Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 48: Dã ngoại khách sạn



Xe ngựa đi trên đường xóc nảy liên hồi, cũng may là xe ngựa này chất lượng tốt lại rất rộng, không chật chội. Tôi và Viêm Hoả ngồi một bên, Lãnh Phù và Long Kỳ ngồi một bên, cả bốn người ngồi trên xe không nói gì. Long Kỳ từ từ nhắm mắt lại, hình như là suy nghĩ gì đó. Hắn không mở miệng, Lãnh Phù và Viêm Hoả cũng tự nhiên cúi đầu không nói gì. Chỉ có tôi là trừng mắt to nhỏ nhìn ra bên ngoài quan sát xung quanh.

Đi được mấy canh giờ, tôi nhìn ra xa một chút, thấy xung quanh toàn là rừng cây, xe ngựa đi trên đường, điều khiển xe là Hà công công, còn ba người giả làm người giúp việc đi đằng sau. Tôi thực sự bội phục họ, chịu trách nhiệm vác nặng vậy đó, thế mà lại cứ đi như bay, chẳng có chút tia mệt mỏi nào.

“Hà công công à, chúng ta ra khỏi huyện Kinh đô chưa?”

Tôi hỏi thăm. Hà công công đáp bên ngoài, “Chỉ cần đi ra khỏi cánh rừng này thì đã không còn là phạm vi của Kinh đô nữa” “Hôm nay chúng ta đây có thể dừng ở đây sao?”

“Không thể, trước khi trời tối phải tìm một khách sạn dã ngoại để nghỉ, đợi sáng mai lại chạy tiếp”

bọn Long Kỳ đều đã nghiên cứu kỹ đường đi của vùng này tốt lắm, chỉ cần đúng lúc tìm được chỗ nghỉ ngơi. Tôi không hỏi lại nữa, dựa đầu vào thành xe nhắm mắt lại, đợi cho tới khi nào dừng.

Theo thời gian, chúng tôi rất nhanh chạy tới khách sạn Thịnh Vượng này. Xuống xe, tôi nhìn quanh đánh giá, trong vòng trăm mét chỉ có duy nhất một nhà ở, tất cả đều được làm bằng gỗ, có hai tầng, lầu một thiết kế có phòng khách. Có thể là do cách xa thị trấn nên chủ nhà thiết kết cực kỹ đơn giản.

Tôi và Long Kỳ đi trước, vừa bước vào cửa bà chủ đã cười mê người ra đón, “Vài vị nghỉ trọ hay là vẫn đang tìm chỗ ngủ trọ ạ?”

“Tìm chỗ ngủ trọ” Long Kỳ cười khẽ, “Tuyệt lắm, xin hỏi cần mấy phòng ạ?” Thần kinh của tôi căng thẳng, tôi vẫn chưa nghĩ tới tình huống này. Ánh mắt bà chủ nhìn xuyên qua Tôi và Long Kỳ, có vẻ hiểu ra. Tôi quay đầu xem Long Kỳ, hắn suy tư một lúc sau đó lại cười như trước, “Chúng tôi cần bốn phòng”

Trong lòng tôi thầm phân chia, nếu để cho tôi và Long Kỳ một phòng mà nói, Lãnh Phù và Viêm Hoả một phòng, bốn người còn lại vừa đủ hai người một phòng, vừa vặn bốn phòng. Tôi trợn to mứt, nhìn trừng trừng Long Kỳ, dùng ánh mắt bảo hắn như thế là không được. Hắn cũng chẳng thèm nhìn tôi cứ lẽo đẽo đi theo sau bà chủ lên lầu.

“Các vị buôn bán tơ lụa phải không ạ? Từ đâu tới vậy?” Bà chủ đúng là chủ nhà nhiệt tình, dọc đường cứ hỏi đông hỏi tây. “Chúng tôi mới từ huyện Kinh Đô đến đây” Long Kỳ trả lời bà ta, một nhóm người đi sau chúng tôi.

“Đây là bốn phòng, các người tự chọn đi nhé! Ta đi xuống viết sổ sách”

Bà chủ đưa chúng tôi tới trước cửa phòng rồi bước đi. Long Kỳ đẩy ra phòng đầu tiên, đi vào. Tôi bước theo sau, cũng vào phòng, “Này, Long Kỳ, đêm nay ngủ thế nào đây?”

Long Kỳ quay đầu có hứng thú nheo mắt lại, nhìn ánh mắt đề phòng của tôi thì cười khẽ, “Cô đừng lo, ta dành cho cô ngủ, đêm nay ta và Trương ngũ ca ngủ”

Tốt nhất là vậy đi, trong lòng tôi thở dài nhẹ nhõm. Buổi tối cả nhóm chúng tôi ăn cơm ở khách sạn, tay nghề bà chủ thật được lắm, xanh xao mê người, mùi vị nức mũi, bà ta còn khách sáo bảo chúng tôi tạm được, tôi mừng rỡ lớn tiếng khen ngợi. “Bà chủ à, cơm bà nấu từ lúc ta chào đời tới giờ mới được ăn thứ ngon nhất đó! Có thể so với quán rượu to được mà, sao lại bảo là có thể ăn tạm được thôi sao. Là phúc của chúng ta mới đúng”

Bà chủ cao hứng cười rõ tươi, bốn phía xung quanh cũng cười ầm lên, không khí có chút ấm áp, bà chủ lại cao hứng lần nữa nấu thêm một vài món, tôi ăn càng hăng hơn. Thời đại này, làm người phải có tinh thần giải trí chứ, nếu không thì hỏng mất.

