Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 44: Bất ngờ gặp tai ương



Vẻ mặt tôi đau khổ nhìn vị thái giám ngồi đối diện uống trà, chân tướng đã biết, lại vượt xa những gì tôi nghĩ, chỉ có trời mới biết nhiều sự kiện liên tiếp cất dấu trong vụ án này.!

Hiện tại xem ra đã xong đâu! Vì sao Long Kỳ lại bị đuổi giết? Là ai đã bỏ tiền thuê Hắc Quỷ Môn? Chỉ dùng ngón chân suy đoán thôi là tôi do mệnh xấu mới chẳng may bị kéo vào sự hỗn loạn bên trong. Trời ơi! chả lẽ là đang trừng phạt tôi chuyện tôi hiểu lầm Long Kỳ sao?

Thôi bỏ đi, hiện giờ tôi đi gặp Long Kỳ nói xin lỗi là được chứ gì. Sau đó nhanh chân tránh người, cách xa bọn họ, cắt đứt hoàn toàn mọi liên quan với hắn.

“Xin hỏi tôi nên gọi ông là Công công dược không?” Đến nửa ngày tôi cũng không biết ông ta họ gì!

“Cô nương thông minh lắm, chỉ liếc mắt đã nhìn ra, ta họ Hà, Hà Nhân Nghĩa công công!” Ông ta khen ngợi tôi liếc mắt nhìn tôi một cái. Tôi sao lại không thông minh chứ? Người sáng suốt cũng nhìn ra mà, chỉ có mình ông ta là không biết mà thôi.

“Hà công công sao? Ông bảo tôi có nên đi xin lỗi Long Kỳ không? Ông xem thuộc hạ của ngài ấy đều mắng tôi hết”

Nhớ tới ánh mắt hung tợn của họ tôi cảm thấy rùng mình. Trước kia thì không sao, giờ lo lắng cũng không đủ. Tôi nghĩ ngợi mãi cũng không thể đứng lên nổi.

“Đúng đấy! Cô nên đi nói xin lỗi với chủ nhân nhà chúng ta đi, lòng dạ ngài rộng lượng nhất định sẽ tha thứ cho cô”

Hà công công vuốt ve bàn tay bóng loáng được chăm sóc kỹ của ông ta. tự mình ngắm nghía.

Tôi áp sát vào ông ta, “Hỏi thêm một câu nữa, rốt cục Long Kỳ có thân phận gì, ở trong cung ngài ấy là loại người nào?”

Ông ta bị doạ nhảy dựng lên, trừng to mắt, thở không ra hơi, mím môi, “Cô hỏi chuyện này làm gì?”

“Tò mò không được sao! tôi chỉ hỏi có một câu thôi mà, đừng có dùng loại ánh mắt sói này nhìn tôi chứ?”

Tôi trợn mắt liếc, ngồi xuống, Long Kỳ này rốt cục là loại người nào, Hoàng Thượng đã phái hắn tới tra xét vụ án giết người này chắc chắn là rất tín nhiệm hắn, chả nhẽ chức quan của hắn cao lắm sao?

Lúc này lại nghe Hà công công ngồi cạnh nói chậm rãi, “Chủ nhân nhà chúng ta là người quan trọng bên cạnh Hoàng Thượng! Chức quan rất cao, hơn nữa lại vô cùng có năng lực”

Chuyện này nhận ra rồi lại còn muốn ông ta nói sao? Nghĩ tới Long Kỳ này nhất định là thuộc hạ quan viên được sủng ái nhất của Hoàng đế rồi! Nghĩ hắn tuổi còn trẻ vậy mà đã làm được thế, thực không đơn giản chút nào nha!

Xin lỗi sao? Bày tỏ thực khó khăn quá ha!

Trong lòng tôi thầm nghĩ, tôi nói thế nào đây nhỉ? Long Kỳ xin thứ lỗi, tôi hiểu lầm anh rồi, xin anh rộng lượng tha thứ, anh đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, cũng đừng có phạt tôi. Người ta nói kẻ không biết không có tội, tôi thực sự không biết kế hoạch này của anh mà! Nếu mà biết chắc tôi nhất định sẽ phối hợp. Nhưng cũng phải trách cả anh nữa chứ? Nếu anh sớm nói ra, thì tôi cũng không đến nỗi ngất xỉu xấu mặt thế chứ! Cũng là anh muốn chê cười tôi thôi.

