Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 334



Trong nháy mắt Phượng Hoàn Cung an tĩnh lại, trên mặt hoàng hậu lộ ra một nụ cười rực rỡ, “Đây thật là đại hỷ sự, Hi Phi vì hoàng gia sinh con đàn cháu đống, Hoàng thượng ở bên nàng cũng là hợp tình hợp lý.”

Mọi người đương nhiên là cùng hô lên chúc mừng, Quản Trường An khom người cung kính thi lễ đối với hoàng hậu rồi mới cáo lui ra ngoài.

Hi Phi lại mang thai!

Thật đúng là đưa cho mọi người một lễ vật năm mới đầy kinh hỉ.

Quý phi nhìn theo bóng lưng Quản Trường An dần dần biến mất ở cửa đại điện. Hi Phi đã sinh hạ một đứa con trai, nếu thai nhi trong bụng lần này lại là hoàng tử thì trong hậu cung này còn ai có thể sánh vai cùng đây? Đợi đến sau khi sinh xong còn được thăng vị, Hoàng thượng sẽ phong nàng là gì chứ?

Phần vị Tứ phi là không thể thoát khỏi.

Trên mặt ai nấy đều tươi cười, nhưng nụ cười tươi tắn kia rốt cục có bao nhiêu phần thật lòng thì không biết được.

“Hi Phi nương nương thật sự là người có phúc.” Bành Minh Vi hạ giọng than nhẹ một tiếng.

Kiều Linh Di đứng bên cạnh nghe vậy nhìn nàng ta một cái, định nói điều gì, ánh mắt lóe lóe lại thôi, quay đầu nhìn về phía Vương Tịnh Uẩn và Lý Uẩn Tú.

Hai người trên mặt cũng tươi cười vui vẻ. Kiều Linh Di không cần nghĩ cũng biết các nàng đang suy nghĩ gì. Hi Phi lại mang thai, Hoàng thượng đương nhiên sẽ không thể cứ ở Di Cùng hiên với nàng. Lúc Hi Phi mang thai lần đầu, đúng lúc Hoàng thượng đang bận rộn quốc sự không rảnh quan tâm hậu cung nên mới có cơ hội chiếm tiện nghi. Còn bây giờ triều chính đã dần dần đi vào quỹ đạo, Hoàng thượng cũng không phải mất nhiều tâm sức để giải quyết. Trong tình hình này, từ khi Hi Phi có thai đến lúc sinh sản cũng phải gần 1 năm. Hoàng thượng làm sao mà giống như lần trước được?

Không ai sẽ tin tưởng hết.

Ngay cả Kiều Linh Di, mặc dù khinh bỉ những suy nghĩ kiểu này của người khác nhưng chính nàng ta cũng không nhịn được mà cân nhắc lợi hại.

Hoàng thượng đang tuổi sung sức, làm sao có thể ở bên người đã mang thai Hi Phi cả năm trời chứ? Lần trước bởi vì quốc sự, lần này…

Tâm trạng của bao người đều thắc thỏm lên.

Đêm 30 đón giao thừa năm ấy thật đúng là làm người ta khó quên. Hi Phi quả nhiên là giỏi nhất tìm thời cơ xuất đầu lộ diện. Không chỉ Đại hoàng tử biết chọn ngày giáng sinh, đứa bé mới cũng biết tìm thời cơ đầu thai. Nhưng có quan hệ gì đâu?

Tự Cẩm mang thai, điều quan trọng nhất là ba tháng đầu. Mặc dù thái y vừa nói mạch tượng còn chưa rõ ràng, nhưng Tiêu Kỳ vẫn ra lệnh ngay tại chỗ, không cho phép Tự Cẩm tùy ý ra ngoài đi lại.

Hoàng hậu giỏi nhất là quan sát hiểu lòng người, một ý chỉ ban ra, dặn dò Hi Phi dưỡng thai thật tốt, trời giá rét đông lạnh không cần tùy ý ra cửa. Lễ mừng năm mới mặc dù nhiều chuyện, nhưng vẫn rất ưu tiên đối với phụ nữ có thai, cô cứ dưỡng thai thật khỏe đi.