Trở lại phòng, Long Kỳ ngồi yên uống trà, tôi ngồi ở đầu giường buồn bực. Loại trường hợp này thực khó xử lắm, tiến thoái lưỡng nan. Hai người mới quen nhau sơ sơ lại vì bắt buộc mà phải ở chung một chỗ với nhau đã là chuyện khó tin rồi, huống hồ tôi và hắn lúc trước còn có một đoạn chuyện xảy ra, lại càng làm cho tôi cảm thấy không được tự nhiên, lòng tôi vẫn nhàm chán đoán xem hắn lúc nào mới đi.

“Này, Long Kỳ, không phải anh bảo là đến chỗ Trương Ngũ ca ngủ sao?” Tôi nhắc nhở hắn.

Long Kỳ uống xong chén trà, nhìn tôi thản nhiên bảo, “Nếu đã nói vậy, cô có thể ngủ trước đi” Hắn đương nhiên biết tôi sợ cái gì. Tôi mím miệng, không đáp lại, dựa vào mép giường, cả ngày sóc nảy, toàn thân thực sự rất mệt mỏi, ánh mắt díu lại, thần chí có chút không rõ, mặc kệ, tôi nhất định phải ngủ mới được, nháy mắt sự phòng bị trong lòng thả lỏng, một đầu ngả xuống giường tiến vào mộng đẹp. Tư thế này của tôi tuy thực bất nhã chút, nhưng dang chân dang tay ra chiếm toàn bộ giường, đây là ý nghĩ cuối cùng của tôi. Long Kỳ muốn ngủ à, đừng có mơ nhé.

Hôm sau tôi là người dậy muộn nhất, đợi tôi vệ sinh sạch sẽ xong, mọi người đã ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, bà chủ nhìn thấy tôi đến, nhiệt tình tiếp đón, “Lâm phu nhân, nhanh chút lại đây ăn sáng nào!” Tôi ngừng nghĩ nửa giây, Lâm phu nhân sao? Bảo tôi ấy à? Bỗng dừng chợt nhớ Long Kỳ lấy họ giả là Lâm, tôi là phu nhân của hắn thì chính là Lâm Phu nhân rồi. Tôi một lúc lâu mới nhăn nhó cười cười, “Được, buổi sáng ăn gì vậy?”

“Là mỳ ha! Ta thích ăn lắm” Tôi chạy vội tới, nghe thấy có người bên cạnh thì thầm, “Cô ta sao cái gì cũng thích ăn thế! Như heo vậy” Viêm Hoả này một ngày mà không đá tôi vài câu chắc là không chịu nổi. Tôi thích ăn thì thế nào, tôi ăn là của Long Kỳ, cũng không phải ăn của ngươi, hừ!

Tôi bưng bát mỳ lên, hít một ngụm trơn tuột trôi xuống, khiêu khích trừng mắt liếc Viêm Hoả một cái, trong lòng trào lên sự chống đối với cô ta.

“Khụ…… khụ…..” Tôi khụ một tiếng, làm mọi người chú ý, tôi khụ mạnh hơn, chỉ vào Viêm Hoả bảo: “Nha đầu kia, mang chút nước cho ta nhanh lên” Hai tròng mắt Viêm Hoả nổ lớn, sắc mặt đỏ bừng, thở phì phì, tôi vừa ho khan vừa la lên, “Ngươi nha đầu kia, nhanh đi rót chút nước cho ta, ngươi định cho ta ho sặc chết có phải không?”

Trong lòng tôi thấy buồn cười, xem tôi chỉnh ngươi trước mặt người khác, lúc này trừ nhóm chúng tôi ra, ngồi quanh cũng có mấy bàn người dân, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Viêm Hoả, biến thành mặt mũi cô ta rất mất mặt, không tình nguyện đứng lên bứng một bát nước đưa cho tôi, khoé mắt tôi cười, nhận lấy uống xong chỉ vào trên lưng tôi bảo, “Giúp ta thông khí chút, ghê thật, sao tự dưng lại sặc chứ”

Tôi vừa lẩm bẩm vừa cười thầm. Lần này sắc mặt của cô ta đều tức nhanh, đấm thật mạnh lên lưng của tôi hai cái, tôi vừa uống ngụm trà thì lập tức phun ra, tôi quay đầu thật mạnh lại, “Ngươi muốn hại chết ta sao! Ngươi làm nha đầu kiểu gì thế, thật là, chân tay thô quá, mà cái đầu thì ngốc ghê” Tôi cao hứng vừa mắng vừa ăn nốt bát mỳ, có qua có lại mới toại lòng nhau chứ! Mắng tôi là heo à, có ngươi mới là heo ngốc thì có.

Tôi lén cười thầm, trong lúc vô ý nhìn thấy ánh mắt của Long Kỳ, trong mắt hắn viết rất rõ ý tứ. Lòng tôi đập bùm bưng bát mỳ lên, vừa trốn ánh mắt của hắn vừa ăn rất nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.