Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 312



Chuyện điều tra cái chết của Đậu Phương Nghi vẫn đang tiến hành, Hi Phi vẫn bị cấm túc ở Hợp Nghi Điện như cũ. Nhưng sau khi có ý chỉ của Hoàng đế về việc tổ chức tiệc đầy năm của Đại hoàng tử ở Hợp Nghi Điện, thì coi như việc Hi Phi bị cấm túc đã sớm hữu danh vô thực.

Chưa thấy qua phi tử bị cấm túc còn có thể làm đến mức này.

Tự Cẩm đang trong giai đoạn cấm túc, đương nhiên không thể đi ra ngoài. Nhưng động tĩnh trong cung lại thông qua Khương cô cô, Vân Thường và Trần Đức An biết rõ ràng rành mạch. Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, kết quả này không khiến Tự Cẩm bất ngờ một chút nào, dù sao đây cũng là kết quả nàng đã cố gắng hết sức mà đạt được.

Hơn nữa, trải qua chuyện lần này, mặc dù Tự Cẩm vẫn chưa nhận được hứa hẹn từ chính miệng Tiêu Kỳ, nhưng hắn có thể bỏ qua chuyện như vậy, kỳ thật nàng cũng có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo cô độc của Tiêu Kỳ.

Có vài người chính là kiêu ngạo như vậy, thà chết cũng không chịu để người ta nhìn ra hắn cúi đầu.

Từ khi Nội Đình Phủ nhận được ý chỉ, liền bắt đầu bận rộn chuẩn bị công việc, trình tất cả chương trình tổ thức tiệc tròn tuổi của Đại hoàng tử đưa tới Hợp Nghi Điện. Tự Cẩm cũng không ra mặt tiếp kiến, chỉ để cho Khương cô cô ra mặt nhận lấy. Bây giờ Tự Cẩm cũng suy nghĩ cẩn thận, ở địa vị nàng bây giờ, nếu như lại cư xử như trước đây, đối với người nào cũng bày vẻ mặt tươi tắn, hòa ái thì không chỉ không làm người khác kính trọng, ngược lại họ sẽ cho rằng bởi vì ngươi không có gia tộc chống đỡ, cho nên mới phải hèn mọn như vậy, gặp ai cũng phải hoà nhã nhún nhường.

Bọn họ cười với ngươi, nhưng trong lòng chưa chắc đã để mắt đến ngươi.

Trước đây Tự Cẩm vẫn nghĩ mình mang tư tưởng bình đẳng. Nhưng trải qua nhiều chuyện như thế, nếu còn mua dây buộc mình, chết cũng không oan uổng.

Ở thời đại này, ở hậu cung này, thân thiện sẽ không khiến người khác kính sợ ngươi. Mặc dù bọn họ sẽ nói ngươi không tệ, nhưng không có lực chấn nhiếp. Bọn họ sẽ không coi ngươi ra gì. Nếu bọn họ e sợ ngươi thì khi dự tính hãm hại ngươi, không thể nào không có băn khoăn người này có thể dễ dàng vu hãm vậy sao?

Chuyện của Đậu Phương Nghi, sở dĩ có thể thuận lợi chụp trên đầu nàng như vậy, cũng có liên quan đến xử sự hàng ngày của Tự Cẩm. Nếu là người khác, không cần nói Hoàng hậu và Quý phi, ngay cả mấy người Hiền phi, bọn họ cũng không dám làm vậy.

Khương cô cô nhận được chương trình do Nội Đình Phủ đưa tới, hai tay nhất mực cung kính trình lên, đứng bên cạnh nói: “Thỉnh nương nương xem qua.”

Lúc ấy Tự Cẩm mới nhận, mở ra chương trình nhìn nhìn, đồ ăn, thức uống, bố trí đại điện, ca múa biểu diễn, mỗi hạng mục đều được viết rõ ràng rành mạch. Chỉ riêng nói thức ăn trên yến tiệc, đây cũng không phải là chuyện đơn giản.

Nhà ai bày yến tiệc, thức ăn là quan trọng nhất. Từ chỗ này có thể nhìn ra trình độ nghiêm túc của yến tiệc, cùng với địa vị biểu lộ rõ ràng.

Chính là đơn giản như vậy.

“Bốn món khô, bốn món tươi, bốn món mặn, bốn món rau, bốn món canh. Mười tám món điểm tâm, hai mươi món ăn đủ loại. Tất cả đều là đồ tươi mới nhất. Ngự thiện phòng đưa thực đơn sang Nội Đình Phủ trước, Nội Đình Phủ lại sửa chữa mấy lần, cuối cùng mới đưa đến chỗ nương nương xét duyệt.” Khương cô cô líu lưỡi, quy mô thế này còn hơn năm ngoái. Nhìn mấy lão già xảo quyệt bên Nội Đình Phủ xem, trải qua những chuyện này cũng đã thấy rõ ràng địa vị của chủ tử trong lòng hoàng thượng, đây là mượn tiệc tròn tuổi để nịnh nọt đây.