Tự Cẩm sai Khương cô cô tự mình đi Phượng Hoàn Cung tạ ân thay nàng. Lễ mừng năm mới có nhiều sự kiện, thật đúng là làm cho nàng khá đau đầu. Bây giờ vừa vặn lấy cớ dưỡng thai né tránh, tất cả đều vui vẻ.

Tin Hi Phi có thai, ngày hôm sau liền truyền khắp trong ngoài triều, người đến thăm hỏi trước cửa nhà Tô gia xếp hàng đều tận đầu phố. Cha con Tô Hưng Vũ vẫn dựa theo lệ cũ đóng cửa từ chối tiếp khách. Tin này đến quá đột ngột, hoàng đế ban thưởng như nước chảy đưa vào Tô phủ. Đó là vinh quang độc nhất vô nhị.

Vào lễ mừng năm mới Tô gia thật sự trở thành chữ cát tường trên miệng bao người.

Hi Phi may mắn thật, lại mang long thai. Nếu lại sinh một hoàng tử nữa thì ba đời Tô gia phú quý là chạy không thoát rồi. Cho dù sinh công chúa thì cũng là phúc khí, làm người ta hâm mộ ghen tị không thôi. Trong kinh đô này gia đình đưa con gái tiến cung không ít, nhưng giống như là Tô gia cô nương, may mắn phúc khí như thế thì thật đúng là độc nhất vô nhị.

Hơn nữa bây giờ cha con Tô gia lại được Hoàng thượng trọng dụng, Tô Hưng Vũ quản lý Tuyệt Hộ Quận cẩn thận chặt chẽ, tiền bạc cuồn cuộn chảy vào kho vàng của hoàng đế. Tô Thịnh Dương nắm Kiêu Long Vệ, bây giờ lại sắp tăng cường quân bị, làm thống lĩnh cận vệ hoàng đế. Vị trí này tuyệt đối phải là người hoàng đế tín trọng mới có thể nhậm chức.

Tô gia thăng tiến không ngừng, ngược lại dòng chính Tô gia Khúc Châu lại cảm thấy cực kỳ tịch mịch. Dòng chính đưa con gái Tô Nhị vào cung cũng đã lâu nhưng lúc trước hy vọng bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu. Đừng nói chi bây giờ Tô Nhị ở trong cung cáo ốm, dạ yến năm mới cũng không có mặt.

Đợi đến khi Tự Cẩm nhớ tới Tô Nhị thì mới phát hiện thật sự là đã nhiều ngày không nghe thấy tin tức về người này. Có lẽ lúc trước nàng ta quá cố gắng biểu hiện trước mặt mọi người, giờ đột nhiên không có tin tức cũng khiến người ta khó thích ứng.

Khương cô cô nghe chủ tử hỏi tới bèn vừa cười vừa nói: “Tô mỹ nhân báo ốm từ khi chưa bắt đầu mùa đông. Hoàng hậu nương nương còn cố ý cho ngự y đi xem qua, nghe nói thật sự bị bệnh.”

“Bị bệnh?” Người đầy tràn nội lực như vậy, đang yên lành làm sao lại ngã bệnh, trong lòng Tự Cẩm hơi nghi hoặc, nhìn thoáng qua Khương cô cô, “Tính ra cũng mấy tháng rồi, bệnh gì thì cũng tĩnh dưỡng khỏe mạnh rồi chứ, vì sao đến giờ còn chưa ra ngoài?” Thế này cũng không giống với tính cách của Tô Nhị.

Khương cô cô cũng bị khỏi khó. Cô ta đến đây chưa lâu, cũng không hiểu rõ ràng ân oán giữa Tô mỹ nhân và chủ tử, suy nghĩ một chút bèn nói: “Vậy nô tỳ đi hỏi thăm một chút.”

Tự Cẩm gật gật đầu, người khác thì cũng thôi. Nhưng con gái dòng chính kia luôn khiến cho nàng cảm thấy bất an. Mặc dù tính tình Tô Nhị lỗ mãng nhưng Tô gia Khúc Châu không phải là người nhân từ nương tay. Nếu không lần trước chuyện mình có hôn ước với Tần Tự Xuyên làm sao bị lan truyền ra ngoài?

