Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 53: Chê cười



“Tỷ tỷ à, các người từ đâu tới? Giờ lại đi đâu thế?” Thu Nhi nháy mắt hỏi tôi.

“Chúng ta từ huyện Kinh đô bên đến, lần này là đi buôn bán tơ lụa” Tôi đã đồng ý với điều kiện của Long Kỳ nên thuận miệng nói rất nhanh. Tuy Thu Nhi thực đơn thuần, nhưng tôi cũng không muốn doạ nàng ta. Tất nhiên chuyện Long Kỳ nói khi nào đến Đột Quyết sẽ thu xếp cho nàng ta, tới lúc đó chỉ cần nàng ta có cuộc sống yên ổn là được!

Dọc đường đi Thu Nhi vẫn không nói chuyện gì nhiều liên quan tới nàng ta. Tôi sợ nàng ta thương tâm nên cũng không nhắc đến, cứ nghĩ tới nàng ta đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi, trên mặt mệt mỏi. Tôi tốt bụng cho nàng ta mượn vai dựa vào, nàng ta cảm kích cười, nhắm mắt lại yên tâm ngủ.

Ánh mắt tôi chạm vào tầm mắt của Long Kỳ, đọc cũng không hiểu ý hắn, tôi bĩu môi, mặt cúi thấp xuống, dòng suy nghĩ đi theo tiếng xe lọc cọc.

Người ở trên đường huyện Thanh Đường làm chậm trễ, xe ngựa không thể đi tiếp tới nơi cần đến nên đành dừng một chỗ, xem ra lần này chúng tôi phải nghỉ ở ngoài rồi. Cuối cùng thì tới một bãi trống hoang dã khi sắc trời vừa tối, Hà công công dừng xe lại xong, Trương Ngũ ca và hai người khác lập tức chuẩn bị mọi thứ. May là họ cũng mang đi theo lều bạt để chăng lên. Viêm Hoả thì bắt đầu oán giận, vừa vội đi kiếm nhánh cây to vừa kêu lên, “Thực làm người ta tức chết lên được, nếu vừa rồi đi sớm một chút thì sẽ không phải dãi gió dầm sương rồi!”

Tôi biết nàng ta thầm oán tôi trong lòng rất nhiều, nhưng lần này tôi cũng không muốn đấu võ mồm với nàng ta, cứ ngồi một bên giúp nhóm lửa.

Tôi nghĩ Thu Nhi đụng tới nhóm người chúng tôi đây chắc chắn cảm thấy rất kỳ lạ, chủ nhân đôi lúc lạnh nhạt như nước, có lúc lại tâm sự nhiều, hai nha đầu lãnh đạm không hay nói, ba người giúp việc chẳng cất lời nào, hơn nữa lại còn có một người nói chuyện chẳng giống phu nhân tẹo nào, tổ hợp này cũng thực rực rỡ quá. Chẳng trách được, ai bảo những người này ngày thường đều là vì chủ nhân ở trên cao không với tới của họ kia? Lạnh lùng kinh người, đến cả nói chuyện phiếm cũng không buồn mở miệng, hành động thì không thể nào đoán được.

Nhìn Thu Nhi thỉnh thoảng ngắm trộm mặt máy nhíu lại của Long Kỳ, con nhóc kia chắc chắn cũng không thấy tự nhiên cho lắm, xem ra thì tôi phải giải toả không khí này một chút mới được.

“Các người có muốn nghe truyện cười không?”

Mọi người đang bận rộn đột nhiên quái dị liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi cứ nghĩ đến một đám lạnh lùng, thì Hà công công lại tiếp lời, “Phu nhân định kể chuyện cười gì cho chúng tôi nghe đây?’

Tôi giảo hoạt cười, làm như thật kể, “Trước kia có một cô gái trông cực kỳ xấu xí, đàn ông cứ nhìn thấy cô là vội vàng tránh xa. Cô gái này có một tâm nguyện chết người đó là muốn bọn buôn người bắt cóc. Vì thế mỗi khi màn đêm buông xuống, cô liền đi tới con đường nông thôn có ít người qua lại, chờ đợi thời khắc kia đến.