Ôi chao! Sao thế nào mà lại thành đấu võ mồm rồi. Tuyệt đối tôi không thể dùng giọng điệu này nói với hắn, nếu không hắn lại hiện ra vẻ mặt khác thì tôi chết chắc rồi!

Thôi, chỉ nói đúng một câu, thực xin lỗi là được! cứ phải dài dòng văn tự làm gì, phiền chết!

Trong lòng tôi cứ lẩm nhẩm câu thực xin lỗi, thực xin lỗi, dần dần đã tiến gần tới sát phòng Long Kỳ rồi, sao lại đóng cửa nhỉ, hắn không ở trong sao?

Tôi lặng lẽ đưa tay đẩy nhẹ cửa một cái mở ra, bỗng chốc thấy mấy ánh mắt đồng loạt phóng tới hướng tôi, sao lại có những người này chứ? Trước mắt mọi người đang quây quần quanh bản đồ nghiên cứu gì đó! Long Kỳ ngồi chỗ chính, vẻ mặt lạnh lùng nhìn tôi, “Cô có chuyện gì?”

Ôi ôi, thảm rồi! Tôi đứng xin lỗi trước mặt nhiều người như vậy mất mặt quá ha! Tôi âm thầm cắn răng, còn kêu la chuyện này làm gì! Hiện giờ được lắm, tên đã lên dây không thể không bắn, lùi bước mới thực ngu ngốc. Tôi hé miệng cười, nhưng không được tự nhiên cho lắm, cười giả lả, “Mọi người đang bận việc ha! Tôi…tôi tới là muốn nói với Long Kỳ một câu thôi!” Tôi giơ ngón tay lên.

“Nói đi!” Ánh mắt Long Kỳ nhìn sang bản đồ, làm ra vẻ không chú ý lắm.

“Tôi nghĩ đến chuyện hiểu lầm ngài vụ kiện giết người kia muốn nói thực xin lỗi, tôi không biết sẽ liên luỵ tới nhiều chuyện vậy! Nếu lúc ấy ngài nói cho tôi biết, tôi sẽ rất phối hợp, thật sự tôi….sẽ vô cùng phối hợp” Xúc động quá đến nỗi giọng cũng lạc đi, “Chỉ đó thôi sao?”

Long Kỳ ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt có nét cười. “Chỉ có vậy, tôi hiện giờ phải đi, vì vậy nói lời từ biệt lần cuối, vậy không quấy rầy các người nữa, hẹn gặp lại”

đúng là doạ người quá mà! Thật may là tôi không nhìn vào sắc mặt của những người khác, xem ra là thắng lợi mỹ mãn rồi! Chắc hắn đã tiếp nhận rồi ha!

Vừa bước chân ra khỏi cửa, trong đầu tôi nảy lên ý nghĩ này.

“Cô cho là cô còn đi được nữa sao?” Tôi tưởng mọi chuyện đã xong, ai ngờ có tiếng Long Kỳ truyền tới đằng sau, tôi dừng bước, quay đầu lại, “Ý ngài là gì ạ?”

“Tất nhiên là cô đã biết rõ rồi, cô cho rằng ta sẽ thả cho cô đi sao?” Long Kỳ toát ra cười, biểu hiện vô cùng nghiêm túc. “Ôi…?” Mắt tôi sắp lòi rồi này, có lầm không đây, không thả tôi đi sao?

Lúc này một người tiến vào, là vị Hà công công kia, nhìn thấy hai chúng tôi đứng như tượng gỗ, giải thích không đầu không đuôi, “Chủ nhân, các người đều ở đây hết à! Tôi không phải cố tình nói, chỉ là vì tôi không muốn nàng hiểu lầm chủ nhân nên không cẩn thận nói ra ạ”

Viêm Hoả bên cạnh Long Kỳ thì thầm, “Ông ta càng ngày càng giống phụ nữ, nói nhiều như vậy! Có che cũng không che được”

“Diệp cô nương, ta không thể cho cô rời đi được, bởi vì cô đã biết rất nhiều, kế hoạch này không thể có chút sơ hở nào, mời cô ở lại”

Long Kỳ bình tĩnh nhìn tôi, tôi không phải không rõ ý của hắn, chẳng phải là sợ tôi nhiều miệng lộ ra kế hoạch của hắn sao! Cửa đóng xem người, lại xem thường cả tôi.