Khương cô cô thở phào nhẹ nhõm, Nội Đình Phủ chính là hướng gió trong cung. Chương trình yến tiệc này sẽ truyền khắp hậu cung rất nhanh. Đến ngày yến tiệc, Đại hoàng tử đương nhiên sẽ được vạn người chú ý.

Chương trình yến tiệc thế này, yến tiệc tròn tuổi của Ngọc Trân công chúa lúc trước tuyệt đối không sánh kịp. Mặc dù yến tiệc của công chúa và hoàng tử cũng vốn đã có cấp bậc khác nhau. Nhưng kỳ thật chuyện này cũng chỉ là một câu nói của Hoàng thượng. Muốn xem Hoàng thượng có nguyện ý cho thể diện này hay không. Nếu như Hoàng thượng cố ý chèn ép chủ tử, thực đơn này tất nhiên không sẽ thông qua. Nếu như thông qua, sẽ đại biểu cho mọi người hiểu được địa vị của Đại hoàng tử trong lòng hoàng thượng.

Trong cung này, rất nhiều chuyện đều từ một việc mà nhìn ra người nào được sủng ái hay không.

Tự Cẩm không không hiểu rõ lắm, đưa mắt sang Khương cô cô. Qua lời giải thích của Khương cô cô, Tự Cẩm mới biết nội tình trong đó. Mặc dù biết trong một yến hội có chứa huyền cơ, nhưng cũng không có nghĩ tới ý tứ lại nhiều thế này, lập tức bừng tỉnh.

Đợi đến khi Tiêu Kỳ hạ triều trở về, Tự Cẩm liền đưa thực đơn tiệc cho hắn xem.

Tiêu Kỳ thay quần áo ngồi xuống, cầm lấy thực đơn liếc mắt nhìn, sau đó liền nhìn về phía Tự Cẩm, ngón tay chỉ chỉ vào thực đơn, “Mấy kẻ này cũng thông minh.”

Tự Cẩm liền biết Tiêu Kỳ đã hiểu những mờ ám bên trong, trắng mắt lườm hắn một cái, sau đó cười mỉm hỏi: “Vậy Hoàng thượng có đồng ý không?”

“Thực đơn đưa đến chỗ nàng rồi, nàng tự mình làm chủ là được.” Tiêu Kỳ cười.

Tự Cẩm cười ha ha, nàng cũng không phải không nhận ra Nội Đình Phủ không thật sự đưa cho nàng xem. Mấy kẻ này rất xảo quyệt. Không dám thăm dò rõ ràng ý tứ của Hoàng thượng liền đưa tới chỗ nàng. Kỳ thật thăm dò như vậy, vấn đề chính vẫn là muốn biết sủng phi như mình rốt cục có còn được sủng ái hay không. Dù sao tiệc tròn tuổi của Đại hoàng tử tổ chức ở Hợp Nghi Điện, cũng có thể nói thành Hoàng thượng ban vinh quang cho Đại hoàng tử, cho nên mẫu phi như nàng chỉ là dính hào quang mà thôi.

Thấy Tự Cẩm liếc mắt không che giấu, Tiêu Kỳ nghiêm trang gật gật đầu, “Miễn cưỡng cũng được, cứ như vậy quyết định đi.”

Tự Cẩm lập tức liền gọi Khương cô cô đến, ngay trước mặt Tiêu Kỳ nói: “Ngươi đem thực đơn này tự mình đưa sang Nội Đình Phủ, nói Hoàng thượng đã xem qua nói là miễn cưỡng cũng được, cứ theo đó mà chuẩn bị đi.”

Khương cô cô tươi cười, nhận thực đơn quỳ gối hành lễ, “Dạ, nô tỳ đi ngay.”

Tự Cẩm gật gật đầu, Khương cô cô này mới lui ra ngoài, trước khi trước khi đi ra lặng lẽ nghiêng mắt quan sát Hoàng thượng một cái. Chỉ thấy vẻ mặt hắn mang nụ cười bình thản, ánh mắt nhìn nương nương mang theo vài phần sủng ái, không dám nhìn nhiều, bước nhanh lui ra ngoài. Mãi cho đến khi ra cửa điện, Khương cô cô mới thở phào nhẹ nhõm, cho đến giờ phút này cả trái tim mới chân chân chính chính yên tâm.

Khương cô cô tự mình đi Nội Đình Phủ, nhận được hoan nghênh nhiệt liệt, đợi đến sau khi Khương cô cô truyền lời xong, trên mặt vài vị quản sự Nội Đình Phủ biểu lộ thở phào. Khương cô cô vừa nhìn nét mặt mấy người này thì biết mình đã không đoán sai. Quả nhiên mấy kẻ này mượn thực đơn thăm dò.