Trời cũng không phụ lòng người, đêm nay, cô cuối cùng cũng bị một tên cướp bắt cóc nhét vào trong xe ngựa. Bọn cướp mang theo “thành quả thắng lợi” của mình tới gặp tên đầu sỏ, chuẩn bị bẩm báo lĩnh thưởng. Nhưng mà khi tên cầm đầu nhìn thấy mặt mũi của cô gái, bỗng mắng tên cướp kia là mắt mù, cũng giao trách nhiệm cho hắn lập tức mang cô gái kia rời sơn trại.

Bọn cướp lại theo lệnh mang cô gái rời đi, nhưng cô gái kia cơ bản là không muốn đi. Cứ giằng co rất lâu, bọn cướp dùng mọi thủ đoạn cưỡng bức, đe doạ, đánh đấm đủ trò nhưng cô gái vẫn một mực không chịu khuất phục, nhất quyết không chịu đi. Cuối cùng tên cầm đầu thấy thế mới bất đắc dĩ kêu lên, “Coi như xong rồi! Trong trại không cần!”

Giọng điệu của tôi tràn ngập hình ảnh, nói bốc lên câu cuối cùng, âm thanh chưa dứt thì đã nghe đằng sau vang lên tiếng “lạch cạch”, dĩ nhiên Viêm Hoả nhẫn nhịn không được nữa rồi cười phụt ra, lúc này những người khác cũng cười ha ha tiếp theo, không khí nặng nề lập tức trở nên sinh động hẳn lên. Khoé mắt tôi quét qua Long Kỳ một cái, thấy khoé miệng hắn cũng nhếch lên, lộ ra vẻ tươi cười tự nhiên, Hà công công mặt mày thú vị hỏi, “Trên thế giới này thực sự có cô gái xấu đến thế sao?”

Tôi theo lời ông ta nói tiếp, “Có nha! Sao lại không có chứ? Sau này các người đụng phải người nào không chịu gả đi, đó sẽ là một mưu kế hay đấy!”

Trương Ngũ ca cười ha ha nói chen vào, “Trong đầu phu nhân chứa thật nhiều sự ngạc nhiên gì đó quá!”

Dọc đường đi bọn họ chưa bao giờ gọi tôi là phu nhân, tôi bỗng thấy ngượng quá, mặt đỏ bừng. Thu Nhi nhìn thấy bầu không khí giữa chúng tôi tốt vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười cướp lấy củi thêm cho Trương ngũ Ca, không khí nặng nề giảm xuống. Tôi nhận được ánh mắt tán thưởng của Lãnh Phù liếc nhìn một cái, cảm giác Lãnh Phù đã lặng lẽ tiếp cận với tôi rồi!

Mọi người bắt đầu nói nhiều hơn. Lần đầu tiên tôi thấy ở chung với nhiều người lại vui đến vậy, cảm giác hưng phấn lại kích thích, miệng vui tới mức cứ há ra không khép lại được, làm cho Hà công công sẵng giọng, “Chắc phu nhân còn giấu chúng ta những chuyện cười khác nên mới tự mình cười trộm vậy ha!” Tôi cười hắc hắc, “Thế nào? Các ngươi còn muốn nghe nữa không?”

