Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 74-5: Mong người buông tha! (Phần 5)



“Tần thiếp thỉnh an Chiêu Nghi tỷ tỷ, Tiệp Dư tỷ tỷ.” Tự Cẩm hai tay nhẹ chống trên hông, hơi ngồi xuống khom người hành lễ.

Nét mặt Lý Chiêu Nghi bất thiện, Cẩm Tiệp Dư đứng cạnh Lý Chiêu Nghi, đôi mắt xinh đẹp như lưỡi dao sắc bén liếc ngang qua người Tự Cẩm, khóe miệng nở một nụ cười khinh miệt.

“Hi Tần hả?” Lý Chiêu Nghi quan sát cô gái trước mắt, trong lòng càng thêm bực bội. Nhớ tới lời quý phi phân phó vẫn phải cố gắng kìm nén sự chán ghét thản nhiên nói: “Đứng lên đi.” Bây giờ Quý phi đang một lòng giữ thai, chỉ sợ các nàng gây chuyện thị phi cho nàng ta thêm phiền toái, đúng là có nhắc nhở các nàng không được phép gây sự với Hi Tần.

“Tạ ơn Chiêu Nghi tỷ tỷ.” Tự Cẩm trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, không nghĩ tới Lý Chiêu Nghi không nói câu nào khó nghe, cứ đơn giản như vậy buông tha nàng, nhất thời trong lòng lại thật cảm thấy hơi bất an.

“Cô cũng vừa từ Phượng Hoàn Cung về sao?”

Nghe Lý Chiêu Nghi lại còn nói chuyện với nàng, Tự Cẩm càng thêm cẩn thận, hơi cúi đầu cực kỳ cung kính nói: “Tần thiếp cũng chưa tới Phượng Hoàn Cung, đến nửa đường thì nhận được tin tức, do đó đang định đi về, không ngờ đúng lúc gặp được hai vị tỷ tỷ.”

Lý Chiêu Nghi khẽ hừ một tiếng, ánh mắt chằm chặp nhìn Tự Cẩm, im lặng một hồi, cuối cùng cũng nói một, “Còn chưa chúc mừng Hi Tần, chuyển khẩu là việc trọng đại của triều đình, nếu có thể hoàn thành hẳn là lập công lớn.”

Tự Cẩm nghe vậy trong lòng run lên, cơ bản không bao giờ nghĩ tới Lý Chiêu Nghi lại nhắc chuyện này trước mặt nàng. Là hữu tâm hay vô ý đây? Tự Cẩm không dám khinh thường, trên mặt vẫn cười tươi như cũ, ngọt ngào nhìn nàng ta, “Nhờ lời tốt lành của Chiêu nghi tỷ tỷ, nhưng tần thiếp không dám nghị luận quốc sự, hơn nữa tần thiếp cũng không hiểu được mấy việc này. Chỉ hy vọng người nhà tần thiếp có thể tận trung làm việc cho Hoàng thượng, vì triều đình hết sức, vì dân chúng phân ưu.”

Lý Chiêu Nghi cẩn thận dò xét sắc mặt Tự Cẩm, một lúc lâu sau khó được ôn hoà cười cười, “Hi Tần đương nhiên là người có đại phúc khí.”

“Chiêu Nghi tỷ tỷ làm muội muội ngại quá, vạn lần không dám nhận.” Tự Cẩm vội vàng nói, tỏ vẻ tiểu nữ nhi ngượng ngùng, “Chỉ trông ngóng người nhà có thể an bình là được.”

Lý Chiêu Nghi nhẹ nhàng cười một tiếng, “Cô mau về đi, ngày khác tỷ muội chúng ta lại tụ họp.”

“Tần thiếp cáo lui.” Tự Cẩm không có tiếp câu này trực tiếp cáo từ, trên mặt mang theo nụ cười thấp thỏm ngượng ngùng, diễn y khuôn nét mặt của tú nữ vừa mới vào cung nhận được ơn huệ thăng cấp, vừa khẩn trương hưng phấn lại hơi có vẻ bất an.

Chờ Tự Cẩm đi xa, Cẩm Tiệp Dư mới thu hồi ánh mắt, nhìn sang Lý Chiêu Nghi nhíu mày nói: “Chiêu nghi tỷ tỷ, cứ thế buông tha nàng ta sao?”

