Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 38: Đấu trí



Nếu ngươi cho phép tôi cự tuyệt mà nói, tôi sẽ trả lời ngươi ngay lập tức, hừ! Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại cười tươi, “Tiểu nữ tử không biết thân vương giá lâm, xin tha tội cho, chỉ là không biết ngài tìm tôi có chuyện gì?”

Đàn ông mà ban đêm xâm nhập phòng phụ nữ còn có thể có chuyện gì? Xem tôi miệng quạ đen này, lòng tôi thầm oán một tiếng. Hắn lách bên cạnh tôi đi vào phòng, nhìn khắp xung quanh, “Ta xem cô chạy trốn vất vả như vậy, nghĩ tới an ủi cô một tiếng, cô sẽ không phải đang sợ bổn vương đấy chứ!”

Hắn thế mà lại đi theo sau tôi, tính ngươi lợi hại rồi, đã đem tôi sợ tới mức chết khiếp lên đây nè, còn chạy tới ném đá xuống giếng nữa, lại còn giả vờ thay tôi làm mèo có lòng tốt khóc chuột hay sao. Diệp Vũ tôi đây không dám nhận đâu, “Sợ à, đương nhiên là sợ rồi! Thân vương là huynh đệ của đương kim hoàng thượng, thử hỏi có thiên hạ ai mà không sợ chứ?”

Nghe như có vẻ nịnh nọt vậy, bỏ đi, tôi đã chụp được thì chụp luôn đi! Tốt nhất là có thể chụp trúng, nếu không thì tôi đã uổng công rồi.

“Ngươi ngoài miệng thì nói hay lắm nhưng trong lòng ngươi thì sợ lắm có phải không!” Hàm Mặc cười khẽ, ngồi xuống trước bàn, cầm tách trà rót một chén, “Sao vậy chứ! Tiểu nữ tử nghe được ngài là dòng họ thân vương lúc ấy, sợ tới mức suýt chút nữ thì đái ra quần rồi còn gì!” Cô gái nhỏ tôi đây co vào dãn ra được, chút nhỏ ấy tôi có thể ấm ức mà nhịn, những lời này của tôi làm cho hắn buồn cười, ho nhẹ một tiếng, có thể là bị sặc nước chè,

“Cốc… cốc…” Ngoài cửa truyền đến tiếng tiểu nhị gọi, “Diệp cô nương, mở cửa, tôi mang cho cô chút nước ấm này”

Tôi thầm kêu thảm một tiếng, có sắc lang ở đây, tôi nào dám tắm đâu! Liếc nhìn hắn một cái, tôi đứng dậy ra mở cửa, “Tiểu nhị, hôm nay tôi không cần, sáng mai ngươi mang chút nước ấm qua đây vậy”

Tiểu nhị sửng sốt, có chút khó hiểu nói, “Chuyện này…?”

“Cô xem cô vẻ mặt đầy mồ hôi, đừng có tự mình làm nóng lên hỏng người” Cửa mở to ra, Hàm Mặc đứng cạnh cửa nhẹ giọng nói, mặt của tôi biến sắc đen sì, tiểu nhị nhìn thấy chúng tôi đứng cạnh nhau, mặt đỏ lên đi vào đổ nước vào bồn tắm, chắc chắn là hắn hiểu lầm rồi.

Đợi tiểu nhị ra ngoài tôi còn đứng đó không lên tiếng, vị thân vương ở phương diện này chắc chắn có nhiều kinh nghiệm lắm, nói ra mà mặt không đỏ, tim không đập, da mặt khá dày.

Nếu không phải vì thân phận của ngươi, nếu không phải là tôi yếu thế, nếu hiện tại không phải là trọng nam khinh nữ, tôi đã sớm đá một nhát cho hắn bay lên tới tận mặt trăng để thưởng thức chị Hằng rồi, lại còn đợi tới phiên hắn giương oai ở trong này sao? Nếu mà răng nanh của tôi đầy đủ ý à, tôi đã không làm thì thôi, còn đã làm thì phải làm đến cùng đem cắn chết hắn luôn!

“Đứng thế nào! Lại đây ngồi đi” Nhìn thấy bộ dạng tôi nghiến răng nghiến lợi, hắn cười khẽ, chỉ chỉ vào chiếc ghế đối diện, “Thân vương không mệt sao? Hay là ngài đi về nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm mai lại đây cùng tôi nói chuyện phiếm nhé”

Tôi hít sâu một hơi, ngồi đối diện với hắn, “Vừa mới tới được một lúc, cô đã hạ lệnh trục khách sao?” Hắn cứ coi như không có chuyện gì để ý tới cảnh túng quẫn trước mắt, lắc lắc chén trà, uống xong một ngụm, rồi sau đó lén liếc mắt lên nhìn bắn vào tôi một cái, ánh mắt vô cùng lãnh liệt. Lòng tôi phát lạnh, không ngờ hắn lại là một khối băng không thể đụng vào, xem ra đêm nay tôi đừng có nghĩ tới chuyện ngủ rồi, chắc phải cùng hắn ngóng chờ tới sáng mất. Nếu chỉ như thế này thì tốt quá, chẳng may hắn nổi thú tính, muốn bá vương ngạnh thượng cung thì sao đây?