Người có thể tra ra mọi chuyện rõ ràng như thế, đương nhiên chỉ có Tô gia Khúc Châu mới có khả năng này. Khúc Châu là quê hương của Tô gia, ở trên địa bàn bọn họ muốn tra chuyện này quả thực là dễ như trở bàn tay.

Tô Nhị không đáng sợ, nhưng Tô gia thì chưa chắc .

“Bên Hoàng hậu nương nương đưa thiệp mời tới, hỏi chủ tử có muốn gặp người nào một lần hay không?” Vân Thường nâng một xấp thiệp mời vào, cười mỉm hỏi.

Quả nhiên như Tề Vinh Hoa nói, bây giờ nàng thật sự có thể tiếp kiến mệnh phụ. Nhưng Tự Cẩm lại không có ý định nhúng tay mấy chuyện này, cười khoát khoát tay, “Ngươi tự mình đưa về, thay ta cáo lỗi trước mặt hoàng hậu nương nương, cứ nói ta chỉ muốn gặp người nhà mẹ đẻ. Nhưng người khác mong nương nương thông cảm. Tính tình của ta không làm được mấy chuyện tỉ mỉ này.” Có con trai, lại lôi kéo mệnh phụ, là muốn cho hoàng hậu đứng ngồi không yên sao?

Tự Cẩm cũng không muốn để hoàng hậu bất mãn đối với nàng trong chuyện này. Hơn nữa, tự các hoàng tử phải có bản lĩnh xây dựng lực lượng của chính mình. Đừng nói chi còn có một người cha như Tiêu Kỳ, ở dưới mí mắt hắn bày trò, ngại sống lâu sao?

Làm chuyện lén lút như vậy quá tổn thương tình cảm, quả thực là bỏ gốc lấy ngọn, Tự Cẩm không thích chút nào.

Trong Phượng Hoàn Cung Đồng cô cô tiễn Vân Thường ra ngoài, trở về cười nói: “Hi Phi nương nương thật sự là người thú vị, những việc này người khác mong cầu còn không được, vậy mà nàng ta lại không thích phiền toái đẩy ra ngoài.”

Hoàng hậu nhìn chồng thiệp mới bị trả về, động cũng không động một cái nào. Nói cách khác Hi Phi cơ bản cũng không có ở thiệp mời ra xem bên trong là những người nào. Vẻ lạnh nhạt đó, hoặc là thật sự không để trong lòng, hoặc là có tính toán lớn khác mà khinh thường chuyện vặt này.

“Hi Phi thật sự không giống người bình thường.” Hoàng hậu cười cười, “Đưa những thiệp mới này cho Hiền phi.”

“Dạ.” Đồng cô cô vừa cười vừa nói, “Nếu Hiền phi nương nương hỏi tới, lão nô có nói chuyện bên Di cùng hiên kia không?”

Hoàng hậu gật gật đầu, Hi Phi giữ thể diện cho hoàng hậu như vậy, nàng ta cũng không keo kiệt ban vinh quang cho Hi Phi, “Cứ nói vậy đi.”

Hi Phi có con lại mang thai, vậy mà không có chút nào hứng thú nhúng tay cung quyền, tin tức này truyền đi, người khác sẽ nghĩ sao?

Hoàng hậu giỏi ngự hạ?

Hi Phi tri ân đồ báo?

Cho dù là nói thế nào thì đối với hoàng hậu và Hi Phi mà nói đều là chuyện tốt hết.

Đồng cô cô thật vui vẻ bưng thiệp mời ra cửa, trực tiếp đi Hưng Khánh cung, dọc theo đường đi gặp được không ít cung nhân, Đồng cô cô thuận tiện vô tình lan truyền tin tức này ra ngoài. Đợi đến khi ăn trưa, khắp toàn trong cung hình như đều biết Hi Phi “ngốc nghếch”. Chuyện tốt như thế người khác nằm mộng cũng muốn, vị kia thật đúng là giỏi, trực tiếp đẩy đi.

