Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 390



Việc tuyển tú được triển khai nhanh chóng. Bên Phượng Hoàn Cung không ngừng đưa danh sách tú nữ sang Di cùng hiên. Chỉ là Tự Cẩm lại không có gì hứng thú xem.

Mặc cho là ai, nhìn cả đống người muốn tranh đoạt nam nhân với mình thì tâm trạng chẳng thể nào vui nổi.

“Đợt tuyển cuối cùng định ra vừa đúng một trăm năm mươi người, ngày mai sẽ vào ở Minh Tú Cung, nương nương có muốn đi xem một chút cho vui hay không?” Khương cô cô biết rõ tâm trạng chủ tử không vui, cố làm ra vẻ thoải mái nói.

Chuyện này chính là hố không thể tránh được. Cho nên coi như là việc vui mà nghĩ thì sẽ thoải mái hơn.

Tự Cẩm lười nhác phất phất tay, “Nếu có hứng thú đó, ta thà ngủ một giấc dưỡng tinh thần còn hơn.”

Khương cô cô liền cười, “Bây giờ Nương nương là thân phận gì chứ, có thể nhìn các nàng một cái đều là phúc khí của họ. Nương nương không đi, cũng chả ai dám lấy quy củ ra mà nói hết.”

Tự Cẩm trong lòng thở dài, biết rõ đây là Khương cô cô vòng vèo an ủi nàng, cười cười, “Ta không sao, cô đi giúp đi, mấy ngày này cô cũng phải bận rộn.”

Việc linh tinh của tuyển tú rất nhiều. Tự Cẩm là người mặc kệ mọi chuyện, tất cả đều ỷ lại vào Khương cô cô lo liệu.

“Đây đều là bổn phận của nô tỳ.” Khương cô cô thi lễ một cái rồi lui ra ngoài.

Vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy Trần Đức An vội vã đi qua, thấy Khương cô cô liền nói: “Cô có thể đi không, bên Đồng cô cô vừa đến báo kêu cô cô đi Phượng Hoàn Cung đi một chuyến đó.”

Khương cô cô cười, biết rõ là vì chuyện gì. Chẳng qua là an trí mấy cô nương nhà Vũ, Lịch, Kiều như thế nào mà thôi, thuận miệng nói: “Ta đi xem một chút, bên này cậu phải chú ý chặt chẽ. Tâm trạng chủ tử không vui đâu.”

“Tạ ơn cô cô nhắc nhở, bên này có tôi rồi.” Trần Đức An vỗ ngực một cái nói.

Từ lúc Đồng Ý tạm thời xây dựng cơ sở ở Di cùng hiên, hắn ta liền trở thành trợ thủ, chân chạy đơn giản. Bây giờ Đồng Ý đang bận rộn, phần lớn chuyện trong viện đều giao cho hắn ta, coi như là hết khổ.

Khương cô cô đi thẳng sang Phượng Hoàn Cung, Đồng cô cô tự mình đón cô ta vào, mời ngồi bên thiên điện, ngâm trà mang lên rồi mới vừa cười vừa nói: “Hôm nay mời cô sang cũng không có gì quan trọng, cũng không phải là ý của nương nương. Là tôi có việc muốn thương lượng với cô.”

“Đồng cô cô đừng nói như vậy, có chuyện cô cứ phân phó là được.” Khương cô cô vội đáp, mang trên mặt vẻ tươi cười cực kỳ khiêm tốn.

Đồng cô cô ngồi xuống đối diện với cô ta, thở dài, “Trong cung này nhiều năm, cô và tôi coi như là hiểu nhau quen biết. Lần này tôi không có cách nào mới mời cô tới. Cho dù thế nào cô cũng phải giúp tôi việc này.”

Khương cô cô nâng chung trà lên nhấp một ngụm cho nhuần giọng cười nói: “Xem cô kìa, trong cung này còn có chuyện gì làm khó được cô cô chứ.”

Đồng cô cô cười khổ một tiếng nhìn Khương cô cô, dứt khoát trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đưa tay chỉ lên đầu rồi mới lên tiếng: “Cô cũng biết lần này tuyển tú vào có mấy cô nương nhà công thần, cần phải giữ lại. Nhưng an trí như thế nào lại là vấn đề khó khăn. Nhìn tình cảm mấy năm của chúng ta cô chỉ điểm cho tôi với, đừng làm cho Hi Quý Phi nương nương không vui mới được. Vì chuyện này mà mấy ngày nay tôi ngủ không yên, lúc nào cũng suy nghĩ lo lắng không thôi.”

