phát hiện Kim Chức Ngọc Tú vào phòng hầu hạ. Nàng nhìn Vân Thường một cái, trong lòng có ý định. Chắc là Vân Thường muốn bắt đầu rèn luyện người. Cũng tốt, khi mình sinh con người bên cạnh cũng phải biết việc, đừng có làm loạn thêm là được.

Tự Cẩm không lên tiếng, chuyện này liền theo đó mà làm. Kim Chức Ngọc Tú hầu hạ rất cẩn thận. Được vào phòng chủ tử hầu hạ coi như là thăng chức, địa vị của bọn họ ở Di Cùng hiên cũng sẽ thay đổi, trong lòng vạn phần cảm kích Vân Thường cho mình cơ hội.

Ăn sáng xong, Tự Cẩm còn chưa đi tản bộ thì Quản Trường An đã mang người bưng mấy hộp gấm tới. Tất cả lớn nhỏ có mười cái, một dãy bày trên bàn. Quản Trường An vừa cười vừa nói: “Những thứ này đều là Hoàng thượng sai nô tài lấy từ trong nội khố ban cho chủ tử thưởng thức.”

Tự Cẩm ngẩn người, vừa nghĩ liền hiểu được. Có lẽ hôm qua hắn thấy mình yêu thích chiếc bình men xanh khổng tước nên hôm nay liền tặng đồ cho nàng. Có thể nhận được đồ tốt thì ai cũng rất vui thích. Tự Cẩm liền sai người mở ra xem. Trong các hộp gấm đều là các bình hoa màu sắc hình dạng phong phú. Có một chiếc bình màu xanh ngọc, sáng bóng như được lau mỡ dê chạm hình mỹ nữ, Tự Cẩm yêu thích không buông tay.

Cmn, mấy thứ này mà ở thời hiện đại thì không biết giá trị bao nhiêu tòa nhà đây.

Màu xanh ngọc trơn nhẵn, nét chạm khắc tươi đẹp, ánh sáng bóng rực rỡ, chỉ ngắm cũng thấy thích mê, đúng là cảnh đẹp ý vui. Tự Cẩm bận rộn sai người dọn tủ, đặt mấy cái bình lên làm vật trang trí. Những cái còn lại Tự Cẩm nhìn một vòng, lại lấy ra bình ngọc màu hồng chạm trổ trăm con chim muông bay lượn đặt lên kệ. Bình này hiếm ở chỗ men gốm màu trắng phớt hồng tinh khiết. Nàng nhớ rõ đời sau các nghệ nhân cũng có khuynh hướng tạo chất liệu men hồng này nhưng rất ít ỏi, tỷ lệ thành công quá thấp, mãi cho đến thời kỳ Ung Chính thì nước men hồng này mới đạt nhiều tỷ lệ thành công hơn. Không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy một bình men hồng như thế. Tự Cẩm xem ra còn thích nó hơn so với bình màu xanh ngọc chạm hình mỹ nữ kia. Hơn nữa ngụ ý hình vẽ cũng tốt, trăm chim, trăm phúc.

Còn lại bảy tám bình đựng trong hộp gấm, Tự Cẩm giữ lại hai cái thưởng thức, còn lại đều cất vào trong khố khóa lại. Trong này còn chưa kịp sắp xếp xong thì Đồng Ý lại đưa người bưng tới một lư hương chạm hình rồng và trúc, một cái chặn giấy bằng gỗ đàn hương, thêm một bình tưới nước chạm hình hoa sen ngũ sắc bằng gốm.

Đồng Ý vừa cười vừa nói: “Hoàng thượng nói, trong lúc rảnh rỗi chủ tử có thể lấy bình hoa sen này tưới nước cho các bình hoa khác.”

Tự Cẩm: …

Vân Thường cười vui vẻ ghi chép tất cả vào trong sách, nói với Tự Cẩm: “Chủ tử, đây là Hoàng sợ người buồn chán nên mới ban tặng đồ vật cho người thưởng thức. Không có ai đối với người quan tâm như vậy đâu.”

Tự Cẩm vốn không nghĩ gì, nhưng nghe Vân Thường vừa cười vừa nói như thế, trên mặt nàng liền đỏ rực lên như than đang cháy, vừa đỏ vừa nóng.

Đồ nào cũng đều là tinh phẩm, vừa nãy Quản Trường An nói là trong kho cá nhân của Tiêu Kỳ lấy ra. Mang thẳng tới chỗ nàng mà cũng không trải qua Nội Đình Phủ, như vậy sẽ không chọc mắt người nào hết. Có được đồ tốt, còn không cần bị người khác ghen tỵ, loại cảm giác này sảng khoái vô cùng.

Tự Cẩm trốn trong Di Cùng hiên không ra cổng trước một bước, bên ngoài Hoàng hậu đã bắt đầu mang người thu dọn Thọ Khang Cung. Người của Nội Đình Phủ cũng đưa công tượng tới xem có cần sửa chữa chỗ nào không. Màn cửa, cánh cửa bao năm không dùng tới cũng phải thay mới hết. Sơn tường đã tróc cũng phải sơn phết lại. Còn những vật bài trí trong phòng cũng phải bổ sung đầy đủ. Những vật trước đây để ở Thọ Khang Cung đều được ghi chép lại, giờ lấy sổ sách ra đối chiếu rồi vào kho mang tới Thọ Khang Cung.

Hoàng hậu và Đồng cô cô bận bịu bên Thọ Khang Cung đến tối, bên ngoài tin tức đã sớm lan truyền sôi sục, người người đều biết rõ Thái hậu nương nương sắp phải về cung.

Minh Tú Cung.

Kiều Linh Di nghe tin tức, trong lòng cũng bắt đầu vui mừng. Cuối cùng cô cô cũng sắp trở về, cám ơn trời đất, kể cả đã trễ nhưng cũng sắp về rồi. Bất kể như thế nào, sau khi cô cô trở về thì việc nàng ta được giữ lại trong cung, ban vị phần nào cũng đều có chỗ tốt rất lớn. Sau khi tiến cung, vốn đang nghĩ có thể đi dạo trong vườn một vòng, nhưng kể từ khi Tô Nhị kia báo tin sang Di Cùng hiên, Hoàng hậu nương nương liền sai người đóng chặt cổng Minh Tú Cung, không cho ai ra ngoài. Do đó nàng ta muốn gặp Hoàng thượng biểu ca cũng không có cơ hội, nghĩ tới đây Kiều Linh Di liền thêm chán ghét Tô Nhị.

Cô ta cả ngày chỉ biết kiêu kiêu ngạo ngạo, không nắm được tình hình gì. Tô gia kia không có người sao, sao lại đưa một người ngu ngốc như thế vào cung chứ.

Cũng không thể cứ thế ngồi chờ chết, phải nghĩ cách mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.