Tiêu Kỳ có yến hội trên triều đình, ăn trưa cũng không về, Tự Cẩm chuẩn bị trà giải rượu, buổi trưa sai người mang sang Sùng Minh Điện. Chờ uống hết một vòng rượu mời của những đại thần kia, Tiêu Kỳ không uống trà giải rượu thì cơ bản không chống đỡ nổi.

Lễ mừng năm mới, tất cả mọi người cao hứng, thay phiên nâng cốc chúc mừng cũng là một phong tục, một năm cũng chỉ có một cơ hội mời rượu hoàng đế, đương nhiên là sẽ không dễ dàng buông tha.

Trong Di cùng hiên xây thêm rất nhiều chỗ vui chơi, đều là lúc trước Tiêu Kỳ chuẩn bị cho con trai. Kể từ khi chuyển về Di cùng hiên, trừ những ngày nổi gió trời mưa tuyết rơi, chỉ cần tiết trời đẹp thì Dục Thánh đều đi dạo một vòng trong Di cùng hiên.

Tự Cẩm suy nghĩ, đợi đến đầu mùa xuân ấm áp sẽ làm một khu cho trẻ em vui chơi có bộ cầu thang trượt. Lúc nhỏ không được vui chơi thì tuổi thơ sẽ không hoàn mỹ. Cũng không biết Nội Đình Phủ kia có thể chế tạo được hay không, đây mới là vấn đề.

Lúc Tiêu Kỳ trở lại, Tự Cẩm đang vẽ phác họa. Xét thấy kỹ thuật vẽ của nàng còn phải nâng cao, bởi vì vẽ bức tranh ra không hề đẹp mắt. Hắn cầm lấy bản vẽ nhìn dưới đèn, nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra đây là cái gì.

Tự Cẩm thu bản vẽ lại, đẩy Tiêu Kỳ đi tắm thay quần áo, một người toàn mùi rượu.

Đợi đến khi tắm rửa xong đi ra, người cũng tỉnh táo hơn, uống chèn trà giải rượu trước rồi mới hỏi bức tranh vừa nãy.

Tự Cẩm nghĩ tới sao người này uống rượu say mà đầu óc còn tỉnh táo như thế, chỉ đành nói: “Thiếp muốn làm cho Dục Thánh một khu vui chơi, còn chưa nghĩ kỹ lắm. Chờ thiếp vẽ xong còn phải chờ xem Nội Đình Phủ có thể làm được không. Mấy thứ này cũng hơi tốn công một chút.”

“Tốn công như thế nào vậy? Nàng nói xem.”

Tiêu Kỳ uống rượu say có vẻ quấn người không tha, Tự Cẩm không có biện pháp chỉ đành dỗ như dỗ con trai, khoa tay múa chân nói một lượt các nguyên tắc làm thang trượt ở thời hiện đại. Dù sao hắn say khướt, có lẽ tỉnh dậy cũng sẽ quên mất thôi.

Ngày hôm sau khi Tự Cẩm tỉnh lại, bên cạnh sớm đã không thấy người. Ồ? Hình như sáng hôm nay không có việc gì mà, người đi đâu rồi?

Ngồi dậy vén rèm lên gọi người vào, vừa hỏi mới biết được sáng sớm Tiêu Kỳ đã đi thư phòng. Thật sự là … đầu năm mới còn phải bận rộn công vụ. Sau khi rửa mặt thay quần áo, Tự Cẩm liền cất bước đi sang thư phòng. Vào cửa liền nhìn thấy Tiêu Kỳ cũng không ngồi ở phía sau bàn xem tấu chương mà đang đứng trước án vẽ cầm bút vẽ tranh.

Tự Cẩm đi tới, vừa nhìn thì lập tức choáng váng.

Tiêu Kỳ nghe được tiếng chân của nàng, cũng không quay đầu lại, dùng tay kia kéo nàng tới hỏi: “Có phải kiểu dáng nàng nói hay không, nàng nhìn xem có đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.