Trong lòng Khương cô cô cười, nói cứ như là bên cô ta thì được ngủ yên vậy. Nhưng thấy Đồng cô cô cũng đáng thương, suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng: “Đồng cô cô, tôi nói thật với cô, chủ tử chúng ta là người thế nào, tôi nghĩ không ai hiểu rõ hơn so với Hoàng hậu nương nương. Không thích tranh đoạt, cho tới bây giờ cũng chưa từng làm khó ai. Nếu muốn tôi nói thì nên làm như thế nào làm như thế đi.”

Đồng cô cô hơi hơi nhíu mày, hạ giọng nói: “Hi Quý Phi nương nương không hiểu rõ chuyện trong cung, nhưng cô thì sao lại không biết rõ chứ. Muốn ra oai phủ đầu với mấy vị kia cũng rất dễ dàng. Nhưng tôi chỉ sợ tính tình của nương nương không thích người hầu chúng ta làm vậy, làm ảnh hưởng danh tiếng chủ tử.”

“Không phải là lý do này. Cho tới bây giờ chủ tử chúng tôi chưa từng làm khó người ta.” Khương cô cô thở dài, “Tỷ tỷ, tôi nói thật, chúng ta ở trong cung đã lâu, chưa từng thấy chủ tử nào như thế. Con người lương thiện lại mềm lòng, từ trước đến nay chưa từng làm khó dễ ai. Cho dù lúc trước Tô quý phi đối với nương nương như thế, bây giờ thất thế nhưng chủ tử chúng ta chưa từng có ý nghĩ bỏ đá xuống giếng. Cho nên, chuyện này thì còn có gì để nói. Mong cô đừng làm bất cứ điều gì bên Minh Tú Cung, cứ dựa theo quy củ, nên làm gì thì làm thế. Như vậy chúng tôi cũng dễ bẩm báo với chủ tử.”

Trong lòng Đồng cô cô nhẹ một hơi, nụ cười trên mặt tươi hơn, “Đúng vậy, Hoàng thượng đối với quý chủ nhân chính là độc nhất vô nhị, không phải là những thứ mới mẻ kia có thể so sánh được. Quý chủ nhân cũng nên an tâm.”

Được lời chắc chắn, hai người lại tán gẫu vài câu, Khương cô cô liền đứng dậy cáo từ, nói với Đồng cô cô: “Tôi còn nhiều việc phải làm, không quấy rầy tỷ tỷ nữa. Sau này có thời gian mời tỷ tỷ uống trà, chúng ta nói chuyện nhiều hơn.”

“Vậy tôi sẽ chờ, đến lúc đó nhất định đến cửa uống trà của cô.”

Hai người cười cười nói nói, Đồng cô cô tự mình tiễn Khương cô cô đưa ra ngoài, xoay người đi vào chính điện.

Hoàng hậu nghe Đồng cô cô nói, gật gật đầu, “Hi Quý Phi chính là người như vậy, thẳng thắn đơn giản, ngươi bắt nàng làm chuyện gì đó mờ ám là chuyện không thể nào.”

Cho tới bây giờ còn gì mà không hiểu nữa, Hi Quý Phi nhìn thì bình thản không tranh, kỳ thật chính là người có tính tình kiêu ngạo nhất, khinh thường làm mấy trò nham hiểm mưu mẹo trừng trị người khác.

Nhưng có tự tin không thèm đếm xỉa tới các tú nữ thế này, cũng là do nàng tin tưởng vào tình cảm của Hoàng thượng.

“Cứ dựa theo lúc trước sắp xếp mà chuẩn bị đi, cô nương hai nhà Vũ Lịch tách ra, Kiều cô nương an bài chung phòng với Vũ cô nương.” Hoàng hậu thản nhiên nói, coi như là mình đưa cho Hi Quý Phi một ân tình.

Lần này cô nương Kiều gia vào là Kiều Uyển, tính tình khác hẳn với Kiều Linh Di, nghe nói là người mềm mại đáng yêu, tính tình nhu mì như nước, am hiểu nhất lấy nhu thắng cương. Có thể được tuyển chọn trong một đám cô nương con vợ cả Kiều gia, khiến thái hậu tuyển một thứ xuất như nàng ta tiến cung thì chắc không phải là người đơn giản.

Cô nương nhà Vũ gia khuê danh gọi là Vân Anh, người cũng như tên, tính tình cởi mở hào phóng, là người hào sảng.

Người như thế rất nhiên không thích Kiều Uyển, để hai người này ở cùng nhau, trước thì các nàng không ưa, sau thì tranh chấp liên tục, vậy có thể để cho Hi Quý Phi thở phào.

Nếu mấy người mới tiến cung mà náo loạn, Hi Quý Phi đã có thể bớt lo.

Coi như mình báo đáp ân huệ trước đây của nàng.