Lý Chiêu Nghi gảy gảy móng tay mới làm, không thèm nhìn Cẩm Tiệp Dư nói: “Quý phi nương nương đã nói vậy thì chúng ta cứ làm theo là được, huống chi cô thật sự nghĩ rằng cha của Hi Tần có thể làm tốt chuyện này ư? Trong triều đình có bao nhiêu người tài giỏi mà ai dám nhận làm việc này, cô nghĩ chuyện này dễ dàng như thế sao? Cũng chỉ có loại người kiến thức hạn hẹp như Hi Tần mới cảm thấy đây là chuyện tốt.”

“Tần thiếp đương nhiên biết rõ chuyện này không dễ làm, muội chỉ nghĩ Hi Tần có thể trong một khoảng thời gian ngắn từ vị trí Tô Tiểu Y được thăng làm Hi Tần thì người này không hề đơn giản như ngoài mặt vẫn lộ ra. Quý phi nương nương không coi nàng ta là gì thì chẳng lẽ người ta thật sự không đáng lo lắng? Chiêu nghi tỷ tỷ thử suy nghĩ xem, đã bao lâu rồi Hoàng thượng không vào hậu cung?”

“Hi Tần còn chưa thị tẩm, có đáng để cô khó xử nàng ta không.” Lý Chiêu Nghi cũng không coi Tự Cẩm ra gì. Một cô gái còn chưa nảy nở mà thôi, vẫn là Quý phi nương nương nói đúng. Đây chẳng qua là Hoàng thượng không thích chứng kiến quý phi có thai gây áp lực cho hoàng hậu, cố ý sủng ái một cô gái không thể thị tẩm nhằm ngăn cản ánh mắt của người khác mà thôi.

Bị Lý Chiêu Nghi mắng một trận, trong lòng Cẩm Tiệp Dư rất bực bội nhưng cũng phải cắn răng chịu. Vị phần của mình không bằng nàng ta, mặc dù trong lòng không cho là đúng cũng không dám phản bác. Nghĩ thế nên cũng chỉ cố gượng cười, không nói thêm gì nữa nhưng lại càng cảm thấy vị Hi Tần này tuyệt đối không đơn giản. Hôm nay thả hổ về rừng, ngày khác sẽ tới lúc Lý Chiêu Nghi hối hận. Nhà mẹ đẻ Quý phi quyền cao chức trọng, dù cho Hoàng thượng tức giận Quý phi cũng phải bận tâm Tô gia, nhưng là nàng ta và Lý Chiêu Nghi sẽ không có phần phúc tốt như vậy.

Trước đây Quý phi sai các nàng ra tay đối phó Tô Tự Cẩm, giờ lại kêu họ phải dừng tay. Trong mắt Quý phi bọn họ chẳng qua cũng chỉ là công cụ tay sai mà thôi. Giờ Quý phi đang có thai đúng là lúc tranh thủ tình cảm nhưng Quý phi lại trơ mắt nhìn Hi Tần chiếm giữ hoàng đế. Còn không phải là vì Quý phi cũng biết Hi Tần tuổi nhỏ không thể thật sự hầu hạ Hoàng thượng. Thà có một người như vậy chiếm giữ hoàng đế, còn có thể phòng ngừa các nàng thừa cơ hội này tranh thủ tình cảm, nhỡ đâu lại có thai. Bao nhiêu là thuận lợi như vậy nên Quý phi đương nhiên phải tận dụng.

Cẩm Tiệp Dư hiểu rõ ràng, Hoàng thượng có thể nhịn nhất thời nhưng ngày Quý phi sinh còn xa tới mấy tháng, lẽ nào Hoàng thượng thật sự có thể chịu đựng mãi ư? Lý Chiêu Nghi không chịu tóm lấy cơ hội này nhưng nàng ta lại không nghĩ buông tha đơn giản như thế. Chờ đến khi Quý phi sinh con, đến lúc đó thì càng khó có cơ hội.

Trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng lần trước đã bị trách mắng rồi nên Cẩm Tiệp Dư cũng biết phải che giấu suy nghĩ của mình, khẽ phụ họa lời Lý Chiêu Nghi nói, “Vâng, chuyện này tần thiếp nghĩ chưa kỹ, đa tạ Chiêu Nghi tỷ tỷ chỉ dạy.”

Lý Chiêu Nghi đắc ý gật gật đầu, “Đi thôi, phải tới chỗ Quý phi nương nương.”

Cẩm Tiệp Dư đi theo sau lưng Lý Chiêu Nghi, hơi cúi thấp đầu, không ai nhìn thấy nét mặt cương quyết của nàng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.