Bây giờ nhìn thì đã biết kết quả, Khương cô cô tỏ ra không biết gì hết, vừa cười vừa nói: “Vậy làm phiền mấy vị đại nhân. Tiệc tròn tuổi của Đại hoàng tử đều nhờ các vị.”

“Không dám không dám, có thể vì Đại hoàng tử xuất lực này là vinh hạnh của bọn thuộc hạ.”

Khương cô cô hơi khom mình, rồi đứng dậy cáo biệt, thoải mái đi thẳng về Hợp Nghi Điện.

Đợi đến khi Nội Đình Phủ “Lặng lẽ” đem thực đơn bữa tiệc truyền ra tiếng gió, yến hội trung thu cũng đã cận kề. Hi Phi nhất định không thể tham gia yến hội, đây cũng là cơ hội lộ diện trước mặt hoàng thượng. Do đó tất cả mọi người rất dụng tâm chuẩn bị. Dù sao không có Hi Phi chướng mắt, Hoàng thượng cũng có thể nhìn tới người khác. Năm trước cũng chuẩn bị bao lâu trước yến tiệc trung thu, vậy mà Hi Phi lại sinh hoàng tử khiến toàn bộ bị đảo lộn.

Tiệc Trung thu, mặc dù Tự Cẩm không thể tham gia yến hội trong cung nhưng Hợp Nghi Điện vẫn chuẩn bị đầy đủ. Cố ý sai Nhạc Trường Tín làm các loại bánh trung thu, hơn nữa Tự Cẩm còn cố ý vẽ vài hình thù đa dạng. Sau khi giao tới tay Nhạc Trường Tín thì lại đưa sang Nội Đình Phủ làm khuôn mẫu.

Tự Cẩm lấy một bánh trung thu nhân trứng muối cho Dục Thánh ăn, tiểu tử lại nắm trong tay nghiền nát, chỉ nhặt lòng đỏ trứng bên trong ăn, không thích ăn vỏ bánh bọc bên ngoài, tất cả bánh đều nghiền nát không còn hình dáng, đưa lên mặt mẫu phi.

Tự Cẩm nhìn món ăn đặc trưng của trung thu, mặc dù nàng cũng không thích ăn vỏ bánh nhưng ở trước mặt con trai vẫn rất vui vẻ ăn. Dục Thánh liền cao hứng vỗ tay. Tự Cẩm dùng hết sức bế con trai lên. Dạo này tiểu tử ăn nhiều, thân thể càng ngày càng nặng. Bế lên cũng phải cố hết sức.

Nhưng làm mẹ, cho dù con trai có nặng tới đâu cũng có sức để bế con.

Khoảng cách từ Hợp Nghi Điện đến Phượng Hoàn Cung mặc dù không xa nhưng cũng không gần lắm. Do đó cũng không nghe được những ồn ào náo nhiệt trong Phượng Hoàn Cung, chỉ có tiếng nhạc văng vẳng truyền đến. Tự Cẩm sai người phân chia hết bánh trung thu, rượu ngon cho cung nhân trong Hợp Nghi Điện, để đêm nay bọn họ có thể vui vẻ một hồi, chỉ cần hoàn thành hết việc là được.

Đợi đến sau trung thu, mấy người này còn có thể luân phiên gặp người nhà một lần, đây chính là đại hỷ sự. Do đó mấy ngày nay mọi người hầu đều tận tâm tận lực.

Kim Chức Ngọc Tú đem bàn gỗ tử đàn chạm trổ hình tròn bày trong sân, trên mặt bàn đặt rượu và thức ăn, rượu hoa quế, bánh trăng tròn, giăng đèn kết hoa đầy viện. Không khí của lễ hội đầy ắp trong sân.

Tự Cẩm sai người trải một tấm nệm thật dày trên mặt đất, Dục Thánh lăn lội chơi đùa trên đó. Giày cũng tuột hết ra, chỉ mang vớ vịn bàn đi một vòng. Bây giờ bé đã có thể đi mấy bước mà không ngã, bước đi càng ngày càng vững vàng.

Tự Cẩm nhấp nhẹ một ngụm rượu, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, không biết lúc này Phượng Hoàn Cung náo nhiệt cỡ nào. Chắc hẳn những mỹ nhân xuất chúng kia, ai nấy đều muốn bày ra những phong thái tuyệt mỹ nhất trước mặt Tiêu Kỳ.

Có thái hậu trấn giữ, vậy khẳng định Kiều Linh Di cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, Tự Cẩm nghĩ tới cũng có chút không thoải mái. Nhưng vào ngày như thế này, Tiêu Kỳ cũng không thể không nể mặt thái hậu hoàng hậu mà chạy đến nơi đây với nàng. Chỉ có thể đợi đến tan yến hội, Tiêu Kỳ không bị mỹ nhân câu đi mới có thể trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.