Tôi cũng không dám tưởng tượng thêm, “Không có nha! Tôi chỉ nghĩ cho Vương gia mà thôi! Giấc ngủ không tốt sẽ ảnh hưởng lớn tới thân thể đó, Vương gia phải chú ý tới thân thể nha! Đêm ngày làm lụng vất vả, thân mình có làm bằng sắt cũng chống đỡ không nổi đâu”

Xong rồi, diễn đạt thế nào mà lại toàn từ xấu nổi lên, tôi và hắn lúc đó cũng đâu kém việc đâm thủng tờ giấy, hắn cũng không đi cũng có ý tứ thật chính xác, chắc hắn không phải muốn giữ chặt lấy tôi đấy chứ?

Ở cổ đại các Vương công quý tộc đã thích một phụ nữ, cũng không giống người ở hiện đại hàm súc như vậy, hơn nữa còn được pháp luật bảo vệ, lấy thân phận đè chết người, danh phận sầu chết người ở cổ đại lại càng rõ ràng, trong lòng họ chỉ có không thể tưởng tượng nổi, không có càng quyết chiếm bằng được.

Quả nhiên hắn ngồi đối diện nghe ra manh mối, cười hàm ý, “Ngày đêm làm lụng vất vả sao? So sánh này thật là đúng quá, hay là cô làm sạch thân thể trước đi, bổn vương ở trên giường chờ cô nhé? Thân thể ta được làm bằng sắt đó”

Đầu tôi nổ “ầm” một tiếng, mặt mày bị những lời ám muội như thế đỏ bừng lên, tức chết lên được! Xem biểu hiện đáng chết kia của hắn kìa, tôi bỗng phát hoả, bây giờ nên làm gì đây?

Nhưng tôi lại là một thiếu nữ tay trói gà không chặt có năng lực làm gì bây giờ? Hiện giờ tôi có thể lý giải tâm tình Khuất Nguyên nhảy sông La Giang rồi, đã chết là hết chuyện, nhưng mặc kệ mọi chuyện thì thế nào? Đêm nay cho dù có vắt hết óc ra cũng phải cố chống tới hừng đông, ngày mai lại tính tiếp, xem ra chỉ có thể dùng trí thôi, “Vương gia cứ nói đùa, nếu Vương gia có thể giải ra đề tôi ra thì nói sau đi thấy thế nào?”

“Ngươi kiểm tra bổn vương sao?” Mặt hắn có vẻ nghiền ngẫm.

“Cứ xem như vậy đi! Chúng ta ra một điều kiện, nếu ngài có thể trả lời được, đêm nay ta sẽ cùng ngài, nếu ngài không trả lời được xin mời về”

“Được!”

“Vương gia nói phải giữ lời chứ?”

“Bổn vương một lời đã định, nói chuyện thì đương nhiên giữ lời rồi”

Trong lòng tôi thầm kêu một tiếng “Tuyệt”, ngươi chết chắc rồi, cứ ngoan ngoãn tiếp chiêu đi!

Cũng không ngờ tôi ở trên mạng lại học được không ít nhé! Tôi cười khẽ nhìn hắn, “Trước đoán một cái đi! Trâu chó lợn dê cùng thi chạy, chạy tới điểm kết xong, trâu chó lợn đều mệt vô cùng thở hồng hộc, chỉ có dê không thở….đoán xem là thành ngữ gì?”

Trên mặt tôi hiện lên chút đắc ý cười cười, hắn ngồi đối diện sợ ngây người, mặt nhăn lại, có vẻ suy nghĩ khổ sở, tôi ở bên cạnh đã nhịn không nổi cười rồi, khó quá đi ha!

Nhìn vẻ mặt hắn không thể đoán nổi, tôi cười giảo hoạt, đợi hắn thiếu kiên nhẫn hỏi lại tôi. Một lát sau, hắn có vẻ tức đủ, ánh mắt sáng chói nhìn tôi, “Nói cho bổn vương biết, đáp án là cái gì?”

Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười ha hả, “Ngài thực ngốc quá ha, chính là hãnh diện mà thôi (dê không bật hơi ra)!” Nếu đùa giỡn hắn thì tôi tuyệt đối không nương tay. Hắn ngồi đối diện mặt bỗng bừng tỉnh hiểu ra, sau đó lại thở phì phì, ngoài miệng không che giấu được ý cười, “Cô đúng là một tiểu nha đầu giỏi ha, dám đùa bỡn bổn vương, xem bổn vương có dám đem cô ăn sạch không”

Hắn giả vờ động dục chồm tới, chuyện này làm tôi phát hoảng, nhảy dựng lên, “Nè, sao ngài lại không phân rõ phải trái nha! Nói chuyện phải giữ lời đó, xấu lắm, xấu quá”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.