Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 374



“Bây giờ cô đã thấy được thành ý của tôi, giao vật kia ra đây đi.” Tô Nhị nhìn Sở Trừng Lam, ngồi trên ghế bên cạnh vừa cười vừa nói.

Sở Trừng Lam nghe Tô Nhị nói, liếc mắt nhòm nàng ta, “Thành ý của cô ư? Tôi đâu thấy Kiều Linh Di có gì tổn hại đâu? Đây chính là thành ý của cô sao? Khó trách quá không đủ.”

“Chuyện này không thể trách ta, là vì Quý phi chặn ngang một tay nên mới gây nên cục diện này. Việc ta có thể làm cũng đã làm, cô cũng phải biết là ta đã làm hết sức mình. Hay là cô tính phá vỡ ước định của chúng ta?” Tô Nhị lập tức nổi giận, ánh mắt nhìn Sở Trừng Lam mang theo vài phần hung tợn.

“Rõ ràng là cô làm việc tệ lại còn dám cắn ngược lại một cái?” Sở Trừng Lam cười lạnh một tiếng, “Cô ở chỗ này của ta phát uy phong gì đây? Bây giờ ta đã thành ra thế này, sống hay chết cũng không thèm để ý. Nhưng cô thì khác, cô cho rằng cô còn có năng lực nói điều kiện với ta sao?”

“Cô?”

“Cô cái gì? Lẽ nào ta nói không đúng?” Sở Trừng Lam nhìn nét mặt Tô Nhị, sự chán ghét trong lòng mới giảm đi một chút, nhìn nàng ta nói: “Cô chỉ cần nói cho ta một chuyện, ta sẽ giao thứ kia cho cô.”

“Chuyện gì cô nói đi.” Tô Nhị hơi phòng bị nhìn kẻ nói trở mặt liền trở mặt Sở Trừng Lam, bây giờ tính tình nàng ta thật sự rất khó dò.

“Rốt cuộc cô muốn đối phó ai?”

Tô Nhị cười cười, “Không phải đã sớm nói cho cô biết rồi sao, người ta muốn đối phó cho tới bây giờ chỉ có một người.”

Sở Trừng Lam nghe lời nói này vẻ mặt thay đổi không ngừng, một hồi lâu mới vừa cười vừa nói: “Ha ha, cô đúng là nhận thức chuẩn thì không buông tay. Nhưng dù sao giữa hai người cũng đâu có nhiều thù hận, sao cô lại hận nàng ta như vậy chứ? Ân oán của hai nhà cũng chẳng liên quan nhiều đến các cô, dù sao cho tới bây giờ hai người các cô cũng chưa từng gặp mặt, thù hận của cô cũng quá sâu rồi.”

“Cô thì biết cái gì?” Tính tình Tô Nhị vốn đã khó kiềm chế, lúc ấy lại bộc phát táo bạo lên, “Nếu không phải vì cô ta thì có lẽ ta không phải tiến cung. Tiến cung rồi, cô ta giống như chướng ngại vật vậy, chưa trừ diệt cô ta thì ta vĩnh viễn không có ngày nổi danh. Trong cung này không ai sống thoải mái hết, cô ta dựa vào đâu mà có thể vui vẻ chứ.”

Sở Trừng Lam nghe vậy ha ha cười một tiếng, “Đúng vậy, cô ta cũng đáng chết. Nếu không phải vì cô ta, ta cũng không rơi xuống bước này.” Hoàng hậu tỷ tỷ thà rằng bảo vệ Hi Phi cũng mặc kệ nàng ta, nói gì thì các nàng mới là thân tỷ muội, không phải sao?

Lấy ra một cái bình nhỏ đưa tới, nhìn Tô Nhị, “Cũng chỉ có chút ít này, lượng thuốc vừa cho một người. Cô chỉ có một cơ hội.”

Tô Nhị tiến lên lấy bình nhỏ kia, nhét vào trong tay áo, sau đó cúi người nhìn Sở Trừng Lam, “Cô chờ tin tốt đi.”

Sở Trừng Lam nhìn Tô Nhị đi rồi, một mình nằm ở trên giường, động cũng không thể động. Bộ dạng ma quỷ này sẽ đi theo nàng ta cho đến hơi thở cuối cùng. Vậy thì nửa đời sau này có người làm bạn với mình cũng không tệ.

Nàng ta cũng không tin, Hi Phi trở thành dáng vẻ ma quỷ này mà Hoàng thượng còn liếc nhìn cô ta một cái.

Ha ha, kiếp này nam nhân đều như nhau, đều như nhau.

Hoàng thượng thích cũng chẳng qua là vẻ ngoài của Hi Phi mà thôi, không có vẻ tươi sáng ngời ngời kia, ai còn thèm liếc nhìn cô ta chứ.

Giống như nàng ta vậy, đã như người chết, chẳng qua còn thở mà thôi.

Tự Cẩm nghe được tin tức trầm mặc một hồi lâu, rồi mới nói: “Nếu nàng ta đã lấy được vật đó thì cần làm gì cứ làm vậy thôi.”