Ngày tú nữ tiến cung, thời tiết vạn dặm không mây, bầu trời xanh thăm thẳm trong trẻo sáng ngời. Từng chiếc xe ngụa đứng ngay ngắn trật tự sắp hàng ở ngoài cửa cung.

Đã có nội giám chờ từ sớm, đợi đến khi mọi người xuống xe hết mới đi thẳng từ thiên môn vào Minh Tú Cung.

Con đường vào cung dài đằng đẵng, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng bước chân vang vọng bên tai mọi người.

Thái giám dẫn đường đã được Đồng Ý dặn dò từ sớm, tuyệt đối sẽ không nói gì với mấy tú nữ này, chỉ lấy cung quy ra đọc cho các nàng biết rõ đã đi vào nơi thế nào.

Từng cánh cửa cung rơi ở phía sau mọi người, đi rất lâu, các tú nữ đi giày mềm thêu hoa cũng thấy đau chân không thể tả. Giày loại này tuy thoải mái nhưng là đi đường quá lâu sẽ cấn chân bởi vì đế giày quá mỏng quá mềm, chịu không được đi đường dài.

Lúc ấy những tú nữ đi giày đế bằng cứng cáp còn chịu đựng được, trong lòng âm thầm kêu may mắn. Nhờ gửi một số tiền lớn hỏi thăm quy củ trong cung, biết rõ đoạn đường này xa, tuyệt đối không thể đi loại giày mềm thêu hoa chỉ được đẹp bề ngoài kia.

Cuối cùng đến Minh Tú Cung, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Trước cửa Minh Tú Cung đã có các vị cô cô đứng chờ sẵn.

Sau khi thái giám dẫn đường bàn giao lại các tú nữ thì xoay người rời đi.

Quản sự cô cô Minh Tú Cung tiến lên phát biểu, nói quy củ Minh Tú Cung, sau đó kêu tên từng người vào ở các phòng.

Đứng ở phía sau đội ngũ, một thiếu nữ vóc dáng cao gầy dáng người cân xứng hơi chau mày lại. Thật sự là xúi quẩy, lại bị phân phòng chung với con gái Kiều gia.

Mà một cô nương dáng người xinh xắn lanh lợi đứng trước cũng hơi cúi đầu âm thầm nhíu mày.

Quản sự cô cô không biến sắc nhìn quét một vòng, “Bây giờ các chư vị đi về phòng từng người nghỉ ngơi. Ngày mai sẽ bắt đầu học quy củ. Việc này liên quan mật thiết tới chuyện sau này có thể thuận lợi lưu bài hay không, cho nên hy vọng mọi người không được buông thả, cho rằng vào được Minh Tú Cung thì có thể bình chân như vại. Trong số chư vị, được lưu lại cuối cùng chẳng qua chỉ được một nửa mà thôi.”

Sắc mặt của mọi người đều không thể nào đẹp mắt, ai nấy ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong lòng đều có đề phòng.

Vũ Vân Anh tìm tới phòng của mình, nằm ở phía nam, ánh sáng không tệ, không bị phân đến những căn phòng âm u ẩm ướt phía sau, xem ra chắc người nhà phải tốn chút khí lực.

Vừa mới ngồi vào chỗ của mình thì nhìn thấy một cô nương nhỏ nhắn xinh xắn đi vào. Chỉ thấy gương mặt nàng ta kiều mỵ, đường nét mang vẻ quyến rũ mê người, đôi mắt có hồn như biết nói. Thấy nàng ta nhìn tới thì thay đổi, bớt nét hồn nhiên thiếu nữ, thay vào đó là khí chất tiểu thư khuê các đoan trang.

Lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Vân Anh đã không thích. Ở nhà nàng ta, nhưng thiếp thất di nương đều có vẻ ta đây như vậy, làm người ta rất phản cảm.

Nàng ta thu hồi ánh mắt mình, ngay cả ý định chào hỏi cũng không có, trong khoảnh khắc quay đầu đi.

Kiều Uyển vừa định cất lời chào, lời ra đến khóe miệng liền cứng rắn nuốt trở về, sắc mặt tái xanh.

Đây là ý gì chứ?

Nàng ta đâu có lỗi gì với cô ta?

Nắm khăn tay căng thẳng, vừa định mở miệng thì nghe phía sau có giọng nói truyền đến, “Vũ tỷ tỷ, muội tới thăm tỷ đây. Ồ, đây là ai vậy, sao lại đứng chặn ở cửa?”

Cả người Kiều Uyển cứng đờ, cố gắng nở một nụ cười, vừa định nói thì bị người ta đẩy một cái, suýt chút nữa thì té ngã xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.