“Phu nhân kể đương nhiên là chúng ta nghe rồi!” Là đại ca Lý Tiến nói tiếp lời, Lòng tôi thấy âm thầm đắc ý vô cùng, xem ra tôi vẫn còn sức để chiến đấu đây! Bọn họ dần dần gần với tôi hơn. Tôi nhìn ánh trăng sáng ngời trên đầu thì dâng lên tiếng cười quen thuộc. Bọn họ vừa dựng trại vừa lắng nghe những lời kể chuyện buồn cười của tôi, làm cho bọn họ cười một trận lại một trận tiếng cười bay trong đêm tối nặng nề càng tăng thêm ý vị.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, ba cái lều đã được dựng thành, chia thành hình tam giác ba cạnh, ở giữa đốt một đống lửa to, chiếu bốn phía sáng ngời, một mảng sáng rực. Hình như Long kỳ có tâm sự gì đó, ngồi cô độc một mình, trên mặt loé lên nét sầu lo. Chắc lại suy nghĩ chuyện trong triều rồi ! Nghe tiếng chân bước hắn quay đầu nhìn tôi liếc một cái, vẻ lo lắng trên mặt cũng biến mất tăm tích, hắn che giấu cũng tài lắm đi!

Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, mặc dù đóng giả phu nhân của hắn, sự ưu sầu của hắn tôi có thể biết được bao nhiêu đây, “Anh có vẻ có tâm sự nha!”

Ánh mắt hắn loé lên như bóng đêm, không đáp lại tôi, tôi tự biết mình không có tư cách chia sẻ thế giới nội tâm với hắn, nên bĩu môi, chuyển sang đề tài khác, “Đi nào! Chúng ta đi ăn một chút gì đi, hình như Trương Ngũ ca nướng món ăn thôn quê ngon lắm đó!” Tôi quay đầu nhìn xunh quanh, liếm liếm môi, ngửi mùi hương bay từ xa tới, ăn vào chắc là vị cũng ngon lắm!

“Cô thực sự thích ăn lắm ha!” Bỗng bên tai vang lên tiếng khẳng định, mắt Long Kỳ loé lên nét cười. Tôi tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, “Có thể ăn là phúc của anh đó anh chưa nghe qua sao? Long đại nhân có phải là muốn định tội cho tôi không đây!”

Thích ăn cũng không phải tôi sai, hừ! Bên cạnh lại truyền đến tiếng cười thầm của hắn.

Tôi tức cũng không dám ngồi một chỗ, đứng lên đi tới chỗ đồ ăn. Nhìn thấy tôi đi tới, Trương ngũ ca rất cẩn thận xé một cái chân thỏ đưa cho tôi, tôi cười cảm ơn hắn , cầm lấy ngồi xuống một bên chiến đấu, cũng chẳng thèm để ý tới cái vị thánh không thích ăn kia làm gì!

Những người khác cũng đều ngồi xuống thưởng thức mỹ vị, Hà công công mang một miếng cho Long Kỳ. Tôi len lén cười, bảo tôi thích ăn à! Tự mình có bản lĩnh thì đừng có ăn nha! Nhưng hắn không ăn cũng không liên quan gì tới tôi, tôi cũng không có bụng lớn tới mức chưa được một phần kia của hắn.

Ăn uống xong xuôi, mọi người đều có chút mệt mỏi, Viêm Hoả ngáp một cái, Thu Nhi cùng Trương Ngũ ca tán gẫu, đang ngồi trò chuyện liên miên!

Lúc này Long Kỳ đi tới, “Mọi người nghỉ ngơi sớm một chút đi! Sớm ngày mai phải đi tiếp rồi”

“Vâng, thưa chủ nhân!” Mọi người đồng thanh đáp lại, tôi nhìn về ba cái lều to, trong đầu đang nghĩ không ra là mình ngủ ở đâu đây! Lãnh Phù và Viêm Hoả cùng Thu Nhi thì hăng hái chui vào một cái lều rồi, còn lại Hà công công, Trương Ngũ Ca cũng vào trong một lều khác. Tôi trừng mắt âm thầm cười khổ, tôi nên ngủ ở đâu đây!

“Cô còn không lại đây sao?” Người bảo tôi là Long Kỳ, hắn chính là đi vào một chiếc lều, có lầm không đây? Tôi cùng một lều với hắn sao? Tôi nghẹn họng nhìn trân trối một bên, nghiễm nhiên trở thành một pho tượng duy nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.