“Dạ.” Khương cô cô khom người đáp, “Nô tỳ sẽ xử lý thỏa đáng mọi việc, hết thảy đều như như nương nương dự liệu. Tô mỹ nhân làm việc, Quý phi và Kiều Linh Di âm thầm hỗ trợ nàng ta.”

“Vậy bên chỗ Hoàng hậu nương nương có động tĩnh gì không?” Tự Cẩm như thể thuận miệng hỏi một câu.

“Phượng Hoàn Cung không có bất kỳ động tĩnh gì.” Khương cô cô nói.

Tự Cẩm trầm mặc, hoàng hậu chưa liên thủ với quý phi nhưng cũng không đứng ở bên mình. Đây là hạ quyết tâm tọa sơn quan hổ đấu.

Trong lòng thật dài thở dài, rốt cục là khác nhau.

Nhẹ nhàng gật đầu, Tự Cẩm nhìn Khương cô cô nói: “Cô đi đi, ta biết rõ mọi chuyện rồi.”

“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Khương cô cô xoay người lui xuống.

Sau khi rời khỏi đây Khương cô cô lập tức hội họp với Đồng Ý Trần Đức An, bố trí mọi chuyện chu đáo. Tô mỹ nhân muốn hại chủ tử bọn họ, vậy cho cô ta gieo gió gặt bão là được.

Người của Di cùng hiên lặng yên không một tiếng động tản ra ngoài, như mưa nhỏ rơi xuống biển, không nổi lên chút gợn sóng nào.

“Chủ tử phân phó, mấy thứ này đều đưa đi Tố Vân Điện, phân cho Kiều Tiểu Nghi và Vương quý nhân dùng.”

“Dạ, nô tỳ đưa đi ngay.”

Trong Tố Vân Điện đang náo nhiệt, Vương quý nhân bệnh nặng mới khỏi đứng ở bên cạnh Kiều Tiểu Nghi, nhìn từng chồng tơ lụa bày trên bàn.

Kiều Tiểu Nghi cười giơ tay phất qua, “Đây là quý phi nương nương mới phái người đưa tới, tất cả đều là kiểu mới của năm nay, muội xem một chút thích cái gì thì lấy cái đó đi.”

“Muội thấy đều rất đẹp mắt, là quý phi nương nương ban thưởng cơ mà, muội thấy cái nào cũng được.” Vương quý nhân nhẹ nhàng cười nói, ánh mắt nhu hòa dịu dàng liếc qua mặt Kiều Tiểu Nghi.

Nhìn vào mắt Vương quý nhân, Kiều Tiểu Nghi bình thản quay đầu đi, trong lòng lại có cảm giác bất an dâng lên.

“Ta thấy bình thường muội toàn mặc màu nhạt, hay là mấy xấp vải mày màu sáng tươi muội lấy đi.”

Quá nhạt ư?

Trong lòng Vương quý nhân ha ha cười một tiếng, ngoài miệng lại nói: “Làm phiền tỷ tỷ hao tâm tốn sức vì muội, nếu đã như vậy mà còn từ chối thì bất kính, muội ở đây cám ơn tỷ tỷ trước.”

“Tỷ muội một nhà, nói mấy lời khách khí đó làm cái gì.” Kiều Tiểu Nghi nhẹ nhàng cười một tiếng, sai người đưa mấy xấp vải qua chỗ của Vương quý nhân.

Kiều Tiểu Nghi giữ Vương quý nhân ở lại uống trà, nói mấy câu rồi mới chia tay nhau đi.

Vương quý nhân trở lại thiên điện của mình, trước khi vào cửa quay đầu nhìn thoáng qua chính điện.

Dưới ánh mặt trời, ngói lưu ly ngũ sắc tỏa hào quang sáng chói khiến người ta không khỏi nheo mắt lại, nàng ta đưa mắt nhìn khắp bầu trời.

Dưới bầu trời xanh thẳm yên tĩnh, ánh nắng màu vàng kim ấm áp rực rỡ, chiếu rọi tận đáy lòng.

Quay đầu lại, Vương quý nhân nhẹ nhàng cười.

Nhấc chân lên, từng bước từng bước đi vào nơi thuộc về riêng mình.

Đóng lại cửa, hạ mành xuống, nhìn trên bàn bày mấy xấp vải, bình thản sai người: “Mời cô cô Thượng y cục đến đây một chuyến, mấy xấp vải này cần thợ may xiêm y.”

“Dạ, nô tỳ biết rồi.”

Vương quý nhân phất phất tay, mọi người đều đi xuống.

Một mình một bóng ngồi trên giường lớn, lặng yên không một tiếng động mím môi khẽ cười.

Kiều Tiểu Nghi đối với nàng ta như thế, nàng ta phải hồi báo cô ta thật tốt mới được.

Bóng đêm dày đặc buông xuống, Tiêu Kỳ phong sương về Di cùng hiên, vào cửa thấy bên trong hoàn toàn yên tĩnh, rồi nhìn thấy Tự Cẩm một mình dựa trên gối ngủ.