“Long đại nhân, ngài có thể yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không lệ ra nửa chữ, nhất định thay ngài bảo vệ bí mật này” Tôi gật gật đầu kiên định nói.

“Nếu đao đặt lên cổ cô thì sao?” Hai má Long Kỳ có chút tức giận. Tôi cũng tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, bỗng chốc cứng họng, nghiêm trọng vậy sao? Nhưng nếu đao đặt trên cổ tôi thì tôi thực không dám cam đoan! Có lẽ sẽ khai ra!

“Sao không nói nữa đi! Vậy mời cô nương đừng có cậy mạnh, chỉ cần kế hoạch này của ta hoàn thành nhất định ta sẽ thả cô ra, còn giờ nửa bước cô cũng đừng hòng thoát đi”

Giọng Long Kỳ lạnh lùng vang lên, mà nhìn tôi, cũng chỉ vị Hà công công này vẻ mặt khổ sở nhìn tôi, hình như là tự trách ông ta lắm miệng. Hà công công sợ tới mức cúi thấp đầu xuống, nhếch miệng, cong người xuống.

“Này, Long Kỳ, tôi không muốn đi theo các người. Tôi tuyệt đối đồng ý với ngài không nói ra ngoài, có muốn tôi thề không?”

Nhìn ánh mắt của hắn mà lòng tôi phát lạnh, trong lòng sinh ra kháng cự. Tôi không muốn cùng họ một chỗ, họ có cách làm việc riêng, mỗi tiếng nói cử động của họ đều làm cho tôi không thấy thoải mái tẹo nào. Tôi là một cô gái sống động, không phải là con cú tránh trong bóng tối, theo chân họ quả thực rất dày vò.

“Không phải do cô chọn nữa rồi, Lãnh Phù, ngươi mang nàng vào phòng của nàng đi”

Long Kỳ lại lần nữa ngồi lại vị trí, xem kỹ bản vẽ trên bàn. “Vâng” Lãnh Phù tà tà liếc tôi mọt cái, “Đi thôi!”

Cứ như vậy sao? Long Kỳ này cũng bá đạo quá đi! Cứ một câu vậy đã đánh tôi trở lại nguyên hình sao? Tôi vừa rồi nói xin lỗi với hắn cũng biến mất tăm.

“Này, Long Kỳ, tôi đã xin lỗi ngài rồi, cũng đã cam đoan với ngài rồi, ngài còn muốn thế nào nữa? Tôi không thèm làm bạn với các người đâu nhé. Ngài đi con đường của ngài, còn tôi đi cầu gỗ của tôi, không ai đụng ai! Aizz! Thân thể tự do của tôi không có bất cứ ai có thể muốn làm gì thì làm, cho dù dao đặt trên cổ tôi thì cùng lắm là tôi chết thôi.”

Cứ nói mạnh trước, dù sao sau này mỗi người một ngả, chẳng gặp nhau, tôi sợ ngài sao.

“Ta không tin cô”

Long Kỳ đến cả đầu cũng không ngẩng lên vẫn tiếp tục nghiên cứu bản đồ. Tôi hít một hơi dài, cố gắng tự khuyên mình bình tĩnh lại, đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, phải bình tĩnh, đừng chấp nhặt với hắn. Mày là người con gái thế kỷ hai mươi mốt có phong độ, có nội hàm, sẽ không bị người cổ đại làm cho tức chết được. Nhưng lửa giận cũng không nén được cứ bùng lên, tôi tức quá cắn môi hét vang.

“Nè, anh đừng quá đáng thế chứ, anh dựa vào cái gì mà dám nghi ngờ nhân cách của tôi? Người của anh cao thượng quá đi, bá đạo sai khiến người khác, anh không phải là người!”

Cuộc đời tôi ghét nhất là bị người ta dùng quyền áp đặt trên người, tôi không giận mới là lạ. Vừa nói xong, hơn mười con mắt tức giận quét thẳng về phía tôi, xem ánh mắt kia như muốn nuốt chửng tôi, muốn đem tôi xé thành từng mảnh nhỏ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.