Sai người không cần kinh động nàng, tự mình lặng lẽ đi thay quần áo rửa mặt trước, đến lúc trở lại đã thấy Tự Cẩm xoa xoa mắt ngồi dậy.

“Làm ồn tới nàng sao?”

“Không phải, thiếp khát nước, muốn dậy uống nước thôi.” Tự Cẩm vẫn còn đang ngái ngủ.

Tiêu Kỳ rót chén nước mang tới cho nàng, đưa tới bên môi, cho nàng uống xong, “Nàng đi ngủ trước đi, ta còn mấy tấu chương phải xem một chút.”

Đây là lo lắng nàng nên chưa kịp duyệt hết tấu chương đã trở về, còn không phải muốn làm thêm giờ sao.

Tự Cẩm gật gật đầu, thật sự là buồn ngủ không chịu được, “Thiếp ngủ trước đây, Hoàng thượng cũng đi ngủ sớm một chút, đừng thức trễ quá. Nếu không phải là tấu chương quan trọng cần gấp thì mai lại xem đi.”

Tiêu Kỳ xoa xoa đầu Tự Cẩm, “Tấu chương của Tần Tự Xuyên, rất quan trọng. Sắp có hành động lớn, ta phải xem cho kỹ.”

Tiêu Kỳ một lòng muốn cầm quyền, thế gia liều mạng ngăn trở. Bây giờ thuộc hạ bề tôi có năng lực của hắn đã càng ngày càng nhiều, Tiêu Kỳ không kiên nhẫn hao tâm tổn trí với thế gia tiếp nữa.

Hay là muốn tận diệt?

Không thể, trên triều đình kia vẫn không thể không có lực lượng thế gia.

Không nghĩ nữa. Kể từ sau khi mang thai thì không muốn nghĩ những chuyện này. Bây giờ trước hết phải giải quyết chuyện của Tô Nhị, nàng an tâm chờ sinh thôi.

Mấy tôm tép nhãi nhép khác, chỉ cần hoàng hậu muốn bảo vệ Sở gia cả nhà phú quý thì nhất định sẽ thay Tiêu Kỳ lo liệu chu đáo toàn bộ hậu cung.

Còn nàng…

Không lòng dạ nào tranh đoạt hậu vị với hoàng hậu làm hậu cung rung chuyển.

Hơn nữa, có hoàng hậu, nàng thật sự không phải phiền lòng xử lý những chuyện của hậu cung. Hoàng hậu muốn quyền lực, nàng muốn sủng ái, hai người đâu đã vào đấy rồi.

Chỉ cần hoàng hậu không đến trêu chọc nàng, xem mấy năm tình cảm đã có giữa hai người, Tự Cẩm vẫn rất nguyện ý giữ tôn vinh cho hoàng hậu.

Tự Cẩm lại sai người đưa thức ăn khuya tới cho Tiêu Kỳ, “Ăn một chút gì cho ấm áp dạ dày, cũng đừng ăn nhiều, đỡ phải ban đêm khó chịu.”

Tiêu Kỳ cười nghe Tự Cẩm thao thao bất tuyệt an bài việc vặt cho hắn, gật gật đầu nói: “Ta đều biết rồi, nàng yên tâm đi.”

Đưa Tự Cẩm vào phòng ngủ nhìn nàng ngủ, thả màn xuống rồi mới về thư phòng.

Xem tấu chương Tần Tự Xuyên trình tấu, Tiêu Kỳ đề bút suy ngẫm ý kiến trả lời.

Các ngươi đã không muốn trải qua ngày yên ổn thong dong, như vậy thì cho các ngươi không được tốt luôn.

Bút chu sa điểm mực trên tấu chương, một màu đỏ tươi chói mắt.

Một đêm đó, trong bóng đêm yên tĩnh không biết giấu bao nhiêu sát khí.

Một bóng người lén lén lút lút bên cửa hông Di cùng hiên, giữa đêm người núp trong ngoài mai phục bắt được tại trận.

Đồng Ý và Trần Đức An tự mình trói người, biến mất trong bóng đêm.

Hai người Khương cô cô và Vân Thường một đêm không ngủ. Sáng sớm hôm sau mắt bầm đen xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhưng sâu trong ánh mắt lại mang nét vui mừng.

Tự Cẩm thay y phục cho Tiêu Kỳ, buộc đai lưng, tiễn hắn đi lâm triều.

Trước khi xuất môn Tiêu Kỳ quay đầu lại gõ nhẹ lên trán Tự Cẩm, “Bữa trưa sẽ về ăn với nàng.”

“Được.” Tự Cẩm cười mỉm đáp ứng. Nhưng trong lòng biết rõ, Tiêu Kỳ sẽ không có thời gian rảnh.

Khương cô cô nhấc chân đi lên, thủ thỉ thù thì một câu ở bên tai Tự Cẩm.

Tự Cẩm nhẹ nhàng gật đầu, “Nên đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, giờ đi thôi.”

Vở tuồng này, đương nhiên phải diễn ở Phượng Hoàn Cung mới thỏa đáng nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.